Lúc Trần Chuẩn đến Thuận Thành đã là bảy giờ tối.
Cậu ở dưới nhà Hứa Tuế gọi điện thoại cho cô, vẫn không có người nghe máy, trườn người ra ngoài xe nhìn lên trên, cửa sổ phòng khách ở tầng hai rọi ánh đèn sáng tỏa, cậu xuống xe đi vòng qua mặt bên kia, đèn phòng ngủ của cô đang tắt.
Trần Chuẩn lại gọi thêm một cuộc, mãi cho đến khi bên kia ngắt điện thoại, cậu mới bấm tắt màn hình.
Hai tay cậu chống eo, nẩng đầu nhìm chầm chầm đèn phòng ngủ của cô, chắc chắn là Hứa Tuế hiểu lầm cậu rồi, thầm mắng cô thiệt là con nít, giận cậu thì sao lại chọn cách từ chối không nói chuyện chứ.
Cậu lại đứng dưới chần chừ mấy phút, cậu chẳng quan tâm được nhiều thế đâu, chân dài bước rộng, đi thẳng vào trong.
Trần Chuẩn điều chỉnh hơi thở, nhẹ nhàng gõ cửa.
Không lâu sau, trong nhà vang lên tiếng bước chân.
Hách Uyển Thanh hỏi: “Ai thế?”
“Bác gái, con nè.”
Hách Uyển Thanh mở ra, rõ ràng là rất bất ngờ: “Thằng nhóc này, sao không nói tiềng nào mà đã về rồi?”
Trần Chuẩn gãi gãi đầu, nói đại một lý do: “Công ty cử con đến đây xử lý chút việc, tiện đường nên ghé về.”
“Ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi ạ.”
“Mau vào nhà đi.”
Hai chân Trần Chuẩn đạp chéo tháo giày ra, lấy đôi dép mang ở nhà của mình từ trong tủ, vừa nhìn vào trong, Hứa Tuế đang ngồi xem ti vi với Hứa Khang.
Hai người nhìn nhau mấy giây ngắn ngủi, biểu cảm của Hứa Tuế tự nhiên, chẳng khác gì với bình thường.
Trần Chuẩn lặng lẽ nhìn đi chỗ khác, cậu chào hỏi trước: “Bác Hứa.”
Hứa Khang cười: “Ngoài đường lạnh không.”
“Lạnh lắm ạ.”
“Vậy để chị Hứa Tuế rót cho con ly nước nóng mà uống.” Hứa Khang vỗ vào chỗ ngồi bên tay trái mình: “Qua đây ngồi.”
Trần Chuẩn ngồi ở đó, Hứa Tuế đứng dậy vào bếp rót nước nóng.
Không lâu sau, cô bưng ly nước ra, có lẽ là do nước hơi nóng, một tay cô đỡ ở đáy, một tay vịn ở miệng cốc: “Hơi nóng đấy, cậu cẩn thận.”
Trần Chuẩn ngước mắt nhìn cô, nhận ly nước, cố gắng cho giọng tự nhiên nhất có thể: “Gọi chị mấy cuộc sao lại không nghe?”
“Có hả?” Ngón tay Hứa Tuế xoa chỗ dái tai cho bớt nóng, vờ như không có gì: “Điện thoại để trong phòng, không nghe thấy.”
“Chỉnh tắt âm rồi à?”
“Chắc vậy.” Hứa Tuế hỏi: “Tìm làm gì à?”
Trần Chuẩn ngơ ngác, cậu nghi là cô cố ý hỏi thế rồi, may mà đầu óc cậu nhanh nhẹn “Thì muốn hỏi thử chị, còn nhớ lần trước Đoan Ngọ nằm viện là tháng mấy không?”
“Nó bị sao thế?”
“Gần đây ăn uống không tốt, cho đi viện mấy ngày, tiện làm kiểm tra luôn.”
“Nghiêm trọng không?”
“Còn chưa biết nữa.” Trần Chuẩn nói.
“Hình như là tháng bảy năm ngoái.” Hứa Tuế nghiêm túc trả lời câu hỏi khi nảy của cậu.
Lúc đó cô và Trần Chuẩn tình cờ gặp nhau trong thang máy, hình như nghe cậu nói thế.
Hai người vẫn nói chuyện như bình thường, chẳng để ai phát hiện ra manh mối gì.
Hứa Tuế lại ngồi ở chỗ khi nảy, giữa hai người cách nhau Hứa Khang, từ đầu đến cuối họ không hề có cơ hội ở riêng với nhau.
Nói chuyện một lúc, kim đồng hồ điểm tám giờ.
Hứa Khang không có sức lắm, ngáp mấy cái liền, chuẩn bị vào phòng ngủ.
Hách Uyển Thanh đến đỡ ông, nói với Trần Chuẩn: “Sáng mai rồi hãy về.”
Trần Chuẩn vừa muốn trả lời thì Hưa Tuế đã nhìn sang mẹ cô: “Mẹ ơi, cuối năm bận rộn, để cậu ấy ngủ ở sô pha không ngon, chắc chắn mai chẳng có tinh thần đâu, còn chẳng bằng chạy về ngủ cho ngon.”
Trần Chuẩn sầm mặt.
Hách Uyển Thanh nghĩ thấy cũng đúng, cũng chẳng cố ép giữ cậu lại: “Ở lại đây hay đi về? Nếu về thì đại đi đừng có lề mề nữa.”
Đã nói đến vậy rồi, Trần Chuẩn chỉ đành đứng dậy thôi: “Con đi về đây.”
“Vậy mau đi.” Hách Uyển Thanh kéo cánh tay xoay người cậu lại, rồi lại đẩy lưng cậu một cái, thúc giục: “Đến nhà thì gửi tin nhắn weixin cho chị Hứa Tuế.”
“Ừm.” Cậu im lìm.
Trần Chuẩn đến cửa để thay giày, Tam Hữu chạy đến quẩy đuôi tiễn cậu, khi nảy nó còn trốn trong ổ lười chẳng chịu nhúc nhích, nhưng lúc này chẳng biết lại nghĩ gì, mà cứ liên tục nhảy tới nhảy lui, cứ muốn cho cậu ôm nó.
Trần Chuẩn nhấc nó lên ôm vào lòng, liều lĩnh hỏi: “Dắt nó đi chưa? Chắc là nó muốn ra ngoài.”
Hứa Tuế đứng sau Hách Uyển Thanh: “Không phải cậu nói lạnh lắm à, thế thôi không đi nữa.”
Trần Chuẩn sắp tức chết rồi, dỗ dành cô là thứ yếu, nhưng không nhịn được muốn xử cô lắm rồi, trong đầu là nhảy số ra mấy cách để dày vò cô luôn rồi đấy.
Cậu nhìn cô đăm đăm, chào mọi người rồi đi.
Lúc này Hứa Tuế mới có cảm giác là hơi bớt giận rồi, nhưng cảm xúc này chẳng duy trì được bao lâu, thì cô đã bắt đầu đứng ngồi không yên rồi, cô cũng nghĩ là hiểu lầm thôi, nhưng không hiểu tại sao, mà lại rất muốn vô lý giận dỗi với cậu. Cô cố gắng đè nén cảm giác không nỡ trong lòng, rồi tưởng tượng lại cảnh cuối cùng trong đoạn clip, thế là nhanh chóng không còn mềm lòng nữa.
Tám giờ rưỡi, cả nhà đúng giờ tắt đèn đi ngủ.
Hứa Tuế chẳng còn tâm trạng đâu mà đọc sách, cô nằm dài ra giường, chuẩn bị lướt điện thoại một chút rồi cũng ngủ sớm.
Lúc đang thiêm thiếp, thì nghe “đùng” một tiếng giòn giã.
Hứa Tuế giật cả mình, tỉnh ngủ ngay lập tức.
Cô nín thở, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không chắc có phải âm thanh từ đó không. Trong phòng không kéo rèm cửa, ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống mặt bàn.
Vào lúc cô cứ ngỡ là ảo giác nghe nhầm, thì lại tận mắt thấy có hòn đá đập vào cửa kính, lại “đùng” một tiếng nữa, trên mặt kính vẫn còn một vệt bẩn.
Hứa Tuế lập tức ngồi dậy, cô cũng thầm đoán được rồi.
Cô chóng tay lên bàn nhón chân, rướn cổ nhìn ra xuống dưới, quả nhiên thấy được Trần Chuẩn đang đứng dưới lầu. Cậu dựa vào cửa xe, hai chân bắt chéo đứng thẳng, trong tay còn cầm một viên đá nhỏ, ngẩng đầu nhìn lên đây, nhìn bộ dạng có vẻ nhàn nhã lắm.
Hứa Tuế liếc cậu một cái.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, Trần Chuẩn rút điện thoại từ trong túi ra lắc lắc, ý bảo cô đọc tin nhắn.
Hứa Tuế quay lại giường mở khóa điện thoại, nhấn vào khung trò chuyện, cậu bảo cô mở cửa sổ ra.
Cô định không thèm để ý đến cậu rồi, nhưng lại có thêm một tin nhắn nhảy ra, cậu nhắn: Nếu em không mở cửa, thì anh cứ chọi đá liên tục đó, hoặc là làm bể cửa sổ ồn ào cho hai bác tỉnh ngủ, hoặc là em nghe lời.
Tên này vô lại thật đó, Hứa Tuế nhập tin nhắn: Anh muốn làm gì?
Trần Chuẩn không nói nhiều: Mở cửa sổ.
Hứa Tuế đặt điện thoại xuống, đi vòng lại mở chốt cửa sổ, hơi lạnh lập tức ào ạt ập tới.
Cô lạnh đến run lẩy bẩy, lúc còn đang nghĩ sao bên ngoài lại lạnh thế này, thì Trần Chuẩn đã bám vào đường ống nước bên cạnh leo lên đây, cửa sổ đang mở, tay cậu có thể móc vào khung cửa sổ để trợ lực, chân dài đạp lên bệ cửa sổ, nói với cô: “Lùi ra sau.”
Hứa Tuế sợ đến nỗi nhũn cả chân, không dám nghĩ lỡ mà cậu trượt tay thì sẽ thế nào.
Chỉ biết lùi ra sau một cách máy móc, để nhường đường cho cậu.
Trần Chuẩn vào bằng cửa sổ, tay còn chống trên mặt bàn, hai chân nhẹ nhàng đáp đất.
Mãi cho đến lúc này, trái tim của Hứa Tuế mới đáp đúng vị trí. Cô nén giọng: “Có phải đầu óc anh…”
Trần Chuẩn thình lình tiến lên trước, nâng mặt cô lên để hôn, nuốt hết những lời cô định nói vào trong.
Hứa Tuế bị cậu kéo đến nỗi phải nhón gót chân, cổ cũng rướn cong lên đến cực hạn, trên người cậu vẫn còn hơi lạnh, pha lẫn mùi hương sạch sẽ mà cô quen thuộc.
Lúc sắp đắm chìm vào đó, Hứa Tuế ra lệnh cho mình phải tính táo lên.
Cô giơ tay ra bên hông cậu, hai ngón tay ra sức nhéo thật mạnh lên da thịt cậu.
Trần Chuẩn đau đến rên thành tiếng, thả cô ra.
Hứa Tuế đặt tay lên môi, trước tiên cô đi nhẹ thật nhẹ ra cửa phòng, áp tai nghe một lúc, rồi đóng cửa thật kỹ vào.
Cô đi vòng lại nghiêm túc nói: “Anh có biết khi nảy rất nguy hiểm không!”
Trần Chuẩn đã cởi áo khoác ngoài: “Lầu hai thôi mà, sợ gì chứ.”
“Cao năm sáu mét đó.”
“Không phải anh không bị sao à.”
Hứa Tuế bực tức, đưa tay véo cậu: “Lỡ mà có sơ xuất gì, thì hối hận cũng không kịp.”
Lần này Trần Chuẩn không trốn nữa, cậu cắn răng chịu cơn đau chỗ eo, nói chuyện cũng như rít từ kẽ răng: “Muốn dỗ bạn gái… bớt giận, không mạo hiểm một chút thì làm sao…á…sai rồi sai rồi đau…”
Hứa Tuế mới chịu thả tay.
Trần Chuẩn xoa thật mạnh chỗ bị véo: “Em ra tay ác thiệt đó.”
Hứa Tuế không thèm để ý đến cậu, giơ tay đóng cửa sổ, sau đó nằm lên giường quấn chăn kín người. Cô thầm nghĩ không thể nào để Trần Chuẩn đi ra bằng cửa sổ nữa, nhưng nếu giờ này mà đi mở cửa ngoài, lỡ như bố mẹ phát hiện, Trần Chuẩn thì đi về được dấy, nhưng cô không tìm được lí do hợp lí để giải thích, chi bằng sáng mai dậy sớm mở cửa cho cậu, ví dụ như họ nghe tiếng mở cửa, thì coi như cô nói mình dắt chó đi dạo.
“Nghĩ gì thế?” Không biết Trần Chuẩn chen vào từ khi nào, cậu nằm nghiêng, tay chống đầu nhìn cô: “Sáng mai rồi anh về.”
Hứa Tuế cụp mắt: “Ngủ ở dưới.”
“Dưới đất lạnh.”
Hứa Tuế hất cằm: “Trong tủ có mền bông đó.”
“Anh không đi.”
Giường trong phòng ngủ cô rộng một mét hai, mà còn là giường sắt kiểu cũ, nằm một mình lật người cũng cọt kẹt, huống hồ gì hai người họ chen nhau.
Bây giờ cậu đã đè lên chăn của cô rồi, còn ép cô vào góc tường, nhúc nhích một cái là kêu cọt kẹt liền.
Tối nay chắc chắn là một đêm khiếp vía, Hứa Tuế cứ ngó ra cửa, nhỏ giọng: “Giường nhỏ quá sao mà ngủ?”
“Anh ốm, không chiếm chỗ.”
“…” Hứa Tuế tức đến nỗi nói không nên lời.
Hai người giằng co suốt một lúc, Trần Chuẩn dứt khoát nằm riêng ra, kéo góc chăn lật lên, rồi gọi cô nằm vào.
Hứa Tuế không nhúc nhích.
Ngón tay Trần Chuẩn chọc cô ngứa: “Còn giận à?”
Cô vỗ tay cậu ra.
Trần Chuẩn thở dài: “Là hiểu lầm thôi, em nằm xuống trước đã, anh sẽ từ từ giải thích với em.” Cậu ôm eo kéo người cô xuống, Hứa Tuế sợ cậu làm ồn, không dám vùng vằng quá mức. Cô nằm xuống, Trần Chuẩn vẫn đang nằm ngoài, cậu ôm cả người và chăn, giải thích cặn kẽ: “Do chú chó đó đột nhiên nhảy ra, Triệu Nghệ Hàm mới trốn vào chỗ anh, anh cũng chỉ đỡ cô ấy theo bản năng thôi, anh đảm bảo, anh đã lập tức đẩy cô ấy ra rồi. Anh và cô ấy chẳng hề có chút qua lại gì đâu, em nghĩ thử xem, nếu mà tụi anh có gì, thì sẽ thể hiện trước mặt mọi người à?”
Cậu im lặng một lúc: “Trong lòng anh chỉ có mình em thôi chuyện này cũng đâu phải mới một hai ngày đâu…”
“Tám năm à?” Bỗng nhiên giọng Hứa Tuế vang lên trong đêm.
Trần Chuẩn lờ mờ cảm thấy câu hỏi này rất quen, cậu đoán là cô có điều muốn nói, thế là lập tức im lặng, đợi cô nói tiếp.
Ngón tay Hứa Tuế bấu vào khóa kéo của tấm chăn, một lúc sau cô mới nói: “Thật ra em từng đi tìm anh.”
“…Là sao?”
Từ sau cái đêm của ba năm trước, Hứa Tuế không dám gặp Trần Chuẩn.
Đối với cô mà nói khoảng thời gian đó một ngày dài như một năm, ăn không muốn ăn, đêm đến mất ngủ, có thể nhìn rõ là cô ôm đi rất nhiều.
Giang Bối cứ ngỡ cô thất tình nên đau lòng, mỗi khi không có tiết sẽ dắt cô đi chơi điên cuồng. Tuy nhiên tâm trạng của cô thì chẳng thể giải tỏa được chút nào, vừa thấy hối hận mà vừa đau buồn, rồi lại thấy hận mình nhưng vẫn lại nảy sinh tình cảm khó giải thích với cậu.
Cô từng thử chơi game suốt đêm ở tiệm net, cùng từng thử điên cuồng ở quán bar, từng hút thuốc, từng uống rượu.
Sau những ngày tháng tự dày vò bản thân, vào một buổi sáng đẹp trời, cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt, quyết định đi tìm cậu.
Trường học của cả hai gần nhau, đi đường tắt cũng không đến hai mươi phút.
Trước đó cô đã xóa weixin của cậu rồi, còn số điện thoại mà đã ghi trong lòng thì chẳng có dũng khí để gọi.
Cô thử vận may xem, nếu như có thể gặp được cậu giữa ngôi trường rộng như thế, thì cô sẽ không cố chấp ân hận nữa.
Trước đây Hứa Tuế từng đến trường cậu vài lần, đồ ăn ở nhà ăn bên đây cũng bình thường, nhưng kiến trúc và phong cảnh ở đây thì lại hơn hẳn những trường khác trong làng đại học.
Giữa trường là một cái hồ nhân tạo to lớn và rừng trúc rậm rạp, đường đi nối đến cầu hình vòm xinh đẹp, có nhiều con đường đá dẫn đến các khoa.
Hứa Tuế đi qua đó, sau đó lại thuận đường đi đến sân tập ở phía Nam, có rất nhiều sinh viên đến tập luyện từ sớm, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng cậu đâu.
Cô lại qua sân tập ở phía Bắc, bên đây thì có vẻ to hơn, sức chứa trên khán đài có thể đại đến mấy ngàn người, kế bên là sân bóng rổ được xây theo quy cách thi đấu.
Hứa Tuế đứng bên ngoài lan can hình thoi, nhìn vào đám đông đang chạy bộ bên trong, bỗng nhiên cảm thấy, cơ hội mà cô tự cho mình này đây thật buồn cười, dù sao cũng đâu phải phim ảnh, làm gì có những tình tiết ngẫu nhiên để bù đắp tiếc nuối chứ.
Mà cảm giác xúc động rất muốn gặp cậu khi vừa thức giấc lúc sáng nay đã nguội dần rồi, cô chuẩn bị về thôi.
Mà chính vào lúc này, có người đi đến: “Chị?”
Hứa Tuế quay đầu.
“Là chị thật này.” Chàng trai mặc áo ba lỗ và áo thun ngắn tay màu đen, chắc là vừa tập luyện xong, trên cổ toàn là mồ hôi: “Đến tìm Trần Chuẩn sao?”
Hứa Tuế nhận ra cậu bạn, đây là đàn em trong đội bóng rổ của Trần Chuẩn, trước đây từng gặp mấy lần.
Cô không đáp, chỉ cười cười.
Cậu bạn nhếch mép, cười ngốc nghếch: “Vậy chị đến không đúng lúc rồi, sáng nay anh Chuẩn không có tập luyện, bận đi mua đồ ăn sáng cho hoa khôi của khoa rồi.”
Hứa Tuế mím môi.
Cậu trai ngước mắt, chỉ về một hướng: “Trùng hợp ghê, không phải ngay bên kia à.”
Hứa Tuế nhìn theo hướng chàng trai chỉ, thấy có hai người đang đứng ngay lối đi giữa sân tập và sân bóng rổ. Bạn gái kia dáng người cao ráo, tóc dài qua vai, vừa nhìn vào đám đông là đã có thể thấy dáng vẻ dịu dàng xinh đẹp.
Cô bạn nói gì đó với Trần Chuẩn, chỉ thấy cậu cười lắc đầu.
Trong tay cậu có hai phần ăn sáng, đưa một phần cho cô gái, hai người lại nói vài câu, sau đó sóng vai nhau đi vào khu sinh hoạt.
Hứa Tuế cúi đầu, độ cong nơi khóe môi cậu như đâm thật mạnh vào lòng cô, nhìn có vẻ khoảng thời gian này cậu vẫn sống rất vui vẻ.
Có lẽ sự yêu thích của đám con trai chỉ ngắn ngủi thế thôi, cũng có lẽ những lời tỏ tình của cậu cũng chỉ nổi hứng nhất thời, cũng có lẽ là hiểu lầm nhưng giờ đây cuộc sống của cậu đã trở lại bình thường rồi, nếu gì cũng tốt đẹp, thì đừng tiếp tục sai lầm nữa.
“Này! Sao lại đi rồi, để em gọi anh ấy cho chị.” Chàng trai tốt bụng nói.
“Không cần.” Hứa Tuế nói: “Chị không đến tìm cậu ấy.”
“Anh đi mua đồ ăn sáng cho hoa khổi của khoa? Khi nào vậy?” Trần Chuẩn nhíu mày.
“Anh hỏi em?” Hứa Tuế núp trong chăn, lặng lẽ hỏi ngược lại.
Trần Chuẩn chẳng thể nào nhớ ra, vì đây là chuyện cậu chưa từng để trong lòng.
Khoảng thời gian đó, bạn cùng phòng ký túc xá của cậu đang theo đuổi hoa khôi của khoa, cả năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không ngày nào không mua đồ ăn sáng, có một hôm bạn cậu bận việc gấp, nên đẩy cái việc mua đồ ăn sáng vô tích sự này sang nhờ Trần Chuẩn, biết là cậu không chịu đi, nên bạn cậu quỳ cả xuống để nhờ, Trần Chuẩn theo phản xạ có điều kiện kêu cậu bạn là con trai, nên cũng không thể không giúp được, sau đó cậu đi xuống nhà ăn thì gặp đàn em khóa dưới, thuận lời có nhắc đến, nói là đi mua đồ ăn sáng cho ai đó.
Cô bạn đó là người nổi tiếng trong khoa, bình thường lúc nào đám con trai cũng xum xuê xung quanh, nên đàn em cứ nghĩ đương nhiên là Trần Chuẩn đang theo đuổi cô bạn.
“Rồi thằng kia là ai nữa? Em tả cho anh nghe coi tướng tá như thế nào, để coi anh có cho nó một trận không.” Trần Chuẩn tức đến nỗi nắm chặt tay.
Nhưng Hứa Tuế chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Thế nên tám năm qua anh chưa từng thay đổi?”
Phòng không mở đèn, chỉ có ánh trắng nhàn nhạt soi rọi cho nhau. Trần Chuẩn nhìn người trong lòng mình, vừa bình tĩnh mà vừa kiên định: “Anh thề.”
“Vậy hình như là mình bỏ lỡ rất nhiều năm.” Hứa Tuế gảy ngón tay, trên môi lại nở nụ cười khiến người ta đau lòng.
Trần Chuẩn nín thở, không biết lúc này nên vui hay nên lấy làm tiếc, cậu nắm tay cô, cuối cùng lại nói đầy tức giận: “Mẹ nó chứ đúng là đồ nhát gan.”
Cậu không chỉ họ gọi tên.
Hứa Tuế cũng không phản bác, cô chui cả mũi vào trong chăn, đôi mắt cứ nhìn chăm chú gương mặt lấp ló của cậu.
Qua một lúc sau, cô lật chăn, chồm người sang hôn cậu.
Trần Chuẩn hé môi.
Họ chậm rãi hôn nhau, dục vọng có đấy, nhưng không đến quá mức, ngay lúc này đây họ ôm lấy nhau, đã là cách tốt nhất để được an ủi rồi.
Rất lâu sau, họ mới buông ra.
Hứa Tuế nói nhỏ: “Anh có lạnh không?”
“Không lạnh.”
Cô lại hỏi: “Tối nay anh ăn rồi mới ghé à?”
“Chưa ăn.” Trần Chuẩn nói.
“Vậy có đói không?”
Cậu có sao nói vậy: “Hơi đau bao tử.”
Hứa Tuế vén chăn, chồm qua eo cậu đi xuống đất: “Để em đi nấu mì cho anh.”
“Chi cho cực nữa, coi chừng bị phát hiện đó.”
“Bố mẹ ngủ sâu lắm, nửa đêm em cũng hay dậy nấu đồ ăn.” Cô vừa nói, vừa rón ra rón rén đi ra ngoài.
Không lâu sau, Hứa Tuế bưng tô mì nóng hôi hổi đi vào, trong tay còn có hai thanh xúc xích gà.
Mặc dù không lành mạnh cho lắm, nhưng ăn với mì gói thì tuyệt vời.
Cô để tô mì lên bàn học, xé vỏ xúc xích, cho cả thanh vào tô.
Đợi thêm mấy phút, hương thơm ngào ngạt lan tỏa.
Hứa Tuế xé nắp trộn đều: “Ăn được rồi.”
“Gà hầm nấm à?”
“Ừm.” Cô nhường chỗ cho cậu: “Trong nhà chỉ có vị này thôi.”
Trần Chuẩn đứng lên, còn chưa kịp cầm đũa mà cô đưa, thì bỗng dưng đứng lại.
Hứa Tuế cũng nín thở theo, đồng thời cũng nghe tiếng bước chân ở ngoài.
Hai người nhanh chóng nhìn nhau, Trần Chuẩn: “Khóa cửa chưa?”
“Chưa.” Tim Hứa Tuế đập như trống bỏi, cô sợ khóa cửa thì đáng ngờ quá, nên chỉ đóng chặt thôi, không khóa lại.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Hứa Tuế còn đang thầm ôm hi vọng, mong là người bên ngoài chỉ đi ngang qua nhà vệ sinh thôi, nhưng mà ngay sau đó, bỗng nhiên vang lên tiếng vặn tay nắm cửa.
Hách Uyển Thanh đẩy cửa ra, chưa vào đến phòng đã nói: “Nửa đêm nửa hôm, um sùm cái gì đó?”
Cả người Hứa Tuế đứng đơ ra, chỉ có đại não đang xoay điên cuồng, cô cố gắng nghĩ một hồi, chỉ có gầm giường là có đủ rộng và đủ nhanh để giấu một người to thế này thôi.
Cô kéo mạnh cổ áo cậu dí xuống đất, may là Trần Chuẩn không phải kẻ ngốc, cũng đã nghĩ đến chỗ này rồi, thế là cậu nhanh chóng nằm xuống, lăn vào trong.
Mà ngay lúc đó, Hách Uyển Thanh mở đèn trên tường, bụp một tiếng đèn đuốc sáng trưng.
Bỗng chốc cả căn phòng sáng như ban ngày.
Hách Uyển Thanh nghiêng nửa người vào: “Ăn uống mà tắt đèn?”
Cổ họng Hứa Tuế khô muốn bốc khói, cô cố nuốt nước miếng: “Sợ làm phiền bố mẹ.”
“Lại ăn đồ ăn không lành mạnh.”
Hứa Tuế nói: “Hơi đói chút.”
Ai ngờ Hách Uyển Thanh đang đứng ở ngoài, bỗng lại đi vào phòng, ngồi trên giường cô: “Cơm tối thì không ăn cho đàng hoàng, nửa đêm thì cứ lén la lén lút ăn như chuột.”
Hứa Tuế có tật giật mình nhìn xuống gầm giường, lòng bàn tay toàn là mồ hôi: “Mẹ ngủ trước đi, để con nhỏ tiếng lại.”
“Con ăn mau đi.” Hách Uyển Thanh ngáp một cái, rướn người nhìn đồng hồ trên bàn học: “Ngồi với con.”
Hứa Tuế ngơ ngác, như ngồi trên đống lửa. Cô cố chịu gắp mấy sợi mì cho vào miệng, cảm giác như đang nhai phải sáp vậy.
Hách Uyển Thanh mặc áo đan len, khủy tay chống trên bàn, nhìn Hứa Tuế ăn mì.
Lâu lắm rồi bà mới ngắm con gái kỹ càng như vậy, mặc dù chưa từng nói ra, nhưng bà luôn cảm thấy con gái bà xinh đẹp vô cùng, mắt mày thì giống Hứa Khang, môi thì giống bà, nhưng mà lại tinh tế hơn họ rất nhiều.
Hiếm khi có dịp Hách Uyển Thanh dịu dàng: “Ngon không con?”
Hứa Tuế cố cười, gật gật đầu.
“Ăn ít thôi, chút ngủ khó chịu.”
Hứa Tuế lập tức nói: “Con ăn xong rồi.”
Hách Uyển Thanh ngồi cũng mệt rồi, bà hơi thẳng lưng, rụt chân ra sau, chuẩn bị đứng dậy. Nhưng chính lúc này, gót chân bà chạm phải gì đó, bà cúi đầu nhìn.
Hách Uyển Thanh thấy hình như dưới gầm giường có thấp thoáng một đôi giày bóng rổ màu đen, to như cái thuyền vậy, bà đang nghĩ thử coi có phải của Hứa Khang không, rồi sao lại ở đây.
Bà khom lưng, chuẩn bị rút ra nhìn cho rõ.
Hứa Tuế lại đỡ vai bà: “Mẹ mang tô mì ra ngoài giúp con đi.”
Đầu óc Hách Uyển Thanh đâu được nhanh nhạy như đám thanh niên, tay thì bị nhét tô mì, mùi mì gói sộc lên mũi, lòng còn thầm nghĩ mấy món rác rưởi này nêm nếm còn chính thống hơn là đồ ăn bà nấu.
Bà đi ra ngoài: “Đi ngủ sớm chút đi.”
“Mẹ cũng vậy.”
“Tắt đèn cho con luôn nhé?”
“Vâng.” Hứa Tuế dựa vào bàn, cười trả lời.
“Bụp” một tiếng, cả căn phòng lại rơi vào bóng tối.
Tiếng bước chân xa dần, cho đến khi không còn tiếng động.
Cuối cùng trái tim của Hứa Tuế cũng về được đúng vị trí, cô ngồi rạp xuống ghế, cảm thấy mình nóng nực vô cùng, thế là mở cúc áo trên cùng, lấy tay quạt quạt.
Trần Chuẩn chui ra khỏi gầm giường, trên tay còn cầm gì đó: “Cái gì đây?”
Hứa Tuế nhìn sang, là quần lót của cô, không biết rớt dưới giường từ khi nào.
Trần Chuẩn đổi dùng hai tay kéo nó ra, cậu giơ trước ánh trăng, một màu đen tuyền, vừa là ren mà còn là đai mỏng, lưng quần hình chữ V. Chỉ có chút chút xíu vải thể này, muốn may vớ cũng không đủ.
Cậu nhếch môi, quay đầu hỏi: “Cái này của em thì che được gì?”
“Anh quan tâm làm gì.” Hứa Tuế giật lại.
Trần Chuẩn giơ tay lên cao: “Sao chưa thấy em mặc bao giờ.”
“Còn nhiều cái anh chưa thấy lắm kìa.” Cô nắm vạt áo trước của cậu, nhón chân giành lại: “Đưa em.”
“Ai tìm ra thì là của người đó.”
Hứa Tuế hỏi: “Anh lấy làm gì? Chụp lên đầu hả?”
“Suy nghĩ của em biến thái quá đây.” Trần Chuẩn cười cười, dựa người ngồi lê bàn, một tay giơ cao, một tay ôm eo cô, mặc cho “bé lùn” này cứ nhảy lên nhảy xuống trước mặt cậu.
Trước đó Hứa Tuế có cởi cúc áo, thêm vụ này vào, quần áo của cô trở nên xốc xếch, cổ áo lệch sang một bên. Ngực cô hơi nhấp nhô, để một khoảng vai lộ ra dưới ảnh trăng, nhỏ mịn đến nỗi khiến người ta không nhịn được muốn để lại dấu ấn.
Trần Chuẩn cụp mắt nhìn một lúc, bất giác buông tay, để cho cô lấy mảnh vải ấy đi.
Cậu ôm vai cô, cúi đầu hôn lên cổ cô.
Nhưng ngay lúc này, căn phòng bỗng sáng lên.
Hai người họ rung bật lên, nhắm mắt theo tiềm thức.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, cánh cửa đập mạnh vào tường.
Trong lúc nhất thời cả hai đắc ý, thế mà quên mất hoàn cảnh lúc này, buông lỏng cảnh giác, không biết Hách Uyển Thanh đứng ở cửa từ bao giờ, bà đang nhìn họ bằng gương mặt đầy phức tạp.