Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 24

Mộ Cảnh Kha? Đây chính là tên của ông cố.

Xem ra những chuyện quá khứ của gia đình tôi, tôi đều không hề hay biết.

Anh trai tôi nhún vai rồi nói: "Ông cố tôi nói đó là nghiệp chướng, còn nói phải trừ tà, nhưng phỏng chừng muốn thực hiện cũng tốn hàng chục triệu đô, tôi đang phải tìm cách tích góp tiền bạc."

"Tôi đang muốn hỏi cậu, em gái cậu sao lại có linh thai trong bụng?"

Bà lão cau mày lại và nói, "Các người không phải vì muốn kiếm tiên mà tiếp xúc với tà vật đấy chứ?"

Ngay khi nghe nói tới điều này, anh tôi liền vô cùng tức giận.

Anh liên thành thật nói, lân đâu tiên anh ấy giao dịch đã bị một tên pháp sư tà đạo bám theo, hôm nay vừa mới giải quyết xong.

Khuôn mặt của bà lão liên có vẻ nghiêm trọng: "Đã chết không có nghĩa là đã được giải quyết.

Những kẻ đó len lỏi khắp nơi, truyền bá tà pháp.

Nếu các người bị trả thù, xuất hiện tình huống không thể giải quyết được thì hãy đến chỗ tôi."

Đây là lần đầu tiên tôi thấy bà lão này, nhưng bà ấy dường như lại rất quen với anh trai tôi.

Nhìn thấy vẻ mặt đầy nghỉ hoặc của tôi, anh trai tôi đã giải thích một chút.

Hóa ra bà lão và mẹ tôi là họ hàng xa.

Nhiều năm trước, bà ấy rất thích anh trai tôi nên đã làm một tờ giấy, nhận anh trai tôi làm người thừa tự, nghĩa vụ của anh trai tôi chính là đốt giấy tiền vàng mã cho bà.

"Bà ấy cũng không phải ma...

tại sao anh lại dùng tiền ngũ đế gõ cửa?"

Tôi mơ hồ hỏi.

Anh tôi bĩu môi: "Em không nghe thấy tiếng mèo kêu sao? Linh hôn mèo rất hung dữ, tùy tiện xâm nhập sẽ vô cùng xúi quẩy"

"Vậy tại sao bà ấy còn chưa chết mà lại muốn anh đốt tiền giấy cho bà ấy?"

"Cứ gửi ngân hàng trước.

Bằng không, một ngày nào đó nhỡ anh gặp tai nạn, ngoài ý muốn chết trước bà ấy, thì ngay cả người hóa vàng mã cũng không có.

Ở dưới âm phủ mà không có tiền sẽ rất thảm."

Vì vậy ai cũng muốn có người thân ở dương gian.

Tôi không thể không nghĩ tới lời nói của Giang Lãnh một lần nữa.

"Ta lấy điện thoại ở đâu? Em sẽ đốt cho tôi à?"

Tôi chính là người thân ở dương gian của Giang Lãnh, phải không? Khi bà lão đưa tôi túi thuốc, bà ấy có nói với tôi: "Cô gái, những gì mẹ cô để lại, đừng để mất.

Muốn kiếm tiên, không có gì tốt hơn đồ của nhà họ Thấm"Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!

Tôi cũng không hiểu lãm những lời này, nhưng anh trai tôi lại cúi đầu.

Mẹ tôi đúng là họ Thẩm, nhưng bà ấy qua đời rất sớm.

Và trong nhiều năm qua, tôi cũng không gặp người họ hàng nào từ phía gia đình mẹ tôi.

Việc này thực khiến tôi khó chịu, nên tôi quyết định hỏi anh tôi đến cùng.

Anh trai tôi không thể chịu nổi tôi nữa.

Bình thường mỗi ngày đều là tôi ba bữa nấu cơm cho anh ấy, đến ngày thứ ba tôi không chịu nấu cơm, anh liền không khỏi nói.

"Lan Lăng, xin em, hãy nấu cơm đi được không? Anh nói cho em biết là được chứ gì?"

Anh từ trong túi lôi ra một chiếc la bàn nhỏ rất tinh xảo.

Đây chính là báu vật của bố tôi, là thứ mà khi còn sống mẹ tôi thường mang theo bên mình.

"Nhà họ Thẩm do phụ nữ làm chủ, lúc nào cũng bá đạo không chịu nói lý."

Vừa ăn, anh tôi vừa nói: "Mẹ là một ngoại lệ, dịu dàng lại hào phóng, xinh đẹp lại ôn nhu.

Không ngờ lại lấy phải bố chúng ta, không khác nào bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Em xinh đẹp như vậy cũng là được thừa hưởng từ mẹ."

"Nói trọng điểm đi"

Tôi nói, biết rõ anh trai tôi vẫn đang cố nói những thứ không liên quan.

Hóa ra gia đình họ Thẩm là một gia đình quý tộc trong giới.

Họ rất giỏi trong việc gọi hôn và nghiên cứu phong thuỷ.

Phụ nữ trong gia tộc có những ưu điểm bẩm sinh trong việc gọi hôn và chuyển hóa linh hồn.

Vĩ vậy, phụ nữ của gia đình họ Thẩm mạnh hơn đàn ông rất nhiều, và họ chỉ chấp nhận con gái làm chủ gia đình, không gả con gái ra ngoài, chỉ nhận ở rể.

Bố tôi là con trai và cháu trai cả, đương nhiên không theo mẹ tôi tới nhà họ Thẩm ở rể, mẹ tôi chỉ có thể trốn đi cùng ông ấy.

"Xem ra bố cũng ta cũng có chút năng lực.

Anh cũng không biết nhiều hơn về mẹ.

Nếu em muốn tìm hiểu thêm, em có thể giữ cái này, không khó để có thể tự học về phong thuỷ."

Anh trai tôi nói: "Cẩn thận một chút, cái la bàn này có cạnh rất sắc, có thể dùng như dao găm."

Khi chúng tôi đang ăn, một chàng trai trẻ tuổi có vẻ ốm yếu gỗ cửa và cười toe toét: "Xin lỗi, đã làm phiền rồi."

Tôi nheo nheo mắt và nhận ra rằng đó chính là người sai vặt của âm phủ đã giúp tôi tìm ra em trai của Tống Thanh Vy ngày hôm đó.

Anh ta là một người sống thực sự.

Vào ban ngày, có thể nhìn thấy bóng dưới chân anh ta."Nữ chủ nhân, tôi đã nói tôi là người sống, chỉ thi thoảng giúp việc âm phủ thôi, sao cô còn không tin?"

Anh ta vừa nói vừa quay lại để tôi có thể nhìn thấy cái bóng của anh ta.

"Anh..

tới tìm tôi có việc gì không?"

Tôi nói, trong lòng có chút hy vọng Giang Lãnh bảo anh ta tới tìm tôi.

Anh ta không chút khách khí, trực tiếp ngôi xuống và nói với một giọng trâm trâm: "Tôi được chủ nhân ở trêи cử tới để xử lý thân xác của tên pháp sư xấu xa, nữ sinh trung học và tài xế nam.

Tôi phát hiện ra tên pháp sư tà đạo đã cắn ngón tay ông ta và vẽ nửa hình ấn phù trêи mặt đất trước khi ông ta bị nuốt chứng.

Ấn phù chưa được vẽ xong, tôi không biết nó có tác động gì không.

Đó có thể là cách liên lạc của giáo phái xấu xa bọn họ, vì thế tôi đặc biệt tới đây là để nhắc nhở hai người hãy chú ý."

"Tôi không muốn thấy mấy kẻ như vậy trong đời mình nữa."

Anh trai tôi nói lớn: "Lần tới nếu còn gặp những tên pháp sư xấu xa như vậy, tôi sẽ trốn ngay lập tức."

Anh ta liên nói với nụ cười: "Con ma nữ hấp thụ dương khí cũng bị nuốt chứng rồi.

Bức tượng đồng anh bán cho gia đình họ Hầu đã mất tác dụng.

Ông chủ nhà họ Hầu vốn có thể trở lại hội đồng quản trị, nhưng bây giờ đã bị bệnh tật lại rồi.

Tôi nghe anh ta và anh trai tôi nói chuyện, chỉ cảm thấy có chút mơ hồ không hiểu gì, đành ngồi yên trêи ghế sofa.

Cuối cùng, anh ta chỉ trò chuyện vài câu không có gì quan trọng và không nói gì về Giang Lãnh.

Tôi nghĩ cũng phải thôi, anh ta chỉ là một con tốt, làm sao có thể biết được hành tung của Giang Lãnh.

Anh ta vừa mới nhắc đến chuyện nhà họ Hầu, một chiếc xe dài màu đen dừng lại trước cửa nhà tôi, và một phụ nữ có khuôn mặt lạnh lùng đến cùng với hai vệ sĩ.

Anh trai tôi và tên sai vặt âm phủ kia đang ngồi ăn cơm, nói chuyện phiếm, thực sự không có hình tượng.

Người phụ nữ nhìn họ khinh thường, quay sang tôi và nói: "Ông chủ của cô đâu rồi? Bảo ông chủ ra đây."

Anh trai tôi quay người rồi lắc đầu: "Ông chủ không có ở đây, cô có chuyện gì thì cứ nói với tôi."

Người phụ nữ hỏi: "Anh có thể quyết định được không?"

Người vệ sĩ bên cạnh thì thâm: "Thưa cô, người ta nói rằng cậu chủ đã nhận bức tượng đồng từ một chàng trai trẻ..."

Ngay lập tức tôi hiểu được đây lại là người nhà họ Hầu, dường như nhà bọn họ đã lấy chúng tôi làm công cụ.

"Tên tôi là Hầu Bảo Ngọc.

Tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc này."

Người phụ nữ kiêu ngạo nói.

Anh trai tôi đã lắc đầu và nói: "Xin lôi, tôi không làm ăn với nhà họ Hầu"

Cô ta cũng không hỏi tại sao, khóe miệng cong lên nhả ra một con số: "Ba tỷ."

Anh trai tôi nhìn cô ấy thật nghiêm túc: "Tôi là một người có nguyên tắc."

"Sáu tỷ"

Hầu Bảo Ngọc nhướn mày chờ đợi.

Anh trai tôi đứng dậy, đến chỗ tôi và ngôi xuống, nhìn cô ta như không có gì.

Cô ta bực dọc cau mày và thốt lên: "Mười lăm tỷ."

"Cô Hầu, xin mời ngồi."

Anh trai tôi nở một nụ cười đẹp trai.

Tôi đảo mắt nhìn anh.

Rốt cuộc nguyên tắc của anh là gì chứ, vừa rồi còn nói không làm cho nhà họ Hầu, vậy mà mới có mười lăm tỷ đã tự khiến anh vả mặt mình rồi.

Kỳ thật, chính tôi cũng dao động.

Dù sao thì để trừ tà cho bố tôi cũng cân ít nhất ba mươi tỷ.

Sự việc lần này có thể kiếm được mười lăm tỷ, cũng không tồi chút nào.

Tên sai vặt của âm phủ kia cũng tiến tới lắng nghe.

Hầu Bảo Ngọc đã coi anh là là người trong tiệm chúng tôi, vì vậy không kiêng ky gì mà kể chuyện.

Cô ta nói thẳng vào việc chính: "Gia đình tôi có vấn đề, tôi muốn mua một cái gì đó để xua đuổi tà ma."

"Là vấn đề kiểu gì"

Anh trai tôi hỏi rất quan tâm.

Có một dấu hiệu hoảng loạn trêи khuôn mặt lạnh lùng và kiêu ngạo của Hầu Bảo Ngọc.

Cô ta nói với một giọng nói trầm thấp: "Có gì đó không ổn với bố tôi vào những ngày gần đây.

Tôi nghĩ đó là bởi vì ông tôi bị bệnh và bố tôi đã phải chịu áp lực quá lớn.

Kết quả là tối qua...

tôi nghe thấy..."
Bình Luận (0)
Comment