Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 11

Sân bóng rổ trong khu nhà vừa mới xây xong, dùng lưới sắt để ngăn thành một khu, sân đổ bằng nhựa, trang bị mới hết.

Các cậu chỉ chơi nửa sân, nửa còn lại cũng có một nhóm thanh niên chơi bóng rổ.

Quả bóng khi nảy do Tôn Thời ném, bóng vừa chạm đến rổ thì bay sang phía cổng, lăn ra bãi cỏ phía ngoài.

Tôn Thời cất tiếng gọi Trần Chuẩn.

Trần Chuẩn không phản ứng.

Tôn Thời chạy đến, thấy hai má Trần Chuẩn căng chặt, bất động nhìn chầm chầm về một phía.

Tôn Thời cũng nhìn qua theo hướng của Trần Chuẩn, phía sau lùm cây có một cặp nam nữ đang ôm hôn, vóc dáng người đàn ông cao vút, còn người phụ nữ thì để tóc dài mặc váy dài, hình ảnh nhìn rất là mê hoặc.

Tôn Thời thật sự sợ Trần Chuẩn độc thân đã lâu rồi nhịn nhiều quá thành bệnh tâm lý: “Nhìn lén người ta làm việc riêng tư không tốt đâu.”

Trần Chuẩn cúi đầu, xoay cổ tay đập bóng.

Tôn Thời hỏi: “Cậu nghĩ gì thế?”

Ánh mắt của Trần Chuẩn đã dịu đi kha khá, cậu hất cằm: “Nhìn quen không?”

Tôn Thời cũng lén nhìn sang, lắc đầu.

“Người đàn ông nhà bên cạnh đó.”

Một lúc lâu sau Tôn Thời mới dần hiểu ra: “Người còn lại thì là…” Cậu chỉ nghe mỗi Lâm Hiểu Hiểu suy đoán mối quan hệ của mấy người họ, chưa từng gặp Hứa Tuế bao giờ.

“Không phải.”

Tôn Thời ngạc nhiên: “Tên kia bắt cá?”

Trần Chuẩn không nói gì, năm ngón tay giữ lấy quả bóng, cổ tay ra sức, rồi thình lình ném vào bảng biểu ngữ bên cạnh, “đùng” một tiếng đầy bất ngờ.

Hai người ở bên kia lập tức tách ra, mỗi người lùi về sau một bước, rồi lần lượt nhìn sang phía bên đây.

Trần Chuẩn xoay người rời đi.

Tôn Thời ngơ ngác, rồi sau đó mới chậm chạp trốn sau bảng biểu ngữ, lòng thầm mắng Trần Chuẩn, cũng không biết hai người kia có thấy mình không, Trần Chuẩn đã biến cậu thành tên biến thái điên cuồng.

Sau đó không chơi bao nhiêu thì cũng nghỉ rồi, ba người tìm chỗ để ăn đêm.

Tôn Thời ôm quả bóng: “Không nhắc nhở chị ấy hả?”

“Ai?”

Tôn Thời “hơ” một tiếng: “Còn ai vào đây.”

Trần Chuẩn cúi đầu bước đi, có vẻ tâm trạng không được tốt: “Người đàn ông của mình mà không nhìn ra, phải dựa vào sự nhắc nhở của người khác thật thì sống phí quá.”

Tôn Thời cảm thán: “Tuổi này rồi, quen ai cũng phải cẩn thận.”

Trần Chuẩn: “Thiểu năng.”

Tôn Thời nghĩ ngợi, chắc câu này không phải mắng cậu đâu.

Cuối cùng Lâm Hiểu Hiểu cũng rời mắt khỏi điện thoại, chạy đuổi theo họ: “Tớ và chị Hứa Tuế đã thương lượng rồi, tuần sau sẽ đến trang trại Bình Nam nướng thịt ngoài trời.”

Hôm đó là Thất tịch*, họ đã hẹn trước rồi.

Tôn Thời nhìn sang Trần Chuẩn, hỏi cô: “Đi thế nào?”

“Chị Hứa Tuế nói họ đi xe, chen chút thì vừa đủ chỗ cho năm người.”

Tôn Thời vỗ cánh tay Trần Chuẩn: “Còn định đi không.”

Trần Chuẩn không trả lời.

Gần chỗ họ không có nhiều quán bán thức ăn nhanh, cả hai con đường có đề bảng dưới lầu có tiệm mỳ, điều kiện cũng bình thường, nhưng thức ăn lại khá ngon.

Lâm Hiểu Hiểu và Tôn Thời chọn phần ăn hai người, một mình Trần Chuẩn cũng chọn phần ăn cho hai người, cậu vận động nhiều, nên ăn cũng nhiều.

Mãi cho đến khi ăn gần xong cậu mới nói: “Tuần sau cho tớ mượn Lâm Hiểu Hiểu dùng chút.”

Tôn Thời đang húp canh: “Hả?”

“Tớ nói với Hứa Tuế, tớ có bạn gái rồi.”

Tôn Thời lĩnh hội một cách sâu sắc, cả khuôn mặt tràn đầy cảnh giác: “Định mượn kiểu gì?”

“Hai người chịu khó kiềm chế một chút, đừng có dính lấy nhau là được.”

Tôn Thời gật đầu một cách miễn cưỡng, còn nhấn mạnh thêm một câu: “Không được chạm vào tay cô ấy, cũng không thể có bất kỳ tiếp xúc tay chân gì.”

Trần Chuẩn tra lời bằng giọng ghét bỏ: “Yên tâm, cho tiền tớ cũng không chạm vào.”

Lâm Hiểu Hiểu ngồi bên cạnh tức giận: “Trần Chuẩn cậu được lắm đó, có giỏi thì đừng có mà năn nỉ bà đây.”

Sau một đùa giỡn, là bạn bè với nhau thì vẫn phải làm thôi. Lâm Hiểu Hiểu không để bụng chuyện của mấy đứa ngốc.

Nếu đã mời khác, đương nhiên là sẽ do họ mua thức ăn rồi, cánh gà, tôm cá, rau cải, bia nước ngọt, chuẩn bị cả một thùng đầy.

Lúc họ lên đường đã là buổi trưa, Hà Tấn lái xe.

Trần Chuẩn khá chiếm diện tích, vốn muốn kêu cậu ngồi ở ghế lái phụ, nhưng cậu không chịu, cuối cùng Tôn Thời chủ động ngồi ở trước.

Trước đó Tôn Thời còn lo lắng tối hôm đó Hà Tấn nhận ra cậu, nên có tìm vài chủ đề để trò chuyện, nhưng nhìn phản ứng của Hà Tấn thì hình như không phải. Dù sao cũng là chuyện của người ta, nhìn thấy chứ đừng nói ra.

Trang trại Bình Nam cách thành phố khá xa, nhưng được cái đường dễ đi, không kẹt xe.

Trần Chuẩn ôm cánh tay ngồi một cục trên ghế, chẳng nói được mấy câu đã nhắm mắt dưỡng thần. Mà Hứa Tuế ngồi ghế ngoài cùng cả buổi chẳng nói câu nào, cũng dựa vào cửa sổ nằm gà gật.

Lâm Hiểu Hiểu kẹp giữa Trần Chuẩn và Hứa Tuế, không biết những bí mật nhỏ bé kia còn đỡ, bây giờ nhìn kiểu gì cũng thấy kỳ cục. May là hai người này đều không nói gì, nên cô trò chuyện với hai người ngồi phía trước rồi cũng đến nơi cần đến thôi.

Sau khi thuê địa điểm và đồ nướng với bên nhân viên, Lâm Hiểu Hiểu kéo Hứa Tuế đi khắp nơi để chụp ảnh, lúc họ quay về Hà Tấn đã bắt đầu nướng đồ ăn, còn Trần Chuẩn thì đang bày chén đĩa ra cái bàn dài.

Hứa Tuế và Lâm Hiểu Hiểu cũng qua đó phụ giúp.

Trần Chuẩn ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi lại quay đi không hề có chút biểu cảm nào.

Hứa Tuế âm thầm cảm nhận được hôm nay tâm trạng cậu không ổn, biết điều làm người tàn hình, không nói gì nhiều.

Mặt trời ráng chiều mang theo những mảnh màu vàng sáng chiếu xuống mặt hồ, có một chú chó cưng chạy đuổi theo chú vịt nên té xuống nước, chủ của nó la hét thất thanh, còn nó thì đang cố hết sức quơ quàng mấy cái chân nhỏ bơi vào bờ.

Hai người đều chú ý sang bên đó, một lúc sau, cuối cùng Trần Chuẩn cũng không nhịn được: “Tuần trước không qua à?”

Hứa Tuế gật gật đầu: “Gần đây hơi bận, tan ca là về nhà luôn.”

“Còn tưởng hai người cãi nhau chia tay rồi.” Cậu hất hất cầm nhìn sang bóng lưng Hà Tấn.

Hứa Tuế nhìn cậu, cô nghe không hiểu hơi nhếch mày: “Sao lại nói như vậy?”

“Chị cảm thấy sao?”

Giọng điệu rất là thiếu đòn, Hứa Tuế không thèm để ý đến cậu, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm nhận được dụng ý khác trong câu nói này.

Trần Chuẩn không nói gì nữa, đứng dậy đến chỗ tủ lạnh lấy bia.

Họ nướng một ít rau củ và thịt xiên trước, trên bàn còn có chút đồ ngọt và một đĩa trái cây thật lớn.

Lâm Hiểu Hiểu đề nghị nâng ly, một mình cô bao trọn việc thúc đẩy bầu không khí.

Hôm nay Trần Chuẩn không nói nhiều, chỉ lo cắm cúi ăn. Cậu góc ngoài cùng, bên phải là Lâm Hiểu Hiểu và Tôn Thời, hai người còn lại ngồi đối diện.

Ban đầu Tôn Thời con lo Trần Chuẩn sẽ giở trò gì đó, bây giờ thì lại cảm thấy cậu rất bình tĩnh. Cậu tiếp tục chủ đề khi nảy: “Năm ngoái em có từng tìm hiểu tòa nhà bên Khải Sáng Thiên Cảnh, mặc dù chỗ đó nằm hơi xa, nhưng nghe nói gần đó sẽ có tàu điện ngầm, môi trường rất tốt.”

Hà Tấn không ăn mấy: “Gần đây có ý định mua nhà à?”

“Coi như vậy đi, muốn kết hôn.” Tôn Thời giơ tay lên ôm Lâm Hiểu Hiểu, bỗng nhiên nhớ ra hai người đang bị ép chia tay rồi, thế là lập tức vòng tay ra sau gãi gãi ót.

Lâm Hiểu Hiểu thầm cảm thấy ngọt ngào, ngồi bên cạnh mím môi cười trộm.

Hà Tấn nói: “Có cơ hội thì đi xem thử, những khu nhà xây theo ba giai đoạn thì đều đã thành hình hết rồi, phối cảnh xung quanh cũng đang trong quá trình hoàn thiện, mặc dù đã gần như được cọc hết, nhưng vẫn còn nguồn cho mấy căn.”

Tôn Thời nói đùa: “Tên anh có được ưu đãi không?”

Hà Tấn cười cười không rõ thái độ, giơ tay vuốt tóc Hứa Tuế: “Đến lúc đó thì tìm Tuế Tuế, cô ấy sẽ làm giúp cậu.”

Trần Chuẩn tăm lên bàn, đứng dậy hỏi: “Có ai ăn mỳ không?”

Lâm Hiểu Hiểu mang theo bếp cồn từ nhà đến, trước khi đi Trần Chuẩn còn kêu cô giở chứng, nhưng bây giờ thì lại tự vả vào mặt mình.

Lâm Hiểu Hiểu giơ tay: “Mình.”

Tôn Thời: “Cho mình một ít.”

Chút khách sáo cơ bản giành cho Hà Tấn Trần Chuẩn cũng lười làm, cậu hỏi luôn Hứa Tuế: “Còn chị?”

Cậu không thêm bất kỳ xưng hô nào, giọng điệu mất kiên nhẫn của cậu khiến cho những người xung quanh nghe vào đều cảm thấy kiểu gì cũng có cảm giác khó mà đoán được. Hai người không giống như mới gặp mặt vài lần, mà lại như đã rất thân quen rồi.

Bàn ăn có vài giây rơi vào yên tĩnh.

Hứa Tuế để ý thấy Hà Tấn đang ngẩng đầu nhìn Trần Chuẩn, lắc tay nói: “Các cậu ăn đi, tôi ăn nhiêu đây là đủ rồi.”

Trần Chuẩn đứng dậy đi nấu mỳ, không lâu sau, cậu mang cả nồi ra bàn.

Hà Tấn bình thản nói: “Đừng bận rộn nữa, ngồi xuống ăn chút đi.”

Trần Chuẩn: “Ăn nhiều rồi.”

“Ăn thử cánh gà đi, cũng ngon lắm đó.”

Trần Chuẩn không thèm phản ứng.

Hà Tấn thẳng lưng dựa vào ghế, nói đùa: “Hôm nay hình như cậu không được hào hứng lắm, có phải là đồ ăn không hợp khẩu vị không?”

Một hồi lâu sau, Trần Chuẩn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, hơi nhếch môi: “Còn anh? Cái nào hợp khẩu vị anh hơn?”

Ai cũng cảm nhận được câu nói này có mang ẩn ý.

Ánh mắt của Hà Tấn hơi trầm đi, anh mẫn cảm nhớ đến chuyện gì đó.

Bầu không khí ít nhiều trở nên căng thẳng.

Tôn Thời coi như là người hiểu chuyện, cậu hắng hắng giọng hóa giải sự lúng túng: “Mỳ này nấu quá lửa rồi.” Cậu cười ha ha: “Sống với cậu lâu vậy rồi, khả năng nấu nướng chẳng lên tay được chút nào.”

Trần Chuẩn buông tha chủ đề này, nhìn đi chỗ khác.

Tôn Thời cầm đũa gắp mỳ, vừa gắp là đứt: “Cậu nhìn này, nậu cho mấy bà cụ rụng răng ăn à.”

Hứa Tuế nhìn vào nồi, bất giác mím môi.

Cô rất muốn đưa mắt cảnh cáo Trần Chuẩn, nhưng từ đầu đến cuối cậu không thèm nhìn lấy cô.

Hứa Tuế bắt đầu tự kiểm điểm quyết định khôi phục mối quan hệ giữa mình với Trần Chuẩn có phải sai rồi không. Đáng lý hôm đó phải quyết đoán từ chối Lâm Hiểu Hiểu, những buổi tụ hợp thế này ngoài việc rước thêm phiền phức thì chẳng có chút ý nghĩa nào.

Hứa Tuế nhìn sang, đĩa giấy bên cạnh tay cô đã có thêm mấy quả nho.

Cô xoay đầu, cô và Hà Tấn nhìn nhau vài giây.

Hình như Hà Tấn còn điềm tĩnh hơn cô, cười cười hỏi: “Làm sao thế?”

“Không sao.”

“Em ăn dưa hấu không?”

Cô lắc đầu, lấy mấy quả nhỏ trong đĩa cho vào miệng, chua muốn rụng răng.

Sau đó Lâm Hiểu Hiểu kể những chuyện khi cứu trợ, hiển nhiên chủ đề này càng hấp dẫn mọi người hơn.

Cô ấy nhớ lại chú chó thảm thương nhất mà mình từng cứu, từ khi nó chỉ còn chút hơi tàn, cho đến khi nó có thể hoạt bát chạy nhảy, một quá trình thay đổi vô cùng thần kỳ. Cô ấy nói đó là lần đầu tiên cô ấy hiểu được sự quý giá của một sinh mệnh, cô ấy cảm nhận được sự an ủi khi có thể thay đổi được vận mệnh của một chú chó, từ đó càng ngày cô càng không nỡ, nên đã mang nó về nuôi, bây giờ chẳng khác gì người trong nhà.

Lâm Hiểu Hiểu nói đến mức khô khốc cả miệng, cô dốc hết cả một ly cola, rồi lau miệng, bỗng nhiên cô quên mất vai diễn hôm này của mình: “Chồng ơi, bóc cho em con tôm đi.”

Tôn Thời đáp lời rất nhanh, gần như là giơ tay ra theo ý thức lấy tôm đã được nướng sẵn.

Bỗng chốc, hai người đối diện ngơ ngác.

Tôn Thời hết hồn, lập tức rụt tay về.

Kiềm chế cả một buổi tối, vậy mà lại bị hủy trong phút chốc.

Chỉ là theo bản năng, không có ai cố ý cả.

Đầu Lâm Hiểu Hiểu ong hết cả lên, cô âm thầm đá Trần Chuẩn dưới bàn.

Trần Chuẩn nhìn cô, trong miệng còn đang nhai thức ăn. Cậu vẫn ngồi nghe mấy người họ trò chuyện, nhưng lại quên mất mình vào vai bạn trai nhà người ta.

Biểu cảm của Lâm Hiểu Hiểu cứ như thể bị táo bón vậy.

Hai má Trần Chuẩn co rút, lúc này cậu mới phản ứng lại, cậu ngước mắt nhìn Hứa Tuế, sắc mặt cô đã không còn dễ nhìn nữa rồi, chắc là đã nhìn ra cái trò này của cậu.

Đã đến bước này, Trần Chuẩn dứt khoát đứng dậy, kéo kéo quần, “Tôm có gì ngon mà ăn.” Cậụ lấy một xiên bông cải cho vào đĩa của Lâm Hiểu Hiểu, nhưng mắt lại nhìn Hứa Tuế: “Ăn nhiều rau củ một chút, xanh mướt này, tốt cho sức khỏe.”

Hứa Tuế nhìn vào mắt cậu, cảm thấy hơi bất ngờ.

Những tình huống thế này thần tiên cũng gánh không nổi.

Lâm Hiểu Hiểu còn đang giải thích một cách nhạt nhẽo: “Trước đó em quen Trần Chuẩn…., nhưng mà sau này…., sau đó chia tay, rồi em với Tôn Thời….”

Cô cứ ấp a ấp úng, mỗi một câu đều như đang giấu đầu hở đuôi.

Hà Tấn cuối đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, cười nói chuyển chủ đề: “Đã ăn no rồi chứ? Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi về thôi.”

Con người anh khéo léo, anh thể hiện thái độ không mấy quan tâm đến mọi quan hệ của mấy người họ, cũng tránh được việc phát sinh những tình huống không thể khống chế được, sẽ khiến bản thân mình rơi vào tình trạng khó xử.

Trần Chuẩn đi vệ sinh, mọi người bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.

Hứa Tuế để tăm chén đĩa đã dùng vào túi rác, ngồi ở đó một lúc rồi nói: “Em đi rửa tay đã.”

Cô đứng dậy đi theo hướng của Trần Chuẩn, đi qua cái cầu gỗ, đuổi theo cậu ở lối đi vào nhà vệ sinh.

Hứa Tuế vỗ vai cậu: “Cậu đợi đã, nói vài câu.”

Trần Chuẩn vẫn rúm cả khuôn mặt, nhưng giọng nói đã nhẹ nhàng hơn: “Tôi đi vệ sinh đã.”

“Không làm lỡ bao lâu của cậu đâu.”

“Tôi gắp lắm rồi.”

Hứa Tuế không phí lời với cậu nữa, tiến lên trước một bước, giơ tay túm cổ áo của cậu.

Một người con trai cao gần một mét chín, lại mà bị Hứa Tuế nhẹ nhàng kéo vào một nơi vắng vẻ.

Bình Luận (0)
Comment