Hà Tấn cũng nhìn thấy Trần Chuẩn, giơ tay chào hỏi cậu.
Trần Chuẩn gật đầu đáp lời.
Hà Tấn mặc vest, áo khoác vắt ở khuỷu tay, bỗng lên cơn nghiện thuốc lá, muốn hút cho hết điếu thuốc rồi mới lên tầng. Anh đứng ở bên đường nhìn một lúc, rồi cầm hộp thuốc đi sang chỗ Trần Chuẩn.
Khi còn tầm hai mét, bỗng nhiên Trần Chuẩn lên tiếng ngăn lại: “Khoan hẳn nhúc nhích.”
Hà Tấn không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn đứng im đó.
Trần Chuẩn cúi đầu, sự chú ý của anh đều đặt hết lên người chú chó nhỏ màu nâu trắng.
Nó xoay mấy vòng dưới chân cậu, ngẩng đầu im lặng nhìn anh, cặp mắt nhút nhát nhưng lại sáng rực.
Trần Chuẩn hếch hếch cằm nhìn nó, nói nhỏ: “Đừng sợ, đang giữ mày đây.”
Không biết chú chó có nghe hiểu không, nó nhìn cậu thêm vài giây rồi cúi đầu tiếp tục xoay vòng, sau đó thì cong lưng, chân trước và chân sau chụm vào giữa, chuẩn bị đi vệ sinh.
Tình hình bây giờ và cậu dắt chú chó Rottweiler trước đó hoàn toàn khác nhau.
Trần Chuẩn bỏ túi vệ sinh vào thùng rác, rồi nói với Hà Tấn: “Trước đây nó từng bị người khác làm bị thương, tính cảnh giác khá là cao.”
Hà Tấn: “Chó của cậu?”
“Tạm thời là vậy.” Sau này còn phải đăng tin tức nhận nuôi.
Trần Chuẩn nghiêng đầu nhìn anh, hếch cằm một cái: “Người khi nảy là bạn gái à?”
Hà Tấn gật đầu: “Phanh xe bị mòn lắm rồi, vừa mang đi thay, nên phiền bạn gái đưa về nhà.”
Biểu cảm của anh khi nói câu này cực kỳ nhạt, nhìn không ra là thích, thậm chí còn chẳng có cảm giác khoe khoang nữa, nhưng trong mắt Trần Chuẩn thì, động tác nhếch mày của cậu còn chút cảm giác cố ý.
Lại lần nữa nhớ đến hình ảnh hai người họ hôn nhau trong thang máy, Trần Chuẩn rất rõ ràng, có vài chuyện không thể nhớ quá kỹ, càng không thể nghĩ quá sâu, sẽ mắc kẹt trong lòng.
Cậu quay đầu nhìn sang bên cạnh, hơi nhấc ống quần ngồi dưới bồn hoa.
Con người Hà Tấn cũng coi như là dễ gần, anh cũng ngồi ngay bên cạnh, đưa cho cậu một điếu thuốc.
Trần Chuẩn: “Tôi không hút thuốc.”
Hà Tấn thu tay ngậm trong miệng, dùng bật lửa châm thuốc.
Có mấy đứa nhỏ ôm trái banh da chạy từ phía trước đến đây, bọn nhóc đùa giỡn la hét đinh tai nhức óc.
Chú chó đốm bị dọa sợ rụt cổ thật mạnh, nằm dựa sát dưới chân Trần Chuẩn, cơ thể run rẩy liên tục.
Trần Chuẩn hành động rất nhanh, cậu giơ tay ôm lấy chú chó lên, ôm rịt vào lòng rồi sờ đầu nó.
Lúc này Hà Tấn mới nghiêm túc đánh giá chú chó, những đốm màu trên người nó không được đều, chi trước và phần lưng sau phần nhiều là màu trắng, phần mông và đuôi thì có xen những vân màu nâu nhạt, mặc dù không phải là thú cưng, nhưng cặp mắt to và cái mũi ngăn ngắn lại khiến người khác yêu thích.
Anh chú ý đến phần tai của nó, hình như bị thiếu một mảnh.
“Tai của nó…”
Một lúc lâu sau nó mới hết run. Trần Chuẩn nói: “Bị người ta cắt đó.”
Hà Tấn có hơi bất ngờ.
Trần Chuẩn xoa đầu cho chú chó: “Tình hình lúc vừa mới được cứu trợ về còn tệ hơn rất nhiều, lông cả người đều bị cạo sạch, chân sau bên phải bị gãy, tai trái thì bị cắt ngang, lúc đó đã mưng mủ sưng tấy lên.”
Chỉ dựa vào việc nghe tả lại thì hoàn toàn không thể nào tưởng tượng được tình cảnh đó, bởi vì nhìn bề ngoài thì về cơ bản nó đã hồi phục sức khỏe rồi, lông tóc gọn gàng sạch sẽ, cái đầu nhỏ mềm như quả cầu lông, đáng yêu vô cùng. Trong vòng năm tháng, tình nguyện viên và các bác sĩ đã cố gắng rất nhiều.
Vốn dĩ nó tạm thời sẽ được nuôi ở bệnh viện thú y, nhưng vì đã từng bị ngược đãi, rất khó thân thiết với con người. Trần Chuẩn mang nó về vài hôm, bồi dưỡng tình cảm, để nó hiểu rằng không phải con người nào cũng xấu, nó vẫn có thể nhận được sự yêu thương, cưng chiều. Chờ đến khi nó hoàn toàn thoát khỏi bóng tối, mới có thể xây dựng niềm tin với con người thêm lần nữa.
Hà Tấn nghiêng đầu: “Cậu làm cứu trợ?”
Điều này chẳng có gì phải giấu cả, Trần Chuẩn gật đầu.
Hà Tấn cảm thấy bất ngờ: “Thấy tuổi cậu cũng chẳng lớn mấy, thanh niên bây giờ rất ít người có thể đặt thời gian và tinh thần vào những hoạt động công ích.”
Trần Chuẩn hơi nhếch miệng, không nói gì.
Anh hỏi: “Vậy chú Rottweiler hôm trước cũng là do cậu cứu về à?”
Trần Chuẩn lắc đầu: “Chó của tôi.” Rồi lại bổ sung: “Cũng coi như vậy đi.”
Hà Tấn nhìn chú chó trong lòng cậu, “Nó tên gì?”
“Cát Tường.” Trần Chuẩn nói.
Vốn cũng chỉ là thời gian bằng một điếu thuốc, hai người nói đến đây thì kết thúc, Hà Tấn lên lầu, Trần Chuẩn dắt theo Cát Tường tiếp tục đi dạo trong vườn hoa.
Cuối tháng, Trần Chuẩn về Thuận Thành thăm mẹ mình.
Tài xế của Lão Trần nghỉ phép một ngày, Trần Chuẩn lái xe, bố con hai người cùng về.
Đã nhiều năm trôi qua, đau thương cũng đã nhạt dần, đối với Trần Chí Viễn và Trần Chuẩn mà nói, những ngày tháng thế này theo một nghĩa khác đã trở thành ngày đoàn viên rồi.
Hôm nay trời nắng trong xanh, những khóm hải đồng* ven đường sum sê tươi xanh.
*Hải đồng còn có tên là hắc châu son, là một loài thực vật cây gỗ có hoa thuộc Họ Khuy áo. Bản địa của cây son vốn ở Nhật Bản nhưng nay được trồng làm cây cảnh ở nhiều nơi trên thế giới. Cây son thường có dạng lùm bụi nhưng có thể mọc cao đến vài mét với dáng một cây mộc nhỏ. Son có thể xén tỉa làm giậu. (Theo Wikipedia)
Trần Chí Viễn mặc bộ quần áo theo phong cách thời Đường màu trắng gạo, tóc tai đã được chải truốt chỉn chu, nhìn thì thấy tâm trạng khá tốt.
Ông hỏi Trần Chuẩn: “Làm quen với nghiệp vụ công ty thế nào rồi?”
Trần Chuẩn lười biếng nắm vô lăng, “Bán rượu trắng thôi mà, có gì khó đâu.”
Trần Chí Viễn ngâm trà Lão Ban Chương* trong bình giữ nhiệt, hơi mím môi: “Người trẻ tuổi thì đừng có nói năng tự cao, làm quản lý không khó, buôn bán mới là một môn học.” Ông nói năng chậm rãi: “Nghiêm túc chân thành làm việc, phải biết khiêm tốn xin sư phụ của con chỉ dạy, đừng có mà mơ ước viển vông.”
*Lão Ban Chương là một loại chè phổ nhĩ xanh/thô quý hiếm ở vùng Tây Song Bản Nạp, Mãnh Hải, Vân Nam. Lão Ban Chương mọc ở độ cao từ 1.700 đến 1.900 mét so với mực nước biển trong vùng khí hậu cận nhiệt đới gió mùa. Loại trà này có giá từ vài triệu đến vài chục triệu.
“Vâng.” Trần Chuẩn đáp lời.
Xe chạy lên đường cao tốc, tốc độ nhanh hơn.
Tivi đang chiếu bộ phim “Tùy Đường diễn nghĩa” của Đơn Điền Phương, Trần Chuẩn cũng nghe ké một lúc, bỗng nhiên nói: “Bố, mấy hôm trước con đã gặp Hứa Tuế rồi.”
Qua mấy giây Lão Trần mới phản ứng lại, nhíu mày, cười nói: “Vậy phải chúc mừng con rồi.”
“Cô ấy có bạn trai rồi.”
“Ối, thế thì lại không đáng để chúc mừng rồi.”
Trần Chuẩn cạn lời.
Lão Trần an ủi cậu: “Cũng chẳng có vấn đề gì cả, hai đứa vẫn có thể làm bạn mà.”
Trần Chuẩn liếc nhìn ông: “Ngược ai thế?”
Chút tâm tư nhỏ bé mà anh dành cho Hứa Tuế, Trần Chí Viễn biết cả.
Một lúc sau, Trần Chuẩn lại rầu rĩ nói: “Cô ấy không chịu.”
Trần Chi Viễn đặt bình giữ nhiệt vào trong khay để ly, hai tay đan vào nhau, bày tư thế như thể chuẩn bị để hóng chuyện: “Rốt cuộc năm đó hai đứa làm thế nào mà thành ra mỗi người một ngả vậy?”
Trần Chuẩn nhìn đường phía trước, giơ tay gãi gãi mái tóc ngắn của mình. Đương nhiên là anh không kể cho Lão Trần nghe, con trai ông bị Hứa Tuế lừa ngủ, rồi không có lương tâm lật mặt không chịu trách nhiệm, cuối cùng ngay cả bạn bè cũng không làm được.
Trần Chuẩn nói: “Cất cái tính hiếu kỳ của bố lại đi.”
Lão Trần thở dài: “Đáng tiếc quá.” Ông rất thích Hứa Tuế, cũng luôn nhớ phần ân nghĩa năm đó cô đã cứu giúp Trần Chuẩn, “Con có suy nghĩ thế nào?”
“Không suy nghĩ.” Trần Chuẩn nói: “Dung lượng não có hạn, có rất nhiều chuyện đang chờ con làm kìa.”
Trần Chí Viễn thầm bật ngón cái trong lòng cho con trai, chưa đợi ông lên tiếng, Trần Chuẩn không cam tâm bổ sung thêm một câu: “Người theo đuổi con nhiều lắm kìa.”
Lão Trần cười cười: “Hoan nghênh con mang về cho bố đứa con dâu nhé.”
Lần này Trần Chuẩn không lên tiếng.
Trần Chí Viễn nói: “Hôm nay về Thuận Thành, đúng lúc đi thăm bác Hứa của con.”
Trần Chí Viễn và Hứa Khang quen nhau hơn hai mươi năm rồi, ban đầu vì một chút chuyện mà hai người kết nên tình bạn đậm sâu, giao tình nhiều năm rồi. Năm Trần Chuẩn mười tuổi, Trần Chí Viễn và vợ là Hạ Thanh đến thành phố Nam Lĩnh xây xưởng rượu thành lập công ty, hai vợ chồng bận rộn sự nghiệp, không còn sức đâu mà chăm sóc con trai, lúc đó Hứa Khang đón Trần Chuẩn về nhà ở, đối đãi với anh như con trai ruột vậy.
Trần Chuẩn nói: “Bố hỏi bác Hứa trước đã, xem thử cô ấy có ở nhà không.”
Gần như là lần nào cũng thế.
Trần Chí Viễn híp mắt mở điện thoại báo tin, tự nói với mình: “Nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt, cứ trốn tránh cũng không phải là cách, nói không thì không có tác dụng, nghĩ xem nên làm thế nào.”
Câu này Trần Chuẩn có nghe đó, nhưng không đáp lời.
Tuy nhiên hôm nay không phải là ngày nghỉ của Hứa Tuế, cô không về Thuận Thành.
…….
Lại vài ngày trôi qua, Hứa Tuế lái xe ra khỏi bãi xe của khu vực kinh doanh, nhìn thấy Hà Tấn đứng bên đường.
Hứa Tuế dừng xe bên đường, mở khóa.
Hà Tấn quăng điếu thuốc vào thùng rác đằng sau lưng mình, đi vòng qua ghế lái phụ: “Cho anh ké một đoạn.”
“Tưởng đâu anh đi trước rồi chứ.”
“Về nhà?” Anh hỏi.
Hứa Tuế gật gật đầu, cô nhìn kính chiếu hậu rồi lái xe ra đường lớn.
Hà Tấn nghiêng đầu nhìn cô: “Hôm nay vẫn còn sớm, qua bên nhà anh đi, anh nấu cơm.” Không đợi cô từ chối, anh nói tiếp: “Đã lâu lắm rồi em không qua đó.”
Hứa Tuế mím môi, muốn nói lại thôi, hai lần gặp Trần Chuẩn khiến cô đỡ tay không kịp, thật ra sợ rằng gặp anh nữa sẽ ngại thôi.
Cứ im lặng như thế, Hà Tấn đã đưa ra quyết định giúp cô rồi: “Đi siêu thị mua chút thức ăn trước đã.”
Gần nhà Hà Tấn có một siêu thị nhập khẩu, giá có hơi đắt, nhưng thực phẩm tươi mới đủ đầy.
Hai người mua thức ăn có mục đích, đều là mấy món như bít tết, xương ống, cá hồi, rồi lại qua khu rau củ mua bí ngô và cần tây.
Đi ngang qua khu đồ ăn vặt, Hà Tấn hỏi cô: “Ăn khoai tây miếng không?”
Từ hai dãy đồ ăn bỗng nhiên Hứa Tuế nhìn thấy một bóng người, dáng người rất cao, một tay đút túi, tay còn lại đẩy xe đẩy, đang lựa thức ăn theo hướng bên này, bộ dạng tùy ý, người để đâu đâu.
Sợ cái gì gặp cái đó, cô lập tức thu ánh mắt: “Không ăn.”
“Đợt chút, gặp người quen.”
Hứa Tuế còn chưa kịp cản anh, thì Hà Tấn đã sau người đi vào dãy thức ăn, quay đầu ngoắc tay với cô: “Qua đây.”
Lúc này Trần Chuẩn cũng chú ý đến họ.
Anh dừng chân, đầu tiên là nhìn Hà Tấn, sau đó hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Hứa Tuế.
“Đến mua thức ăn à?” Hà Tấn có ấn tượng khá tốt về cậu thanh niên này, nhất là sau khi biết được anh làm cứu trợ động vật nhỏ.
Trần Chuẩn thu mắt: “Ừm.”
“Trùng hợp thật đó, ở đây mà cũng có thể gặp nhau.”
Trần Chuẩn cười cười: “Duyên phận.”
Hà Tấn cũng ngập ý cười, anh nói với Hứa Tuế đang qua đây: “Hàng xóm, trước đây đã từng gặp nhau trong thang máy, cậu ấy……….” Bỗng nhiên nhớ ra, gặp mặt mấy lần, vẫn chưa biết tên đối phương.
Trần Chuẩn hiểu ý: “Trần Chuẩn.”
“Hà Tấn.” Hà Tấn cũng chính thức giới thiệu mình, rồi vòng tay qua vai người bên cạnh: “Bạn gái của tôi, tên là……”
“Tên Hứa Tuế.” Bỗng nhiên Trần Chuẩn nhìn cô nói.
Tên của cô, trong vòng ba năm anh đã nghiền ngẩm trong đầu vô số lần.
Hà Tấn dừng một lúc, ánh mắt bất giác nhìn về hai người.
Đã rất lâu rồi tim Hứa Tuế không đập mạnh như thế, nhờ hết vào người trước mặt này ban cho, cô bị Trần Chuẩn nhìn để nổi sinh phiền, thầm tổ chức lại ngôn ngữ, không biết nên tiếp lời như thế nào.
Song bầu không khí trở nên căng thẳng trong vài giây, bỗng nhiên Trần Chuẩn cong môi cười, chỉ vào thẻ đeo ở trước ngực cô: “Trên đây có viết này.”
Hứa Tuế thở phào một hơi, chắc chắn là cậu cố ý mà.
Sau khi tan ca cô cũng lười thay đồng phục, cô mặc áo sơ mi vải lụa đơn giản và chân váy dài màu đen, dưới chân là một đôi giày gót nhọn.
Từ lúc gặp lại đến giờ đây là lần đầu tiên Trần Chuẩn nhìn cô ở khoảng cách gần như vậy, tóc cô ngắn đi rồi, trang điểm nhạt, tướng mạo chẳng thay đổi là mấy, thậm chí còn trở nên xinh đẹp hơn, khí chất thì lại thành thục yên tĩnh, xây dựng hình ảnh rất tri thức và kín đáo, chẳng còn thấy được dáng vẻ hoạt bát ngày trước nữa.
Trần Chuẩn chuyển tầm mắt đi nơi khác, nhìn vào xe mua hàng của hai người: “Về nấu ăn à?”
“Không để ý thì có thể qua ăn cùng nhau.” Hà Tấn mở lời mời bằng giọng khách sáo.
Ai ngờ, Trần Chuẩn hỏi: “Có làm phiền không?”
Con người Hà Tấn hiếu khách giỏi giao tiếp, cũng chẳng bất ngờ là mấy, anh khoác tay: “Toàn mấy món cơm nhà, chẳng phiền gì.”
Cuối cùng Trần Chuẩn cũng thấy được chút thay đổi trên gương mặt của Hứa Tiếu, bực tức nhưng lại nhẫn nhịn, âm thầm trừng mắt nhìn cậu, không còn ra vẻ không quen biết nữa.
Trong lòng Trần Chuẩn bỗng xuất hiện khoái cảm khá là biến thái, không thèm nhìn lấy cô, hỏi: “Uống gì không? Để tôi mua.”
Vừa nói câu này, thì có người đến quăng vào xe đẩy bên cạnh Trần Chuẩn một đống đồ ăn vặt.
Âm thanh này khiến ba người chú ý đến, lần lượt quay đầu nhìn. Đối phương là một cô gái chạc tuổi Trần Chuẩn, mặc đồ thể thao, nước da màu lúa mạch, cột tóc đuôi ngựa cao cao. Thấy mọi người đều đang nhìn mình, cô cong mắt, để lộ hàm răng trắng sáng, nụ cười của cô gái rất có sức cảm hóa.
Hóa ra cậu không phải một mình.
Ánh mắt Hứa Tuế bất giác dừng trên gương mặt cô gái vài giây.
Trần Chuẩn chỉ giới thiệu: “Lâm Hiểu Hiểu.” Rồi lại giới thiệu hai người ở trước mặt với cô gái.
Hiểu Hiểu miệng ngọt, lập tức đổi lời gọi là anh Hà Tấn chị Hứa Tuế.
Trò chuyện với câu đơn giản, Hà Tấn cười nói với Lâm Hiểu Hiểu: “Buổi tối qua với Trần Chuẩn đi.” Rồi hỏi: “Chở hai người về luôn nhé?”
Trần Chuẩn đáp: “Không cần, tôi có xe.”