Chú chó Collie này bị buộc vào một cái túi rách rồi vứt đi.
Trần Chuẩn túm góc túi, kéo nó ra khỏi bãi rác.
Anh Hoa và Triệu Nghệ Hàm lần lượt đến nơi.
Triệu Nghệ Hàm đã từng tham gia hai lần cứu trợ, khá là quen với lưu trình rồi, đầu tiên là lấy điện thoại quay lại môi trường xung quanh bãi rác, rồi xoay ống kính sang Collie, sau đó là chụp hình những vết thương và trạng thái của nó.
Tình trạng hiện tại của nó thảm đến nỗi không nỡ nhìn, lông nó rụng hết, cả ngưởi lở loét, trên người gần như không có chỗ da thịt nào lành lặn. Những vết thương sưng tấy mưng mủ và đóng vẩy xen lẫn nhau, hệt một tấm bản đồ bất quy tắc, mà còn có mùi hôi không chịu nổi, nói thật thì hình ảnh này khiến người ta cảm thấy buồn nôn, nhìn thêm một chút cũng có thể dẫn đến việc gây khó chịu về mặt sinh lý.
Chú Collie chỉ lặng lẽ ngước mắt nhìn Trần Chuẩn, trong đôi mắt nó ngập tràn sự tuyệt vọng, cho dù đang đối mặt với ý tốt từ loài người, thì trong mắt nó vẫn không có chút ánh sáng nào. Nó âm thầm quay lại cái túi vải rách, cứ như đã buông bỏ vào việc tìm cách sống, bình tĩnh chấp nhận cái chết.
Trần Chuẩn vuốt ve mũi nó vài cái, cậu quay đầu tìm, thấy Hứa Tuế đang ngồi trên bệ đá.
Hứa Tuế cũng đang nhìn cậu.
Hai người nhìn nhau mấy giây.
Trần Chuẩn không đi sang đó, cậu đứng dậy hỏi thăm người báo tin trước: “Chú chó này bị người ta bỏ sao?”
Người báo tin gật đầu: “Cũng được bốn năm năm rồi, chú chó này cứ bị nhốt ở sân sau chỗ bên kia.” Người đó chỉ vào một phía: “Trên cổ chú chó có mang xích, khu vực đi lại bị hạn chế, mỗi khi trời có tuyết rơi hay mưa gió đều ở ngoài đường, cho nên nó mới bị bệnh về da cả người như này. Có lẽ là thấy không có ích nữa, nên mới vứt nó đi.”
“Anh quen chủ của nó à?”
Người đó lắc đầu: “Gia đình này ở ngoại thành, không thường ở đây.”
“Bình thường nó ăn gì?”
“Trước khi chủ nó đi thì sẽ để sẵn một tô đồ ăn và một tô nước. Hàng xóm gần đây có cơm thừa, thì cũng sẽ cho nó ăn.” Người đó hỏi: “Mấy cậu muốn tìm chủ của nó à? Tìm được thì cũng chưa chắc chịu bỏ tiền chữa bệnh cho nó.”
Trần Chuẩn nói: “Không tìm.”
Người báo tin nhìn xuống chỗ gầm cầu, bên đó đỗ hai ba chiếc xe, trừ chiếc của Hứa Tuế là hàng trong nước, Triệu Nghệ Hàm lái chiếc Audi, anh Hoa đi chiếc Tesla màu xanh.
Người đó hút thuốc, nói đùa: “Xem ra mấy cô cậu đều là người có tiền, chán quá nên mới làm mấy trò này nhỉ? Định làm gì? Có phải là để đăng lên mạng diễn trò không?”
“Có thể quan tâm đến tình hình điều trị sau này của nó.” Đối mặt với những lời ngờ vực, Trần Chuẩn chưa bao giờ để tâm: “Cảm ơn anh đã kịp thời thông báo đến chúng tôi.”
Người báo tin vẫy tay rồi đi.
Trần Chuẩn muốn qua xem Hứa Tuế thế nào, nhưng vừa đi được mấy bước đã bị Triệu Nghệ Hàm cản lại.
Cô đưa một chai nước suối cho cậu: “Rửa tay sơ cái đi đã.”
“Quay xong rồi?” Trần Chuẩn nhận chai nước.
“Ừm.” Cô bạn giơ tay che nắng, ngẩng đầu nhìn cậu: “Mặt cậu dơ rồi.”
Trần Chuẩn nghiêng đầu, quệt mặt vào vai.
“Không phải chỗ đó, không lau đến.” Triệu Nghệ Hàm mím môi cười, đầu tiên là cô chỉ chỗ, thấy cậu lau không đúng chỗ, sốt ruột quá nên thình lình cô nhón chân, lấy ngón tay lau cằm cho cậu.
Tình huống này khiến Trần Chuẩn không phản ứng kịp, cậu đơ ra mấy giây mới né tay cô ra, kéo ống tay áo lên lau cằm: “Dọn dẹp trước đã, mình qua đó nghỉ ngơi một xíu.”
Trần Chuẩn xoay người, vừa hay Hứa Tuế đang nhìn sang.
Hai người đứng dưới tán cây, ánh mặt trời len qua kẽ lá, để lại những vệt bóng loang lổ.
Hình ảnh này rất đẹp, khiến hai người họ nhìn rất xứng đôi.
Hứa Tuế không nhìn nữa, cô vân vê cổ họng, bữa cơm trưa nay đã ói hết rồi, chẳng còn chút nào cả.
Trần Chuẩn vừa vặn mở nắp bình nước vừa đi qua chỗ cô, cậu kéo ống quần, ngồi cạnh cô.
“Đỡ chút nào chưa?”
Hứa Tuế nói: “Không sao rồi.”
“Súc miệng không?” Cậu đưa chai nước cho cô.
“Khi nảy đã xúc rồi.”
Bệ đá cũng chẳng lớn, hai người ngồi mỗi người xoay một hướng, thỉnh thoảng sẽ chạm lưng nhau.
Tay trái Trần Chuẩn cầm chai nước, hạ sát đất, đổ ra rửa tay phải: “Người khi nảy là tình nguyện viên của trung tâm, thật ra chúng tôi không thân lắm.”
Nửa câu trước không có gì, nhưng nửa câu sau cứ như đang giải thích với cô.”
Hứa Tuế không tiếp lời.
Im lặng một lúc, cô hỏi: “Tình hình Collie thế nào?”
Cậu đổi tay, rửa tay trái: “Không lạc quan.”
“Cứu được không?”
“Khó nói lắm.” Cậu trả lời rất bình tĩnh.
Đã gặp quá nhiều tình huống tương tự như vậy, cậu đã dần hiểu tâm trạng của các bác sĩ rồi, đã có thể tự thoát ly khỏi cảm giác buồn thương lạc lõng rồi, kết quả mà cậu muốn chỉ là dốc hết sức mình để chữa trị và bầu bạn với chúng, để có thể cứu vớt được mỗi một sinh mệnh thôi.
Cậu đặt chai nước xuống đất, chai chỉ còn một nửa.
Hai khuỷu tay cậu chống gối, cúi đầu nhìn đôi giày dưới chân, vì gặp cô nên cậu cố ý chọn đôi giày yêu thích, giờ thì không nhìn ra luôn rồi.
Cậu lầm bầm: “Phế luôn rồi.”
“Cái gì?”
“Giày.” Trần Chuẩn giậm chân.
Bỗng nhiên Hứa Tuế nhớ lại, hai người đã từng cãi nhau vì một đôi giày.
Sinh nhật năm Trần Chuẩn học lớp chín, chú Trần tặng cho cậu một đôi Nike KD, cậu vui chết đi được, mang còn chẳng nỡ mang, cậu coi như bảo bối đặt trên đầu giường thờ đến tận mấy ngày.
Có một lần Hứa Tuế về đến nhà, lúc cởi giày bất cẩn đạp phải, Trần Chuẩn bay từ phòng khách ra, nắm cẳng chân cô kéo ra sau, chẳng biết phải nhường nhịn con gái gì cả.
Hứa Tuế phải nhảy lò cò, đùi va vào tủ một phát thật mạnh.
Cậu ngồi xổm xoay lưng với cô, bưng bế đôi giày nào vuốt nào thổi, chấm nước miếng lau mấy vệt đen.
Hứa Tuế đá vào mông cậu một phát.
Trần Chuẩn nhoài ra đất, rồi lại đè lên đôi giày.
Nếu hôm đó có người ở nhà, có lẽ sẽ tránh được cuộc chiến đó, chỉ tiếc là lúc đó trong nhà chỉ có hai người họ.
Trần Chuẩn tức tím người, đứng dậy chỉ cô: “Hứa Tuế, chị ngứa da đúng không?”
Cậu khỏe mạnh lực lưỡng, gần như là chắn hết ánh sáng trên đầu Hứa Tuế, so với một năm về trước, cậu cường tráng hơn nhiều. Cậu mặc một chiếc áo ngắn tay, phần cơ bắp trên cánh tay không còn lỏng lẻo nữa, vai cậu cũng dày dặn hơn, hai chân thì thon dài rắn chắc.
Đầu Hứa Tuế lại nảy ra suy nghĩ không hề đúng lúc, nếu như bây giờ cậu cõng cô xuống cầu vượt, có lẽ sẽ không bị té thảm thương như thế.
Hứa Tuế chỉ thất thần có mấy giây thôi, cô hét lên: “Cậu đẩy tôi làm gì? Tôi đụng trúng tủ rồi, bị mù hả!”
“Chị đạp lên giày tôi! Chị mới mù đấy!”
“Tôi cũng đâu có cố ý!”
“Còn đạp tôi là cố ý chứ còn gì?”
Hứa Tuế đá vào bắp chân cậu, lúc này cô còn nói lý: “Đạp cũng đạp rồi, người cao ráo thì đừng có so đo từng tý như vậy, né xa tôi ra chút.”
Trần Chuẩn đâu đến nỗi phải hít sâu một hơi, cắn răng nói từng chữ: “Tôi thấy chị kiếm chuyện lắm rồi.”
Ở cái tuổi đó, cậu dốc hết tâm tư và sức lực cho bơi lội và bóng rổ, còn chưa có chút tâm tư nhỏ bé mà tinh tế ấy, trong đầu của cậu chỉ nghĩ làm sao để cho Hứa Tuế biết tya.
Cậu thẳng người túm lấy cô.
Cô nào đạp nào cào.
Trần Chuẩn nhanh nhẹn né ra, nhân cơ hội chộp tay cô bẻ ngược ra sau, khuỷu tay cậu chốg lên lưng cô, đẩy cô thẳng người, xoay mặt cô nhìn vào tường.
Suýt chút thì Hứa Tuế bị cậu ép không ra hơi, giơ chân ra sau đạp cậu, cậu dùng hai chân kẹp chặt, khiến cô muốn rụt lại cũng chẳng được, cứ phải đứng bằng một chân nghiêng ngả như vậy. Một bên má cô bị áp chặt vào tường, cô nhích vai, nhưng không cựa quậy gì được.
Trần Chuẩn hoàn toàn coi cô như con trai, cậu dùng hết sức, cong người, đổi thành lấy vai chống lưng cô, mũi cậu kề tai cô, thế là cô nghe luôn cả tiếng hít thở nặng nề của cậu.
Hứa Tuế chưa từng thân thiết cỡ này với bạn nam cùng tuôti, hơi thở trên người cậu khác với con gái, không phải mùi mồ hôi, cũng không phải mùi nước hoa, là mùi hương tự nhiên không thêm bất cứ gì. Mãi về sau này cô mới biết, đó chính là hormone.
Tai Hứa Tuế lập tức nóng lên, khó chịu như thể đang bị thiêu đốt, đồng thời sau lưng cô có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác áp bức đầy mạnh mẽ, vô cùng vững chãi rắn chắc, khó mà lay chuyển.
Cảm giác kìm hãm này đến từ việc người mà cô coi là em của mình, đồng thời cũng là người khác giới.
Chiều đó ở trường, bạn cùng bàn quăng cho cố một cuốn ngôn tình Đài Loan, chán quá nên cô có lật thử vài trang, tình cờ thấy một đoạn tương tự như vậy, nam chính cũng không chế nữ chính như thế này, rồi hôn tai nữ chính từ sau…
Suốt buổi chiều hôm ấy, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đọc hết cả cuốn truyện, lần đầu tiên tiếp xúc với thể loại này, đọc xong mà tim cô đập thình thịch, khá là chấn động.
Bỗng nhiên Hứa Tuế suy nghĩ đến chuyện đó mà khiến cô giật mình, cậu vẫn còn là học sinh cấp hai, cô cảm giác mình cứ như một kẻ vừa xấu xí vừa biến thái.
Nhưng Trần Chuẩn lại chẳng phát hiện sự bất thường của cô, cậu còn cười khà khà như thằng ngốc rồi hỏi: “Có phục chưa?”
Sau mấy giây hít thở khó khăn, Hứa Tuế nói nhỏ: “Phục rồi.”
Cậu đắc ý: “Còn dám đạp giày tôi không?”
Hứa Tuế cắn chặt răng, lắc đầu.
“Nói chuyện.” Hơi thở của cậu lại phả ra, cậu đè vai cô về trước, nắm cổ tay cô chặt hơn.
Hứa Tuế suýt xoa một tiếng, mặt càng nóng hơn: “Không dám nữa.”
“Còn đạp tôi nữa không?”
“Có xong chưa hả!”
“Đạp nữa không?”
“…Không đạp nữa.”
Cuối cùng Trần Chuẩn cũng hả dạ, thấy đủ thì dừng. Lúc cậu thả cô ra, cậu lập tức nhảy lùi về sau một bước, để trách việc sau khi cô tránh thoát được gông cùm, thì sẽ giở trò xấu.
Thế nhưng lần này cô lại không làm thế, cô xách ba lô, tức tốc chạy về phòng.
…
Trần Chuẩn giơ tay huơ huơ trước mặt cô: “Nghĩ gì thế?”
Hứa Tuế hồi hồn, dừng mấy giây: “Không có.” Cô cụp mắt nhìn đôi giày của cậu, rồi rút khăn giấy từ trong túi ra, đưa cho cậu: “Lau đi này.”
Trần Chuẩn lấy một tờ, lau qua lau lại, tờ giấy khô dơ, dính hết lên giày của cậu.
Hứa Tuế ngồi xuống, lấy chai nước chỉ còn một nửa dưới đất, dội lên mũi giày: “Lau lại thử xem.”
Trần Chuẩn dùng giấy lau sạch.
Cô nhớ đến dáng vẻ cậu bước vào bãi rác dứt khoát không nghĩ ngợi khi nảy, “Tại sao lại kiên định làm việc này?”
“Việc gì?”
“Cứu trợ.”
Trần Chuẩn nghĩ ngợi: “Làm thì cũng làm rồi, có đầu có đuôi vậy.”
Hứa Tuế không kiềm chế được ngẩng đầu nhìn cậu.
Trần Chuẩn vẫn đang ngồi trong tư thế chống tay lên gối, cũng đang cụp mắt nhìn cô, bỗng cậu bật cười. Ánh mặt trời đang tỏa ra xung quanh, nụ cười này của cậu dịu dàng đến đỗi có phần không thật lắm, cậu cười hơi nhếch miệng sang một bên, khiến cho nụ cười thêm chút cảm giác hơi lưu manh mà còn chút hư hỏng.
Cậu ngồi ở trên, trong đôi mắt cậu chỉ có mỗi bóng hình cô.
Lúc này Hứa Tuế mới nhận ra khoảng cách giữa hai người quá gần, khiến cô trở nên ngơ ngác, nội tâm cô khó mà hình dung được.
Cô ngồi lại chỗ, nói với giọng không để ý: “Nếu như hồi đi học mà cũng cố chấp được như vậy, thì đã trở thành mầm cây của Thanh Hoa Bắc Đại đồ rồi.”
Trần Chuẩn nghiêng đầu, không cười nữa, cậu đè giọng thấp hơn: “Còn có chuyện cố chấp hơn nữa kìa, muốn nghe không?”
Hứa Tuế liếc cậu: “Không nghe.”
Trần Chuẩn nhún nhún vai.
Ánh mặt trời chói lóa, cơn gió thổi đến sự mát mẻ.
Lá cây trên đầu thổi xào xạc, thỉnh thoảng lại có vài lá rụng rơi, trong bầu không khí này đã thoang thoảng hương vị của những ngày đầu thu.
Hứa Tuế thở dài một cái cực nhẹ: “Không phải tôi cố ý đâu.”
Thật ra hôm nay cô rất thất bại, rành rành không phải là người hay ra vẻ, nhưng bất ngờ gặp tình huống thế này, theo bản năng cô không chịu nổi, thế là cô nôn đến độ trời đất mịt mù.
Trần Chuẩn không biết cách an ủi người khác, đan hai tay quẹt quẹt mấy cái: “Ói nhiều chút là đỡ.”
Hứa Tuế: “…”
Anh Hoa ở đầu bên kia đang gọi họ.
Hai người đứng dậy đi qua.
Vừa nảy Trần Chuẩn đã giới thiệu Hứa Tuế với hai người kia rồi, cậu tự làm chủ nói cô là tình nguyện viên mới gia nhập.
Vốn Hứa Tuế còn chưa có ý định này, nhưng cậu đã nói thế, thì cô chỉ có thể thụ đồng ý một cách thụ động thôi.
Xe của anh Hoa khá lớn, chú Collie được sắp xếp ở trong lồng đặt ở cốp xe.
Lúc đến trung tâm thú y, đúng lúc Tôn Thời đang ở đó.
Cậu thấy Hứa Tuế thì hơi ngạc nhiên, còn chưa kịp hỏi gì, thì sự chú ý đã chuyển sang người chú chó.
Mấy người hợp sức chuyển chú chó lên bệ, tiến hành cạo lông và rửa vết thương, mở hai đùi sau, lúc này mới phát hình tình trạng của nó nghiêm trọng hơn rất nhiều so với những gì họ tưởng tượng. Không chỉ đơn giản là bệnh về da lan ra khắp người, có lẽ là do ẩm thấp quá lâu, thêm cả phạm vi hoạt động bị giới hạn, dẫn đến hai chân sau đã bị thối rửa, lộ luôn cả xương bên trong.
Tôn Thời lập tức lấy máu, tiến hành hóa nghiệm.
Xung quanh bệ nằm có cả hộ sĩ và tình nguyện viên, họ làm việc với nhau đã nhiều năm, quen thuộc quá rồi, không cần né tránh.
Hứa Tuế đứng ở bồn nước phía sau, cô đang không biết làm thế nào.
Trần Chuẩn ngẩng đầu nhìn, quăng cho cô một đôi găng tay y tế: “Đừng đứng đó, giúp cái nào.”
“Ồ.” Hứa Tuế đặt túi xuống, xắn tay áo lên đến bắp tay, mang găng tay vào.
Trần Chuẩn nói: “Ôm đầu của nó, giữ yên một chút.”
Trên người Collie vẫn còn mùi hôi thối, đó là hỗn hợp mùi ở bãi rác và cả chỗ thối rửa, người nó loang lổ như rêu bám tren thân cây, cả một mảng lít nhít dày đặc.
Trần Chuẩn cổ vũ: “Hít thở sau vài lần, chút nữa sẽ không ngửi thấy nữa.” Cậu nắm cổ tay cô, đặt trên cổ Collie: “Đỡ ở đây, tay còn lại đặt ở cằm nó.”
Hứa Tuế làm theo, cô cẩn thận không dám dùng sức.
Chú Collie ngẩng đầu nhìn cô, cặp mắt đen láy ướt át, tràn ngập sự ngây thơ, thuần khiết hơn bất kỳ cặp mắt nào trên thế gian này. Chỉ có đôi mắt này, khiến Hứa Tuế cảm thấy, có thể che đậy tất cả sự khó chịu trên người của nó.
Cô ôm chặt hơn một chút, đặt đầu của nó dựa lên cánh tay mình, vỗ về nhẹ nhàng.
Do cơ thể nó đã quá yếu ớt, nên họ không dám dùng thuốc tê, huống hồ cũng chẳng thể nào ước lượng được tác dụng phụ của thuốc tê đối với chức năng cơ thể nó.
Lúc cắt bỏ phần thịt thối rửa, Triệu Nghệ Hàm đứng bên cạnh quay phim lén lau nước mắt.
Khi băng bó vết thương đụng trúng phần xương bị lộ ra ở chân sau, cuối cùng nó đã hết chịu nỗi, nó nức nở lên một tiếng đầy nghẹn ngào, nó rụt đầu vào, cả người run rẩy kịch liệt.
Cho dù như vậy, nó vẫn rất ngoan ngoãn, không vùng vẫy cũng không cắn bậy, không làm bất cứ điều gì tổn thương Hứa Tuế.
Ngón tay Hứa Tuế tê rần, hệt như đang bị cả đàn kiến rỉa tay, khó chịu như bị dùi vào tim.
Cô ôm đầu nó thật chặt, không nhịn được nói: “Đừng sợ.” Vừa nói ra khỏi miệng, cô mới phát hiện giọng mình run cả rồi.
Cô nghĩ có lẽ cô không hợp với việc làm tình nguyện viên, khứu giác cô đã tê liệt rồi, mùi hôi thối không còn ngửi được, nhưng cảm giác áp bức với bầu không khí này, mỗi lần hít thở đều như đang bị giày vò.
Trái tim không đủ khỏe mạnh, chắc là cô sẽ không đến nữa đâu.
Đã có kết quả của xét nghiệm trưa nay, do bị vi khuẩn xâm nhập, dẫn đến bệnh nhiễm trùng máu nghiêm trọng, khả năng sống tiếp của nó không cao, hơn nữa chân sau bị thương còn có nguy cơ phải cắt cụt.
Hứa Tuế nghe mà hết hồn, ngẩng đầu nhìn Trần Chuẩn.
Trần Chuẩn đang nói chuyện với Tôn Thời, không lâu sau Tôn Thời bèn sắp xếp cho dùng thuốc, họ chọn thuốc có kháng sinh thích hợp, tiến hành tiêm thuốc cho cho.
Ở những tình huống này, Trần Chuẩn không từ bỏ.
Trần Chuẩn tiếp xúc với ánh mắt của Hứa Tuế, tháo găng tay đi qua chỗ cô, vỗ về đầu cô: “Nhìn gì thế?”
“Không cứu được à?”
Trần Chuẩn nghĩ ngợi: “Sức sống của một chú chó còn ngoan cường hơn chúng ta nghĩ nhiều, cứ thử đi, bạch cầu mà giảm thì sẽ có hi vọng.”
“Vậy chân sau thì sao?”
“Không có gì quý hơn sự sống.” Cậu vuốt cằm chú Collie: “Đi rửa tay thôi, chị nghỉ ngơi chút đi.”
Tan ca xong Lâm Hiểu Hiểu mới đến được, tiến hành cắt ghép video mà Triệu Nghệ Hàm đã quay, xóa đi những cảnh máu me, thêm lời thoại, biên tập thành video đăng lên nền tảng của trung tâm.
Hứa Tuế ở đó cả một buổi chiều, tối đến chú Collie mới nhắm mắt ngủ được một chút, không còn co giật nữa.
Trong nhà vẫn còn một con, bất tri bất giác trở thành một nỗi bận lòng.
Cô không ở lại quá trễ, cô đánh tiếng với Trần Chuẩn, rồi lái xe về nhà.
Nhưng không ngờ được rằng, cô lại gặp Hà Tấn ở hành lang khu nhà.