Cô Dâu Của Diêm Vương

Chương 37

Da đầu của tôi căng đến sắp nứt đến nơi, đụng quỷ cũng không đáng sợ như vậy nữa là.

Giang Lãnh nheo mắt lại, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười lạnh, tôi bị sợ vội vàng nhào tới che miệng của Tống Thanh Vy.

"Bà nhỏ của tôi ơi, đây là trêи đường chính, nói chuyện tem tém thôi được không?"

Tôi hung hãn nhéo gò má Tống Thanh Vy một cái.

Tống Thanh Vy bĩu môi: "Hừ, tớ cũng đi tìm một người bạn trai đẹp trai."

"Được được được! Cậu đi! Cậu đi!"

Tôi sợ cái miệng lưỡi của cô ấy đến chết, vội vàng trốn đến trạm xe buýt, làm bộ chờ xe.

Xe đi về hướng nhà tôi đã tới, tôi quay đầu nhìn một chút, Giang Lãnh đã không thấy bóng dáng đâu.

"Có lên xe hay không?"

Tài xế không nhịn được quát tôi.

Tôi bước lên quẹt thẻ, sau đó lại chen lấn xuống phía cửa sau.

Vốn là muốn làm bộ chờ xe, chờ Tống Thanh Vy đi, tôi lại theo Giang Lãnh từ từ trở vê.

Nhưng mà...

Anh đi rồi.

Nghĩ cũng phải, anh đâu có thể nào cùng tôi đi xe buýt được.

Tôi nắm tay cột trụ ở gần cửa xe sau, dựa vào đó mà trong lòng xốn xang.

Đột nhiên, bên ngoài cửa xe có một bóng người cao lớn đi xuyên vào cửa xe, tôi bị giật mình thiếu chút nữa kêu thành tiếng.

Giang Lãnh cau mày đứng ở bên người tôi, không vui nói: "Không khí ngột ngạt."

"Cũng không còn cách nào, tôi không biết lái xe..."

Tôi nhỏ giọng nói.

Xe chạy, tôi hơi loạng choạng, anh chỉ chỉ một chỗ ngồi trống không: "Em không ngôi à?"

Tôi läc đầu nói: "Đó là chỗ ngồi dành riêng cho người già yếu bệnh tật, sao tôi ngồi được?"

Anh lạnh lùng chớp mất: "Em không phải là "phụ nữ có thai"

già yếu bệnh tật hay sao?"Chỉ cần CLICK VÀO ĐÂY mất 3s là bạn đã ủng hộ team dịch có kinh phí dịch truyện rồi đó ^^

Cái quái...

Tôi lúng túng cự tuyệt: "Tôi không sao.

Cứ để lại cho người cần hơn đi.

Nếu không chút nữa có người già đi lên tôi cũng phải nhường chỗ thôi."

Bên cạnh có một người phụ nữ trung niên thấy tôi lẩm bẩm nói chuyện một mình, liếc mắt nhìn tôi, kéo lại túi xách của mình, cách xa tôi hết mức có thể.

Ánh mắt như vậy tôi cũng sắp thành quen, ở trong mắt người thường, tôi có vẻ như giống như người nghiện lên cơn, hay là người bị bệnh thần kinh kiểu vậy.

Nói chuyện với không khí, lắc đầu với không khí.

Còn thi thoảng sẽ cười ngu với không khí nữa.

Về đến nhà, anh tôi đang nghiêm mặt nghe điện thoại.

Tôi nhìn Giang Lãnh một cái, hỏi: "Cùng nhau ăn cơm chứ 2"

Anh hừ một tiếng, ngôi ở trêи ghế sa lon như đại gia vậy.

Anh biến ra thực thế, anh tôi thấy anh đột nhiên xuất hiện ở trêи ghế sa lon, giật mình rớt điện thoại.

"A...

Anh, anh vào lúc nào?"

Anh tôi khẩn trương hỏi.

"Anh ấy vào cùng em, sao thế?"

Tôi nhỏ giọng hỏi.

"Có chút việc...

Có liên quan đến anh ta! Anh sợ anh ta nghe được!"

Anh tôi năm bả vai tôi một cái nói nhanh một câu: "Chuyện liên quan đến thôn Hoàng Đạo...

Em đi nấu cơm trước đi.

Lát nữa anh với anh ta nói chuyện mấy câu."

Thôn Hoàng Đạo là chỗ mà trước kia bố tôi dẫn anh tôi đi.

Một tháng trước, ông ấy nói có chuyện khó giải quyết phải xử lý, dẫn anh tôi ra ngoài, sau đó Giang Lãnh xuất hiện, bố tôi cũng bị thương trở lại.Chỗ đó đã xảy ra chuyện gì, có liên hệ tới mặt quỷ huyết sắc đó sao? Bắt đầu từ hai năm trước, việc nấu cơm chính là chuyện của tôi.

Mẹ tôi đi sớm, bố và anh tôi không được phụ nữ chăm sóc, cuộc sống rất tùy tiện, ăn đại cái gì đấy lấp đầy bụng là được.

Sau khi tôi đến thì bắt đầu nấu chút canh, làm chút thức än, bọn họ vui vẻ kết thúc chuỗi ngày ăn mì gói, ăn đồ bán bên ngoài.

Lúc tôi bưng thức ăn ra, anh tôi và Giang Lãnh đã rất tự giác ngồi ở bàn cơm chờ.

Giang Lãnh không động đũa, chỉ là từ từ uống một tách trà xanh.

"Trận pháp ở Thôn Hoàng Đạo đã không duy trì nổi nữa."

Anh tôi vừa ăn vừa nói: "Bây giờ anh mới biết, hóa ra người đứng phía sau màn ra lệnh cho nhà họ Thẩm chủ trì chuyện này là anh."

Từ trong cuộc trò chuyện của họ, tôi nghe được một ít chuyện quan trọng.

Hóa ra, hơn hai mươi năm trước, đúng lúc Đế Quân Minh Phủ kết thúc bế quan theo thông lệ, có vài tham sân si mà anh muốn từ bỏ bị vứt trong chỗ sâu thẳm trong núi cõi âm thoát ra khỏi luật Âm, chạy trốn tán loạn khắp nơi dung hợp với Quỷ vương.

Cho nên hản mới có cái mặt nạ giống như của Giang Lãnh vậy, chỉ có điều, mặt nạ màu huyết sắc là mặt nạ ác quỷ.

"Cho nên hắn mới khó tiêu diệt như vậy."

Anh tôi bĩu môi một cái: "Nếu để tôi nói thì là do sơ hở trong việc quản lí của các người.

Các người ở đó quá là hủ bại."

"Anh, anh đừng đối chủ đề, chuyện sau đó ra sao? Bố sao lại bị ghép thân?"

Tôi nhìn về phía Giang Lãnh.

Anh hơi cau mày.

Anh nói hơn hai mươi năm trước cũng đã phái thủ hạ đuối bắt Quý vương, thậm chí vì để cho thuận tiện làm việc ở dương thế, anh đã cho thủ hạ của mình đầu thai chuyển thế, lùng bất người sống bị Quỷ vương thao túng ở dương thế.

Bố tôi đã từng chạm vào pháp khí ở trong mộ của Quỷ vương, vì vậy mới dính phải khí tức của hắn.

Lúc trước Đạo tham dự duy trì trận pháp ở thôn Hoàng Đạo, bị tà linh trong trận pháp gây thương tích.

Quỷ vương liên nhân cơ hội ghép vào người của bố tôi để có thế tiếp cận tôi.

"Thôn Hoàng Đạo rốt cuộc có chuyện gì?"

Tôi nhỏ giọng hỏi.

Anh tôi nhịn một chút, nói một câu: "Sau này em sẽ biết...

Tóm lại chính là cần rất nhiều thế gia trong giới xuất lực, duy trì một cái pháp trận phong tà, bây giờ sắp duy trì không nổi nữa."

Tôi nhìn Giang Lãnh không nói một lời một cái, pháp trận phong tà? Anh thần thông quảng đại như vậy chẳng lẽ không thể nào giải quyết được chuyện cỏn con chỉ cần đụng đầu ngón tay thế này sao? Giang Lãnh tựa như biết trong lòng tôi nghĩ cái gì, thản nhiên nói: "Âm khí trêи người ta quá nặng.

Pháp trận đó phải do "người"

ở dương thế duy trì, nhất là người có linh lực rất mạnh."

Tôi cái hiểu cái không gật đầu một cái, dù sao những chuyện này không tới phiên tôi phiền lòng.

Tôi bây giờ rõ ràng là buồn ngủ.

Ăn no không bao lâu đã díu mắt không mở lên nối.

Anh tôi thấy tôi dụi mắt mãi, giọng mang một chút phiền não nói: "Mệt thì nhanh đi ngủ đi.

Em xem mình coi, đã không được miếng thịt nào rồi, thế mà lại còn gây đi nữa!"

Đúng vậy, một tháng qua chưa từng có một giấc ngủ ngon lành, không gây mới là lạ...

Tôi không nói gì, toan lên lâu ngủ, lúc tôi đi tới lâu hai, tôi nghe được anh tôi lạnh lùng nói một câu...

"Giang Lãnh, tôi mơ hồ đoán được...

cái chuyện đó.

Tôi không có gì để nói, chỉ có một câu thôi: Anh đối xử với em gái tôi tốt một chút đi.

Con bé không đáng phải chịu đựng nhiều như vậy!"

Tôi ngây ngẩn, anh tôi đang nói chuyện gì? Anh ấy là đang giáo huấn Giang Lãnh? Buồn ngủ quá dữ dội, mí mắt tôi cũng không mở nổi nữa, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp...

Trong mơ cũng không yên ổn, một hồi mơ thấy bố tôi, một hồi mơ thấy anh tôi, còn có Giang Lãnh.

Lúc tỉnh lại vào nửa đêm, Giang Lãnh ngủ sau lưng tôi, vẫn là tự thế đó...đè chăn, ôm tôi.

Tư thể như vậy khiến cho tôi hốt nhiên cảm thấy anh đang bày ra tư thế "bảo vệ".

Trước kia tôi còn chẳng tin cái gọi là hội chứng Stockholm, cảm thấy rất kì lạ tại sao người ta lại có thể nảy sinh ra cảm giác không muốn xa rời người đã hại mình được chứ? Bây giờ tự mình trải nghiệm cảm giác này, mới xúc động một câu: Con người, thật sự có thể bị thuần phục.

Bây giờ, còn nhen nhóm lên một ngọn lửa nhỏ thiêu đốt lí trí của tôi, khiến cho tôi cảm nhận được thế nào là thấu tận tâm can, thiêu đốt tận xương tủy.

"Giang...Lãnh..."

Tôi nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Anh dường như ngay lập tức mở mắt ra, lạnh lùng nói: "Ừ?"

"Cái đó...Anh tôi nói cái gì với anh thế? Tại sao lại nói anh tốt với tôi một chút..."
Bình Luận (0)
Comment