Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 109

Việc tôi ghét nhà họ Thấm không chỉ bởi vì Thấm Thanh Hà, mà mẹ của tôi năm đó rời khỏi nhà họ Thẩm, bà Thẩm đã buộc lên người bà ấy đủ thứ tội, nào là kẻ phản bội, nào là không biết xấu hổ...

Nói tóm lại, tôi không có chút cảm tình nào với nhà họ Thẩm, trong lòng tràn đầy sự chán ghét.

Giang Lãnh thấy tôi phản đối, cũng không nhắc lại chuyện này nữa, chắc là anh ta hoàn toàn không có khái niệm gì về tiên, mà có đi nữa, cũng hàng nghìn tỷ đồng trong ngân hàng Thiên Địa, hoặc là những thỏi vàng bạc, tiên giấy hay cái gì đó.

Tên tay sai âm phủ Đại Bình đã gửi cho tôi một chiếc điện thoại di động đặc biệt, tôi lại mua hai bộ quần áo mùa đông, trong đêm tối khiêng lò kho báu ra ngã ba đường đốt cho Giang Lãnh, tuy anh không biết nóng lạnh, nhưng mấy hôm nay trời lạnh gió, thấy trời sắp có tuyết rơi, nhìn thấy anh vẫn mặc áo sơ mi và quần tây, tôi lại cảm thấy lạnh.

Nghĩ đến vẻ mặt đau đớn và rối rắm của quỷ sai lần trước, tôi cố ý đem một đống tiền giấy lớn đốt bên ngoài vòng tròn, tôi ngồi xổm xuống đất vừa nhóm lửa vừa lẩm bẩm: "Anh quỷ sai đã vất vả rồi, làm phiền anh gửi nó đến tay anh ấy, tôi sẽ làm nhiều hơn cho anh, làm ơn, làm ơn...

Một cơn gió thổi bay tiền giấy, ngọn lửa tỏa ra ánh sáng xanh mờ ảo.

Hơi thở lạnh như băng quẩn quanh, Giang Lãnh xuất hiện trước mặt tôi, anh lật túi giấy tôi đốt cho anh rồi cười khẽ: "Em thật sự đốt điện thoại cho ta hả?"

"..

Tại sao lại là anh? Qủy sai đâu?"

Tôi có chút bất ngờ.

"Tự mình đến lấy không được hả?"

Anh lật xem những thứ tôi đã đốt cho anh, rồi cau mày: "Không phải em nói gân đây rất nghèo sao? Còn mua quân áo cho ta làm gì, ta không cần phải giữ ấm"

"Vâng vâng...

Đế Quân đại nhân, anh không lạnh, nhưng em trông thấy lạnh...

Bây giờ đã mùa đông rồi, nếu lúc cần hiện thân mà mặc quần áo mùa hè, người khác sẽ cho rằng anh là tên ngốc."

Tôi thu dọn lò kho báu, cong người chuẩn bị đứng dậy.

Một bàn tay to đưa ra trước mặt tôi, anh nhấc lò lên, câm cổ tay tôi nói: "Đi thôi"

Tôi có chút choáng váng.

Một tay anh đeo túi giấy, xách cái lò, tay còn lại nắm tay tôi, đi chầm chậm về phía cửa hàng nhỏ của tôi, loại cảm giác này giống như một cặp vợ chồng bình thường đi mua thức ăn rồi về nhà.

Thật tiếc khi chúng tôi chỉ dám làm điều này trong đêm, nếu không, có một cái lò đốt giấy lơ lửng bên cạnh tôi, bị người khác nhìn thấy chụp hình đăng trêи mạng, và phút chốc tôi sẽ trở thành đối tượng để nghiên cứu tâm linh.Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!

"Anh trai của em đâu?"

Giang Lãnh phát hiện anh trai tôi không tìm thú vui ở một địa điểm cố định, có chút không hài lòng cau mày.

Anh đã từng nói, anh trai tôi phải ở nhà để bảo vệ cho tôi.

"Anh ấy ra ngoài một lát"

Tôi cong môi nói: "Anh ấy thỉnh thoảng cần đi khách sạn một chuyến với một người phụ nữ chứ.

Thanh niên 22 tuổi...

vì có sự hiện diện của em cản trở, anh ấy không thể đưa người khác về nhà."

Giang Lãnh liếc mắt nhìn tôi: "Anh ấy như vậy, em không để bụng hả?"

Tôi biết ý của anh, anh ấy rất không hài lòng với sự cố chấp của tôi, tôi đã nói răng tôi sẽ không bao giờ nhắc đến một điều gì về người phụ nữ của anh ấy nữa, tôi nói được sẽ làm được, đối với vấn đề này, tôi đã bỏ cuộc rồi.

"Có để tâm một chút, nhưng đó là sự quan tâm dành cho người thân...

Mà người lên để tâm có lẽ không phải em, mà là vợ của anh ấy sau này mới đúng, xem xem người phụ nữ nào có thể kiểm soát anh ấy"

Tôi nhún vai.

Anh trai tôi chưa từng có bạn gái, cảm thấy việc phục vụ bạn gái là quá khủng khϊế͙p͙, anh ấy chỉ đơn giản là trở thành bạn tình và lấy những gì anh ấy cần, nhưng tôi thấy anh ấy cũng chỉ làm điều đó một hoặc hai lần một tháng mà thôi.

Tôi vừa dứt lời thì chuông điện thoại reo lên, anh tôi vội vàng "A lô"

một tiếng.

"..

Anh làm xong việc chưa? Em không ăn đồ ăn khuya,anh mau trở về đi."

Tôi uể oải nói.

"Đi khuya có ngày gặp ma đấy! Anh còn chưa thuê phòng!"

Anh trai tôi lo lắng nói: "Anh nói cho em nghe, anh vừa mới nhìn thấy một người phụ nữ bắt taxi ở lối vào khách sạn, trêи người tràn đầy âm khí, hơn nữa tinh thân cũng không bình thường! Bây giờ anh đang lái xe...

người tài xế taxi vừa nãy còn cong người! Anh nghi ngờ ở trêи xe động tình rồi, nói không chừng là phần trêи của con lãng quỷ đó! Bây giờ anh sẽ gửi định vị cho em, em lập tức đến đây maul"

Tôi vội vàng mở định vị, anh trai tôi đang lái xe về khu vực kết hợp nông thôn - thành thị, tôi liền lập tức thông báo cho Đại Bình đến đón mình, đi theo dõi loại chuyện này không thể gọi taxi.

Giang Lãnh lấy ra chiếc điện thoại di động mới ra, tôi thấy anh không quen sử dụng nó, và ngay lập tức hướng dân anh ấy học phần mềm liên lạc thường dùng.

"Đúng rồi, nhớ lưu emil"

Tôi muốn nói rằng, hãy nhớ lưu số điện thoại và cả zalo của tôi.

Nhưng chưa kịp nói xong, đã thấy những ngón tay mảnh khảnh của anh gõ vào màn hình, nhanh chóng nhập vào một số điện thoại mà anh vô cùng quen thuộc.

Là số điện thoại của Thẩm Thanh Hà.

Sau khi lưu số xong, anh mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, hỏi: "Em vừa nói gì cơ?"

Tôi ngậm miệng không nói gì.

Còn nói gì được nữa? Trong mắt của anh, công dụng đầu tiên của chiếc điện thoại này là đảm bảo cho việc liên lạc của anh với Thẩm Thanh Hà nhanh chóng và thuận tiện hơn, chuyện ở thôn Hoàng Đạo so với bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào đều quan trọng hơn.

Tôi cảm thấy đau nhói trong lòng, nhịn một lúc lâu mới nặn ra một câu: "...

Không có gì."

Anh cất điện thoại vào túi áo, nắm lấy tay tôi rồi nói: "Đi thôi, tới ngã tư đợi tên tay sai âm phủ đó."

Tôi nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, không nhịn được mà lộ ra một nụ cười nhẹ: "...

Được."

Tôi gật đầu, không hỏi, cũng không nói nhiều.

Không hỏi anh có biết số điện thoại của tôi không, cũng không nhắc nhở anh, anh đã quên lưu số điện thoại của tôi rồi.

Có lẽ ngoại trừ việc thai nghén linh thai và để vượt qua nửa đêm kéo dài vô tận, tôi đối với anh không hề quan trọng.

Xe của anh tôi đậu ở khu thành thị - nông thôn, rất gần hẻm góa phụ, có một căn nhà cho thuê giá rẻ lộn xộn như khu ổ chuột, anh tất đèn xe dừng bên đường, rút chìa khóa ra, nhưng không nhìn thấy người kia nữa.

"Đại Bình, anh ở đây trông xe, sẵn sàng đến đón tôi bất cứ lúc nào"

Tôi nhìn vị trí mà anh trai gửi trêи điện thoại, chắc chắn anh đã xuống xe và đi theo.

Tôi nhìn thấy anh sau một đống thùng keo nhựa, anh cầm một lá bùa hộ mệnh bằng đồng và ra hiệu cho tôi im lặng.

Cách bãi rác không xa có một chiếc taxi, ở chỗ của người tài xế có hai bóng đen đang quấy nhiễu, nhưng có thể là do không gian quá nhỏ, khó vận động, người tài xế tức giận mở cửa xe kéo người xuống.

Không có ánh sáng, chúng tôi không nhìn thấy gì, chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen đang đè lên ghế ngồi trong xe, cũng một bóng đen đứng bên ngoài xe lắc lư.

"09% khả năng là con lãnh quỷ đó, phải làm sao đây? Bây giờ nhảy ra và bắt cô ta hả? Anh có khả thể cưỡng chế giam giữ tinh luyện linh hồn này không?"

Anh của tôi nhìn Giang Lãnh.

Giang Lãnh lắc đầu nói: "Đợi đã"

"..

Chờ bọn chúng chiến xong hả?"

Gương mặt anh tôi lộ xấu xa, anh ấy nói tự mình làm những việc như thế này thì thoải mái, nhưng xem người khác biểu diễn trực tiếp tại chỗ lại cảm thấy xấu hổ.

"Cô ta lấy dương khí cho quỷ vương ăn, nhất định phải trở lại chỗ quỷ vương, lần này sẽ giải quyết một thể, đế không phải bận tâm về nó nữa."

Giang Lãnh giơ tay vẽ một lá bùa, lá bùa trong lòng bàn tay có ánh sáng bạc lấp lánh, bị cái nằm chặt tay của anh làm cho tan tành mây khói, theo gió bay đi.

"Anh làm cái gì vậy?"

Tôi không nhịn được tò mò hỏi.

"..

Không có gì, để lần này bọn chúng hết đường chạy thoát mà thôi."

Giang Lãnh lạnh lùng trả lời.

Đột nhiên, điện thoại di động của tôi rung lên không đúng lúc, tôi sợ hãi chạy lại ôm túi, nấp vào góc tường, là Trình Ôn Thiệu.
Bình Luận (0)
Comment