Có Đầu Có Đuôi - Giải Tổng

Chương 26

Hứa Tuế thi đậu đại học Nam Lĩnh, chỉ có điều trượt mất nguyện vọng một, theo chế độ điều chuyển sang chuyên ngành Marketing.

Trần Chuẩn cũng tham gia kỳ thi cấp ba năm đó, thi xong cậu do dự rất lâu xem có cần học lại hay không.

Lúc đó đang giữa mùa hè nóng bức, phòng khách thì mở máy lạnh, cho dù cửa sổ đã đóng kín, thì vẫn nghe được tiếng kêu inh ỏi của đám ve sầu.

Hứa Tuế thật lòng tạt cho gáo nước lạnh: “Cậu có học lại cũng không thi đậu trường trọng điểm, đừng lãng phí thời gian nữa.”

Trần Chuẩn liếc cô một cái.

“Nhìn gì mà nhìn.” Hứa Tuế nói: “Kiến thức cơ bản của cậu yếu quá, đã vậy còn hơi ngốc, trừ khi bắt đầu học lại từ lớp bảy.”

Trần Chuẩn không thích nghe câu này: “Nói ai ngốc hả? Ông đây không chịu thua đây nhé, thi cho chị xem.”

Hứa Tuế nhếch môi: “Không phải là tôi xem thường cậu thật mà.”

Hứa Tuế khiến Trần Chuẩn nghẹn cục tức trong lòng, cậu luôn cảm thấy gần đây cậu nhường nhịn cô quá, chắc là phải tìm cơ hội xử cô một trận ra trò.

Cậu quăng cuốn truyện tranh lên bàn, hục hặc lấy remote tắt tivi.

Hứa Tuế: “Cậu bị điên hả!”

Cậu nhướn mày, tiện tay cầm một quyển bài tập: “Tôi phải ôn bài, chị đừng có làm phiền tôi.”

“Mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi, đồ khùng.” Hứa Tuế nhảy xuống khỏi ghế sô pha, giành lại remote.

Trần Chuẩn quăng remote ra sau, rơi vào trong góc sô pha, rồi cậu nghiêng người qua chắn chỗ đó, hai chân gác lên bàn trà.

Hứa Tuế túm cổ áo Trần Chuẩn, cái thằng này nằm dài ra đó, có cố sức sức hơn cũng không kéo ra được. Cô đâu có chịu để cậu yên, mà nhéo một phát thật mạnh vào eo cậu.

Cô vừa nhéo là hai người lại chuẩn bị lao vào đánh nhau.

Chẳng ai chịu thua cả, đệm lót lưng của sô pha bay đầy trời.

Cuối cùng dựa vào ưu thế hình thể Trần Chuẩn thành công chế ngự Hứa Tuế, ép cô vào góc sô pha.

Trần Chuẩn ngồi trên bàn trà, một chân đạp lên tay vịn sô pha cạnh Hứa Tuế, mặt đối mặt với cô. Cậu chỉ cần dùng một tay là có thể nhẹ nhàng gom gọn hai cổ tay của cô, tay còn lại phe phẩy đuôi tóc cô một cách khiêu khích: “Ai ngốc?”

“Tôi cảnh cáo cậu thả ra.”

“Thử uy hiếp tôi nữa xem?” Cậu hà hơi vào ngón tay, ra vẻ như chuẩn bị búng vào trán cô.

“Trần Chuẩn, cậu cứ không biết lớn nhỏ đi nhé.”

Cô không nhắc thì Trần Chuẩn cũng chẳng nghĩ đến, cậu trâng tráo: “Gọi anh trai đi, gọi anh trai thì tha cho này.”

“Gọi cái con khỉ, cút ra.”

Trần Chuẩn không hề nhúc nhích, cứ phe phẩy phé phẩy, chút hồi là tóc Hứa Tuế đã bung ra hết rồi.

Hứa Tuế muốn vùng ra, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, lực tay cậu mạnh như kìm vậy.

Đầu ngón tay đã xuất hiện cảm giác ứ máu rồi, cổ tay thì có vệt đỏ nhàn nhạt.

Cô suýt xoa một tiếng.

Nhưng không ngờ rằng, sức mạnh đang bắt lấy bàn tay cô gần như buông ra ngay lập tức.

Trần Chuẩn vô thức nói: “Đau rồi à?”

Hứa Tuế cảm thấy sai sai, từ trước đến nay cậu đâu biết nặng nhẹ, chưa từng bỏ qua dễ dàng như vậy. Nhưng cô cũng lười nghĩ nhiều, chỉ đạp cậu một phát để trút giận, rồi đi giật lại remote.

Hứa Tuế lại mở ti vi, xoay ghế ngược lại rồi gác chân ngồi, giơ tay buộc tóc.

Cô nói: “Không mấy cậu nghe lời bố cậu, đến thành phố Nam Lĩnh học câp ba đi…”

Trần Chuẩn ngồi phía sau, khom lưng xoa chân.

Cậu vô thức ngẩng đầu liếc cô một cái, bỗng dưng khựng lại.

Hôm nay trời nóng, cô mặc một chiếc áo cổ vuông tay ngắn màu đen và váy quần cùng màu, đều có chất vải mỏng nhẹ và mềm mại, cô cứ ngồi vắt ngang qua ghế, đường nét cơ thể cô cực bắt mắt.

Cô chăm chú xem ti vi, ngón tay lướt trên tóc, chậm rãi vuốt từ trền xuống đến đuôi.

Vạt áo cũng theo đó mà nhấp nhô lên xuống, để lộ vòng eo mảnh khảnh của cô, được lớp áo màu đen tô nền, làng da của cô trắng đến bắt mắt.

Thật ra cậu đã từng lén coi cái đĩa mà Tăng Minh đưa rồi, con trai đến một độ tuổi nhất định, không có gì có thể ngăn cản sự tò mò liên quan đến người khác giới.

Bây giờ khi nhìn vào bóng lưng của cô, trong đầu Trần Chuẩn lại hiện lên vài hình ảnh gì đó, ngay cả cái ghế cũng như đang phụ họa cho bộ phim.

Cậu lắc lắc đầu, không dám để não đi chơi xa nữa, Hứa Tuế trước mặt cậu sắp nằm ra rồi,

Trước giờ cậu chưa từng nghĩ đến phương diện này, chỉ qua một đêm mà được mở mang đầu óc, mỗi lần đối diện với Hứa Tuế là không thể có được suy nghĩ đơn thuần như trước nữa.

Hứa Tuế túm tóc búi đại trên đỉnh đầu, rồi giảng cho một bài dài, nhưng Trần Chuẩn chẳng có chút phản ứng gì cả.

Cô quay đầy: “Cậu có nghe tôi nói gì không?”

“Cái gì?”

“Sao mặt cậu đỏ như đít khỉ vậy?”

“Không có tôi…” Trần Chuẩn cứ úp úp mở mở, cậu cũng tự cảm nhận được hai má mình muốn bỏng rồi, huyệt thái dương đập thình thịch: “Chị… khi nảy chị nói gì?”

Hứa Tuế xoay lưng ghế lại đối diện với cậu, lặp lại lần nữa: “Tôi bảo, không mấy cậu nghe lời bố cậu đi, đến thành phố Nam Lĩnh học cấp ba, cậu chân dài vai rộng thế này, có thể thi vào trường thể thao năng khiếu, chỉ cần điểm văn hóa của cậu không tệ, học môn năng khiếu cho tốt thì không lo việc thi đại học. Sau này tốt nghiệp rồi khả năng cao là sẽ đến làm việc ở xưởng rượu của bố cậu, hoặc là làm giáo viên thể dục cũng đủ nuôi thân rồi.”

Trần Chuẩn đã nghe rồi, nhưng dễ gì cậu chịu bỏ qua cơ hội làm trái ý cô: “Vậy không được, tôi phải thi vào trường trọng điểm cho chị xem.”

“Ấu trĩ.” Hứa Tuế nghiêng đầu xem ti vi, không thèm để ý đến cậu nữa.

Vào ngày cuối tuần, Trần Chí Viễn từ Nam Lĩnh về nhà. Trần Chuẩn đi cùng bố đến thăm mộ mẹ mình, sau đó hai bố con ghé quán ăn cơm.

Nhân viên phục vụ lên món cuối là canh bao tử heo, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng bao lại.

Cả bàn là đồ ăn, đều là món Trần Chuẩn thích.

Trần Chí Viễn gắp vài con tôm vào bát cho cậu: “Đừng có ăn cơm không, ăn đồ ăn này.”

Trần Chuẩn đói lắm rồi, và mấy đũa mà đã hết cả bát cơm: “Bố, con muốn đến Nam Lĩnh học cấp ba.”

“Nghĩ kỹ rồi à, không cân nhắc việc học lại nữa?”

Trần Chuẩn đặt đũa xuống, cậu múc canh cho bố trước, rồi lại múc cho mình một bát: “Hứa Tuế bảo căn bản của con yếu, có học thêm một năm nữa cũng phí thời gian, không cần thiết làm gì.”

“Được, bố nhờ người làm.” Trần Chí Viễn tôn trọng sự lựa chọn của con trai, chỉ dặn dò thêm một câu: “Sau khi lên cấp ba thì con phải cô gắng lên nhé, sau này thì đại học thì phải tự dựa vào bản thân mình, vẫn cần phải học thêm vài năm nữa, dù học cao đẳng thì cũng được.”

“Hứa Tuế đề nghị con thi vào trường thể thao năng khiếu.”

Trần Chí Viễn nhếch mày: “Ý kiến này hay đấy, chị Hứa Tuế của con lúc nào cũng nghĩ cho con.”

Trần Chuẩn hừ một tiếng: “Con đâu có nhận người chị này.” Cậu nghĩ ngợi rồi lại nói thêmm: “Học sinh năng khiếu không có yêu cầu quá cao về môn văn hóa, Hứa Tuế cũng đến Nam Lĩnh học đại học, đến lúc đó nhờ chị ấy đến phụ đạo thêm.”

Trần Chí Viễn không nén được quay sang nhìn cậu, mặc dù bình thường ông ít chăm sóc cậu, nhưng tự nhận mình cũng khá hiểu con trai. Cậu nói chuyện ba câu không bỏ Hứa Tuế, cả giọng điệu lẫn thần thái đều rất đặc biệt, có vẻ như mới biết yêu vậy.

Trần Chí Viễn cười cười, nhưng ông cũng không vạch trần. Thật ra ông luôn quý mến Hứa Tuế, không nói đến việc cô có ơn với Trần Chuẩn, chỉ việc cô vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện. Bản thân ông và Hứa Khang lại là bạn tri kỷ, nếu như sau này hai nhà thành một, cũng có thể coi là chuyện tốt.

Trần Chí Viễn thì nghĩ thầm như thế, Trần Chuẩn thì lại trở nên im lặng.

Trần Chuẩn ngơ ngẩn nhìn chiếc ghế đối diện bàn ăn, nếu như không có sự cố ngoài ý muốn đó xảy ra, chắc hẳn chỗ đó sẽ có thêm một người ngồi. Bà sẽ liên tục gắp rau vào bát cho cậu, không để cậu ăn mỗi thịt thôi, cũng có lẽ cậu sẽ chống cằm ngồi nghe bố mẹ nói chuyện cười đùa, sau đó bị chọc cười nghiêng ngả.

Bây giờ đối diện cậu trống không, khiến cậu dâng lên cảm giác trống rỗng mà bi thương khó nói thành lời.

Trần Chuẩn: “Bố.”

“Sao thế, con trai?”

Trần Chuẩn cười nói: “Bố đợi mấy năm nữa rồi tìm mẹ mới cho con có được không?”

Trần Chí Viễn đờ hẳn, “Con…”

“Con có thể chấp nhận việc bố xây dựng một gia đình mới, nhưng con cứ cảm thấy mẹ con một mình ở bên kia tội nghiệp lắm, cũng đợi mẹ thích nghi đã nhé, qua mấy năm nữa bố hẳn bắt đầu cuộc sống mới.”

Trần Chí Viễn cúi đầu không nói gì, có vài lời ông cũng chẳng muốn nói với con trai, Hạ Đình và ông đã là vợ chồng mười mấy năm, mặc dù duyên cạn, nhưng tình nghĩ thì không đâu. Người cùng ông chịu sương chịu gió trải qua những tháng ngày cơ cực là bà, người cùng ông đồng cam cộng khổ tha hướng lập nghiệp cũng là bà, người vợ tào khang như vậy mà ông nỡ lòng nào phụ bạc đây.

Trần Chí Viễn nuốt xuống những chua xót khổ sở, hứa với cậu: “Bố với con là cuộc sống mới đó.”

Câu nói của ông khiến Trần Chuẩn xúc động, cậu không kìm nén được cảm giác cay cay nơi hốc mắt.

Trần Chí Viễn gõ đầu con trai, muốn cậu thoải mái hơn: “Nhưng mà, sau này con phải sống cho đàng hoàng lại, nếu như còn gây chuyện nữa, đừng có trách bố không khách khí, bố mà giận lên thì mẹ con cũng phải sợ đó.”

Trần Chuẩn gật đầu cười khổ, thật ra bố cậu điềm đạm lắm, trong ấn tượng của cậu ông chưa từng nổi giận bao giờ cả.

Cậu còn thiếu ông câu “Xin lỗi.”, nhưng lại cảm thấy xin lỗi đàng hoàng thì lại kiểu cách ngượng ngùng quá.

Cậu rót trà cho bố: “Trước đây con khiến bố bận lòng rồi, con sẽ cố sức hối cải, làm lại cuộc đời.”

Dùng bữa xong, hai bố con đi bộ về nhà.

Trần Chí Viễn ở Thuận Thành hai hôm, rồi về thành phố Nam Lĩnh.

Cả kỳ nghỉ sau đó, Trần Chuẩn không có gì để làm, thường trốn ở nhà Hứa Tuế để chơi game hoặc đọc truyện, thỉnh thoảng sẽ đấu võ mồm vài ba câu với Hứa Tuế, khều đánh chọc ghẹo nhau, thời gian cứ thế trôi qua thật nhanh.

Mùa thu đến, hai người lần lượt dọn đến Nam Lĩnh.

Trần Chuẩn học ngoại trú, trường cách nhà bốn mươi phút đi xe.

Hứa Tuế ở ký túc xa, cô nhận lời nhờ vả của Trần Chí Viễn, cứ mỗi cuối tuần sẽ đến phụ đạo bài học cho Trần Chuẩn.

Trước đó là nhà Hứa Tuế giúp đỡ chăm sóc Trần Chuẩn, bây giờ đổi lại thành Trần Chí Viễn cải thiện việc ăn uống cho Hứa Tuế.

Nhà Trần Chuẩn ở Nam Lĩnh rộng cực kỳ, một tòa nhà ba tầng độc lập, phía dưới là vườn hoa và hồ bơi, Đoan Ngọ cũng được mang đến đây để nuôi, lúc này nó đang vui vẻ lăn lộn trên bãi cỏ. Càng khoa trương hơn là, phòng riêng của cậu có hồ bơi lộ thiên, đứng từ đó nhìn ra là cả bầu trời xanh thẳm và rừng cây mướt mắt.

Hứa Tuế lén nói với Trần Chuẩn: “Nhìn có vẻ việc làm ăn của chú Trần khá lắm, kiếm được nhiều lắm rồi.”

Trần Chuẩn khịt mũi coi thường: “Ở cái nơi khỉ ho cò gáy, người có tiền chẳng đến đây đâu.”

“Người có tiền thích yên tĩnh, đợi vài năm nữa phát triển thử xem, có khi nhà cỡ này giành giật vỡ đầu của không mua được.”

Trần Chuẩn lười biếng nói: “Tôi chỉ biết tôi đi học xa quá.”

Ở nơi phố huyện nhỏ sẽ không gặp khó khăn về khoảng cách địa lý, nhưng đường phố ở Nam Lĩnh thì phải tính bằng kilômet, đi học xa, đến sân bóng rổ cũng xa, đi mua đồ cũng xa.

Đương nhiên rồi, muốn gặp Hứa Tuế một lần cũng chẳng dễ dàng gì.

Trần Chuẩn bắt đầu mong chờ đến mỗi ngày cuối tuần.

Cứ như thế, chớp mắt một loáng, cậu lên lớp mười một, cô bước vào năm hai đại học.

Trần Chuẩn phát hiện Hứa Tuế không còn quá giống như hồi học cấp ba nữa, một vài thay đổi nho nhỏ cứ tích góp dần lại, khiến mỗi một cuối tuần lại có sự thay đổi lớn, ví dụ như cô xõa tóc không buộc đuôi ngựa nữa, hay là cô bắt đầu thử sang váy ngắn và quần jeans ngắn, hoặc là môi cô đã bắt đầu bóng mướt, hoặc giả như trên tai cô đã đeo thêm đôi bông tai hoa linh lan…

Hôm đấy, Hứa Tuế mặc một chiếc áo tay dài siêu rộng và quần lửng jeans, quần còn có lỗ rách, phần rìa toàn là sợi vải.

Cô sải bước từ dưới bóng cây trước cửa đi vào, đứng từ xa chẳng thấy người đâu, chỉ thấy mỗi đôi chân thôi.

Trần Chuẩn đứng trền tầng một nhìn cô vào nhà.

Không lâu sau, cậu nghe tiếng bước chân đang lên lầu.

Trần Chuẩn nhanh chóng ngồi vào bàn học, lấy đại một quyển sách ra, quay đầu liếc cô: “Chị mặc cái giống gì vậy?”

“Đừng có nhiều chuyến, lấy sách ra đây.” Đầu cổ Hứa Tuế toàn là mồ hôi, cô đặt cặp xuống, đến tủ lạnh tìm nước uống.

“Trời đang nắng nóng chị coi có mấy người mặc áo dài tay.”

“Chống nắng đấy.”

“Chân thì không sợ nắng?”

Hứa Tuế cảm thấy cậu đang soi mói cô, giọng không vui: “Thi không có thi mấy câu hỏi đó, cậu tự lo cho mình đi.”

Trần Chuẩn gác hai chân lên bàn học, rồi lại liếc cô.

Hứa Tuế mở sách, hỏi cậu những kiến thức của tuần trước, sau đó thành thạo và nhanh chóng khoanh những bài tập điển hình trong sách bài tập, tổng hơn ba trang giấy.

Cô đẩy bút và sách bài tập sang cho cậu, rồi mới lấy khăn giấy trong túi ra để lau mồ hôi.

Mấy câu đó đủ đề Trần Chuẩn im lặng một lúc, Hứa Tuế không có gì để làm, cô đi lòng vòng quanh nhà, chơi với Đoan Ngọ một lúc, lên lầu thì cậu chỉ mới làm hơn một tờ rưỡi.

Trần Chuẩn lấy tay chống trán, cụp mắt đọc đề: “Trong tủ lạnh có trái cây, chị có tự rửa để ăn.”

“Chốc nữa cậu làm xong rồi ăn chung.”

Trần Chuẩn nói: “Có đu đủ và nho mẫu đơn chị thích ăn đó.”

“Biết rồi.”

“Chị có muốn truyện tranh…”

“Không nói chuyện.”

Trần Chuẩn ngậm miệng.

Không muốn làm phiền cậu nữa, nên Hứa Tuế lặng lè nằm dài ra bàn, buồn chán không có gì làm thế là ngồi nghịch mô hình Kobe*.

*Kobe Bean Bryant là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp người Mỹ. Là một hậu vệ ghi điểm, Bryant dành toàn bộ sự nghiệp trọn vẹn 20 mùa giải tại Giải bóng rổ Nhà nghề Mỹ thi đấu cho đội bóng Los Angeles Lakers. Anh gia nhập thẳng vào NBA sau khi học xong trung học và giành được năm chức vô địch NBA. Theo Wikipedia.

Trước bàn học là cửa sổ, cửa sổ đang mở, rèm cửa lay động.

Mặt trời bên ngoài đang lên cao, trời trong xanh, cây cối tươi tốt và những mái ngói màu nâu từ xa, đều được tô điểm thứ màu có độ bão hòa cực cao, hệt như bức tranh phong cảnh dưới ngòi bút của Hayao Miyazaki*.

*Miyazaki Hayao là một nam họa sĩ diễn hoạt, nhà làm phim, doanh nhân kiêm họa sĩ truyện tranh người Nhật Bản. Ông được mệnh danh là cha đẻ Ghibli với hàng loạt tác phẩm nổi tiếng.

Không biết đã qua bao lâu, khi Trần Chuẩn quay đầu lại, thì thấy Hứa Tuế đã ngủ mất rồi.

Cậu đặt cây bút đang cầm trong tay xuống, mạnh dạn chăm chú nhìn cô, trước đây cậu chẳng hề phát hiện, cô lại xinh đẹp đến vậy.

Trần Chuẩn nghĩ đến câu “xinh đẹp mê người”, thế mà cậu lại có suy nghĩ đầy hoang đường là muốn ăn hiếp cô, chọc cho cô khóc. Chỉ cần nghĩ đến vẻ cô rơi nước mắt, không biết tại sao, tim cậu như bị gì đó châm chích, cảm giác tê đau lan tràn từ ngực cho đến tận ót.

Một cơn gió thổi qua, vài sợi tóc lướt qua má cô.

Trần Chuẩn vô thức giơ tay, chạm lên mặt cô.

Hứa Tuế ngủ không sâu, chỉ cảm thấy trán mình ẩm ẩm mát met, cứ như có một giọt nước rơi xuống mặt, chưa từng nghĩ đến đó là ngón tay của Trần Chuẩn.

Cô chầm chậm mở mắt, mấy giây đầu cả thế giới vẫn còn mơ hồ không rõ ràng.

Cô nhìn thấy khuôn mặt của Trần Chuẩn qua khe hở giữa những ngón tay của cậu. Ánh mặt trời từ phía xa rọi đến, không cách nào có thể nắm bắt được nữa, cậu hơi nghiêng đầu, sóng mũi cao thẳng cứ như dải phân cách, khiến cậu xuất hiện nửa sáng nửa tối.

Hứa Tuế không cách nào miêu tả được ánh mắt mà cậu nhìn mình, cô chỉ cảm thấy, Trần Chuẩn vào ngay lúc đấy, mang theo dáng vẻ vô cùng dịu dàng.

Nhất thời cô không rõ mìh đang tỉnh hay vẫn đang nằm mộng.

Hứa Tuế không nhúc nhích, vẫn đang mơ hồ nhìn cậu qua những khẽ ngón tay, hai người họ cứ nhìn nhau như thế, thời gian như ngừng lại, vạn vật như lắng đọng, bức tranh này như được lồng vào khung.

Nhưng lại vào khoảnh khắc nào đó, Trần Chuẩn hít mạnh một hơi, cậu lúng ta lúng túng, xoay tay búng vào trán cô một cái.

Khung ảnh như vang lên tiếng “bụp” vỡ nát.

Lá cây bắt đầu xào xạc, ve sầu tiếp tục kêu vang, rèm cửa cũng chậm rãi lay động.

Hứa Tuế đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, bị đau nên tỉnh.

Cô chống người ngồi dậy, xoa trán: “Cậu bị điên hả!”

Vẫn là Trần Chuẩn – cái tên khiến người ta thấy ghét, cậu quay đầu lại nhìn đề hết sức chăm chú, nhẹ nhàng nói: “Khi nảy có con muỗi.”

Hứa Tuế la lên: “Ban ngày ban mặt muỗi đâu ra?”

“Nó đói rồi mà còn phải nhìn giờ hả?”

Hứa Tuế hỏi: “Vậy muỗi đâu rồi?”

“Bay rồi.”

Hứa Tuế tức đến nghiến răng, “Trần Chuẩn, cậu ngứa tay đi đó.”

Trần Chuẩn không ừ hử.

Muỗi gì ở đâu ra chứ, đúng là cậu nhìn cô ngủ, tâm lý không được cân bằng.

Hứa Tuế chậm rãi xoa trán, xấu hổ đến nỗi không thể tục suy nghĩ đến vấn đề này nữa, nhưng cô cũng cảm ơn cái búng trán này của cậu lắm, nếu không thì cô sẽ bị ma xui quỷ khiến thật đấy.

Cô âm thầm thở một hơi, hôm nay trời nóng quá, khiến người ta choáng váng đầu óc.

Nhờ có Hứa Tuế ôn tập giúp, thành tích mấy bài thi tháng năm đó của Trần Chuẩn khá là tốt.

Nếu như cứ duy trì không để trượt điểm môn văn hóa, điểm môn thể chất đủ, thì tuyển đợt hai* không thành vấn đề.

*Tuyển đợt hai (二本/本科二批招生) chiêu sinh đợt hai của khoa.

Vào kỳ huấn luyện quân sự năm nhất, Trần Chuẩn còn chưa hiểu quá rõ về các môn thể chất, chỉ chọn vào đội bóng rổ do sở thích.

Lúc đó chiều cao của cậu đã chạm ngưỡng một mét tám lăm, kỹ thuật thì thường thôi, thể lực và tiềm năng lại khá tốt. cho nên sau khi thông qua một thời gian luyện tập bài bản, huấn luyện viên đã đổi cậu từ vị trí dự bị sang vị trí tiền phong.

Cứ như thế, Trần Chuẩn ở trong đội bóng rổ hơn một năm, sau này vừa khéo có duyên chuyển sang đội điền kinh chạy cự li dài, cường độ tập luyện cao hơn rất nhiều, mỗi ngày cậu phải tập luyện sức khỏe, tốc độ, sức bền, giảm đường, tăng cơ…

Trải qua ngày tháng luyện tập, Trần Chuẩn đã không còn hình bóng thiếu niên trắng trẻo mỏng manh ngày xưa nữa rồi, mặt trời tô điểm cho da cậu sắc đồng, dáng người cao ráo, cả cơ thể có cơ bắp rõ ràng.

Khi cậu trải băng băng trên đường chạy trải nhựa, bản thân cậu đã là tiêu điểm rồi, luôn có thể thu hút ánh mắt của các bạn học nữ.

Trần Chuẩn có một đồng đội họ Kim, mọi người đặt biệt danh cho là Kim Chung Trạo*.

*Kim Chung Trạo là nhân vật trong tác phẩm truyện tranh Hồng Kông Tân Tác Long Hổ Môn của tác giả Hoàng Ngọc Lang. Kim Chung Trạo là thần công xếp thứ 3 trong Thiếu Lâm Tứ Đại Thần Công của Đạt Ma. Được mệnh danh là Thần Công Phòng Thủ Mạnh Nhất.

Cậu ta lại giúp bạn học nữ trong lớp gửi thư cho Trần Chuẩn, đã không thể đếm được là lần thứ mấy rồi.

Trần Chuẩn chẳng thèm nhận, kêu cậu ta lấy ở đâu thì trả về đó đi.

Kim Chung Trạo: “Không đọc hả?”

Trần Chuẩn vừa chạy bộ xong, cả người toàn là mồ hôi, cậu thoải mái cởi áo bóng rổ vắt trên vai: “Mấy cái này, có gì hay ho đâu mà xem.”

“Tớ làm sao ăn nói với người ta đây?”

“Nói tớ không thích người ta.”

Kim Chung Trạo bật cười, “Thẳng thắn vậy à.” Cậu ta khoác vai Trần Chuẩn, cùng đi về hướng phòng học: “Này người anh em tớ tò mò lắm đấy, cậu thích kiểu con gái như thế nào? Xinh đẹo hả?”

Trần Chuẩn ngẫm nghĩ, nhếch môi: “Bình thường thôi.”

Kim Chung Trạo hỏi tiếp: “Dịu dàng hả?”

Trần Chuẩn lắc đầu: “Không dính được tí dịu dàng nào hết.”

“Vậy bạo lực? Gan dạ?”

“Cũng cỡ đó.”

Kim Chung Trạo hết sức ngạc nhiên, nói một cách khoa trương: “Người anh em, cậu bị Stockholm* à?”

*Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày hình thành mối quan hệ tình cảm với kẻ bắt cóc trong thời gian bị giam cầm.

Trần Chuẩn không hiểu: “Cái gì hôm?”

“Có khuynh hướng chịu ngược đãi đấy.”

Trần Chuẩn chẳng muốn để ý đến cậu ta nữa.

Chủ nhiệm huấn luyện đứng từ xa hét lớn kêu hai người họ.

Trần Chuẩn nhìn sang đó.

Chủ nhiệm một tay chống eo, kéo kéo phần ngực áo của mình, cảnh cáo Trần Chuẩn mặc áo vào cho đàng hoàng.

Trần Chuẩn túm áo bóng rổ đã nhẹp mồ hôi trên vai xuống, chậm rãi mặc vào.

Cứ đi như thế, rồi Kim Chung Trạo mới hiểu ra: “Cậu thế này là đã có người trong lòng rồi à?”

Trần Chuẩn chỉ cười không nói.

“Nói xem nào?”

“Bớt nhiều chuyện.”

Kim Chung Trạo mím môi: “Tướng tá bình thường mà cũng không dịu dàng, mắt nhìn của cậu cũng chẳng ra sao.”

Dù sao Hứa Tuế cũng không nghe được, cậu bắt đầu tha hồ ăn nói bậy bạ: “Còn nhỏ tuổi, không ngoan ngoãn, thẩm mỹ đã vặn vẹo rồi.”

Trần Chuẩn lúc này vẫn còn dương dương tự đắc lắm, cậu đâu biết rằng, yêu đơn phương chỉ là chuyện của một người.

Cậu cứ cho rằng, Hứa Tuế là sự tồn tại theo lẽ đương nhiên, sẽ không dễ dàng rời xa cậu.

Thế nên khi cậu vẫn còn đang chần chừ ở yên đó, không biết rằng Hứa Tuế đã xoay người bước đi rồi.

Cuộc sống của cô đã thoát khỏi thành phố nhỏ mà họ cùng trưởng thành từ lâu rồi, mỗi ngày cô bôn ba giữa các học viện, vào những lúc rảnh rỗi, cô sẽ lên mạng xuyên đêm với bạn trong phòng ký túc xa, sẽ tham gia những bữa tụ tập ăn uống chúc mừng với bạn bè, sẽ tham gia những hoạt động đoàn thể khác nhau, sẽ liên tục quen biết bạn bè mới, đương nhiên, cô cũng sẽ có bạn trai.

Bình Luận (0)
Comment