Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 104.1

Editor: Uyên Xưn

=== =========

Sở Lăng Xuyên hiểu, kết quả này không đơn giản là vì năm đó anh và cô gây gổ với nhau.

Vốn anh không tin tưởng cô, thái độ người nhà anh cũng hoài nghi cô, anh không kịp đền bù không nói, còn biến mất hai năm, bây giờ anh mới trở về, khoảng cách giữa hai người đã lớn đến mức không thể bù đắp nổi.

Hai năm, cô khổ cực sinh đứa bé, nuôi con lớn lên, thế nhưng anh lại không được ở bên, thậm chí còn không biết sự tồn tại của con mình.

Hai năm qua, có lẽ Tố Tố cũng không hề lui tới bên nhà anh, nếu không, anh trai cũng sẽ biết chuyện Tố Tố có con.

Đúng, là anh thiếu cô, thời gian đã vô tình làm phai mờ đi tất cả tình cảm của cô đối với anh…..

Đôi mắt anh phảng phất ưu thương, tay vẫn nắm chặt bả vai cô, sau đó bất chấp ôm cô vào ngực.

Tố Tố cảm nhận được nỗi đau của anh, nhưng cô sẽ không đau lòng vì anh, sẽ không vì tình yêu của anh mà rung động nữa.

dienda...nl@equysdon

Anh trầm mặc chốc lát rồi quay sang hỏi cô: “Chuyện năm đó đã qua hai năm….thời gian này, thật sự em không có chút tình cảm nào với anh sao?”

Tình cảm? Anh hoàn toàn biến mất, anh đã từng tồn tại trong sinh mệnh cô, lại xa không thể chạm tới, để cho cô dần quên mất có một người như anh từng tồn tại.

Cô do dự chút rồi mở miệng, “Không.” Thật sự không có, cần gì phải hỏi lần nữa.

“Không có, không sao. Anh sẽ cố gắng, tìm lại tình cảm chúng ta đã từng bỏ lỡ, anh sẽ không buông tay.”

Lời của anh như quân lệnh trạng vậy, Tố Tố cau mày, “Em nghĩ, em đã nói rất rõ ràng, miễn cưỡng ở chung một chỗ sẽ không hạnh phúc, anh hiểu không?”

Tố Tố nghe thấy tiếng mở cửa ở bên ngoài, cô căng thẳng, là ba mẹ trở lại, xem ra hôm nay không thể giấu được rồi.

Ba mẹ An trở lại phòng khách, thấy một vị khách không mời mà đến, đang ngồi trên sofa, đều sửng sốt, sắc mặt ba An trầm xuống, còn mẹ An không khách khí nói: “Cậu tới đây làm gì?”

Sở Lăng Xuyên nhìn ba mẹ vợ, mặc kệ thái độ người nhà cô như thế nào, đó đều là báo ứng của anh, “Ba mẹ, con đã về.”

Lý Nguyệt Hương nhìn thấy anh liền tức giận, ban đầu còn khuyên Tố Tố hòa hảo, không ngờ, cậu ta đi một cái là hai năm, đứa bé cũng đã chạy loạn được rồi, giờ còn về đây là gì: “Đừng gọi như vậy, chúng tôi không gánh nổi.”

Sở Lăng Xuyên trả lời đúng mực: “Một ngày là ba mẹ, cả đời là ba mẹ, dù có thế nào, hai người đều là ba mẹ của con, điều này vĩnh viễn không thay đổi.”

Lý Nguyệt Hương nói không ra lời, bà vốn không phải người hà khắc, bà cũng không biết nói gì nữa, đen mặt, ngồi xuống ghế, không để ý đến anh.

An Quốc Đống ngồi xuống, cầm bình trà, đôi mắt không vui nhìn anh, ông đã sớm biết từ miệng Sở Việt Dương, nhưng không nghĩ tới tiểu tử này còn dám vào thẳng nhà ông.

“Nói xong chưa?” Ông hỏi.

“Xong rồi.” Là Tố Tố trả lời, sau đó ba An khẽ nhíu mày, “Kết quả thế nào?”

“Ba mẹ, hai người nói con ích kỉ cũng được, bá đạo cũng được, trách con, hận con cũng có thể, dù thế nào, con cũng sẽ không ly hôn với Tố Tố.”

“Pằng!”

An Quốc Đống nặng nề đặt bình giữ nhiệt lên bàn, đứng dậy, chỉ thẳng mặt Sở Lăng Xuyên dạy dỗ, “Ngươi tới đây làm gì, có phải cảm thấy Tố Tố đi cùng với ngươi chịu tội còn chưa đủ, ngang ngược trước mặt ta, đi ra ngoài!”

Ba An gào xong, trong phòng truyền tới tiếng khóc, bảo bảo bị dọa cho tỉnh lại, Tố Tố vội vàng chạy vào trong.

Sở Lăng Xuyên rất muốn theo vào, nhưng cố gắng kiềm chế lại, sống lưng thẳng tắp, “Ba, không phải con ngang ngược, con sẽ không ly hôn, ba có cầm súng đập chết con…..con cũng nói những lời này.”

“Cậu rời khỏi nhà tôi, đi ra ngoài!” An Quốc Đống nổi giận đuổi người.

Sở Lăng Xuyên muốn ở lại, nhưng thái độ mọi người trong nhà khiến anh không được tự nhiên, anh chào ba An theo kiểu quân đội, “Ba mẹ, con đi đây.”

Nói xong xoay người đi ra ngoài, nhanh chóng biến mất.

Mẹ An nhìn ba An, thầm nghĩ, lão già này, tính khí nổi lên thật uy phong, dĩ nhiên, không thể ra vẻ ta đây đối với bà, bây giờ Sở Lăng Xuyên là người ngoài, nổi giận bao nhiêu với cậu ta cũng không đủ để tiêu trừ lửa giận trong lòng họ.

“Ông à, uống nước, bớt giận.”

Ba An tiếp tục chỉ ra cửa hét lên: “Tôi chưa từng thấy người ngang ngược như vậy, còn lý luận, đi một cái là hai năm, bản thân được làm ba cũng không biết, còn mặt mũi nói chuyện không ly hôn.”

“Đúng vậy, ông nói đúng, được rồi, người cũng đi rồi, ông cũng đừng nổi giận, dọa sợ đứa bé.”

Tố Tố ôm đứa bé, dụ dỗ tiểu tử này mãi, tiểu tử này còn chưa thấy ông ngoại giận bao giờ, rõ ràng là đang ngủ bị giật mình, chỉ là rất nhanh đã ngừng khóc, còn nhìn chằm chằm vào Tố Tố: “Mũ mũ...mũ mũ….”

Mũ mũ gì? Tố Tố phản ứng chậm lụt, chỉ có tiểu tử là chỉ ra ngoài phòng ngủ, lại sờ đầu mình, tiếp tục ê a: “Mũ mũ...mũ mũ….”

Rốt cuộc cô cũng hiểu, tiểu bảo bối của cô hỏi Sở Lăng Xuyên ở đâu, mũ mũ, có lẽ Sở Lăng Xuyên đặc biệt, mang theo mũ xanh, tiểu tử không biết phải gọi như thế nào.

Ba con trời sinh, còn là lòng hiếu kì của đứa bé, chỉ là tiểu tử còn có thể nhớ để hỏi cô Sở Lăng Xuyên ở đâu.

Trong lòng Tố Tố không biết là cảm giác gì, nhìn vào đôi mắt hồn nhiên sáng ngời của con, cô dịu dàng cười, bẹo nhẹ vào khuôn mặt mũm mĩm: “Mũ mũ đã về nhà.”

Tiểu tử trượt xuống khỏi người cô, cô vội vàng đi giày cho bé, xong xuôi, tiểu tử này chạy lịch bịch ra phòng khách, đến bên cạnh ba An, kéo tay ông.

An Quốc Đống thấy cháu ngoại, sự tức giận lập tức biến thành tươi cười, con ôm tiểu tử lên, cưng chiều hỏi: “Tiểu bao, mới vừa khóc nhè hả?”

Mẹ An không vui khi thấy ông gọi cháu mình như vậy, “Đã bảo bao nhiêu lần, đừng gọi thằng bé là Tiểu Bao, gọi là Tiểu Bảo, bảo bối, không phải bánh bao, ông có nhớ không vậy?”

Đứa bé vừa xuất hiện, tâm tư của mọi người đến biến chuyển, không có tâm tình tức giận với Sở Lăng Xuyên.

Tiểu tử ở trong lòng ba An uốn éo người, giờ ngón tay mập mạp chỉ vào phòng ngủ: “Mũ mũ….mũ mũ…..”

Mẹ An nắm chân bé, cười hỏi: “Mũ mũ là cái gì?” 

Tiểu tử sờ đầu mình, vừa chỉ phòng ngủ vừa kêu: “Mũ mũ…..mũ mũ…..”

Ba An coi như hiểu, ông ôm bé vào phòng ngủ, lấy cái mũ cảnh phục treo trên giá, còn cố ý hỏi lại: “Nói cho ông ngoại, muốn cái gì?”

Tiểu tử chỉ tay vào mũ của ông, muốn lấy nhưng không với tới, tay nhỏ bé vươn nhiều lần, hết sức đáng yêu, ba An không biết từ khi nào mà tiểu từ này có hứng thú với mũ kia chứ.

Tiểu Bao được như ý, giùng giằng trượt xuống, ba An nhẹ nhàng đặt bé lên đất, tiểu tử ôm mũ chạy ra ngoài, nhưng mũ lại rơi trên đất, bé nhặt được vành mũ, kéo dài tới bên ngoài.

Tiểu tử dừng trước vách tường có một chiếc gương lớn, sau đó ngồi bệt trên đất, hai tay cầm mũ đội lên đầu.

Mũ quá lớn che hết mắt, tiểu tử cố gắng dùng tay đẩy mũ lên nhưng rồi nó lại rớt xuống, hoặc là lệch hẳn sang một bên.

Tiểu tử muốn đứng lên, nhưng vừa đứng dậy, mũ lại rơi xuống, mọi hành động đáng yêu chọc cho ba mẹ An cùng Tố Tố một trận cười.

Không đạt được mục đích không bỏ qua, mặc dù mũ đã rơi, tiểu tử vẫn nhặt lên đội vào đầu, thành công, bé cười toe toét, chạy lại chỗ mẹ.

Thân thể nhỏ bé đội một chiếc mũ thật to, làm cho người ta cảm giác không thăng bằng, cái mũ trên đầu bé vẫn lảo đảo, lúc nào cũng có thể rơi xuống đất, dáng vẻ vừa tức, vừa đáng yêu.

“Tiểu Bao, lại đây bà ngoại xem.” Mẹ An giang hai tay ra, tiểu tử chạy tới, mũ cũng rơi luôn xuống đất, tiểu tử nổi giận nhìn mũ, sau đó định chuyển hướng tè vào trong.

“Ai nha, tiểu tổ tông, cái này không được.”

Mẹ An vội vàng nhặt mũ lên, tiểu tử nóng nảy, vội vàng bắt lại, mẹ An chỉ đành đội lên đầu bé, còn nói thêm: “Không thể tè vào trong mũ, biết không?”

Tiểu tử gật đầu, Tố Tố bế bé từ phía sau, đưa vào phòng vệ sinh, để trễ không chừng còn đi bậy ở chỗ không tưởng được.

Thời điểm đó, một mình Sở Lăng Xuyên về nhà, nhà đã lâu không có người ở, đã không phải là nhà, khắp nơi đều bụi bặm, khiến người ta lạnh run.

Nhìn tất cả mọi thứ trong phòng, trong đầu anh hiện lên những hình ảnh hạnh phúc cùng với Tố Tố, còn có, đêm hôm ấy…..anh giận dữ bỏ đi.
Bình Luận (0)
Comment