Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 11

Một câu Sở Lăng Xuyên như kích thích ngàn tầng sóng.

Mặt Tố Tố lập tức đỏ lên, tay khẽ run rẩy, chiếc đũa rơi xuống trên bàn. Lời này có ý tứ gì a, giống như bọn họ đã làm chuyện ám muội gì vậy. Muốn nổi giận, nhưng mà trước mặt ba mẹ cô, cô kìm nén cơn giận, chỉ có thể âm thầm hung hăng đạp anh ta một cước, nghiêm mặt khiển trách anh: "Anh, anh nói lung tung gì đó".

Hai người cứ đấu như vậy, Tố Tố bị thua, Sở Lăng Xuyên thắng lợi, trong mắt toàn là đắc ý.

Trưởng bối Sở gia và trưởng bối An gia cuối cùng không thể để tiếp tục như vậy, hai bên nhìn nhau, Sở mẹ nói chuyện: "Tôi xem việc này chúng ta nên bàn bạc kỹ, hai các con cũng chưa trưởng thành rồi".

Đồng chí Lý Nguyệt Hương ngẩn ra cũng nói: "Đúng, hai đứa ấy không thể nhờ vào, hôn sự này, vẫn để chúng ta quyết định đi, công việc các con cũng bận, lại không thời gian, việc này cứ giao cho chúng ta".

Sau đó ba mẹ hai bên bạn bạc đám cưới tổ chức như thế nào, tổ chức ở đâu, đem hai tiểu nhân coi như không có.

Tố Tố không nói gì nhìn trời, sau đó cùng Sở Lăng Xuyên đấu ánh mắt, tình hình chiến đấu rất dữ dội.

Hôn sự hai người lúc Tố Tố giả bộ từ chối và không thể đỡ đợt tấn công của Sở Lăng Xuyên hạ quyết định. Vốn Tố Tố dự định nói tạm biệt với quá khứ, cho nên mới cùng công chức kia gặp gỡ, cũng từng nghĩ sẽ kết hôn, nhưng mà, hai người ở cùng nhau không có gì để nói, cuối cùng kết thúc.

Ngày hôm qua nghe ba và mẹ nói chuyện, hiểu được nỗi đau của mẹ, Tố Tố cũng có ý nghĩ kết hôn, Sở Lăng Xuyên người này tuy bá đạo, cố chấp, không coi ai ra gì, nhưng dù sao vẫn cũng coi như có thể đạt tiêu chuẩn.

Mà chuyện đến nước này, vậy thì kết hôn đi, dù sao trừ bỏ người kia, gả cho người đàn ông nào cũng giống nhau, cho nên, Tố Tố cũng không có phản đối, ngầm đồng ý hôn sự này.

Ngày hôm sau, Sở Lăng Xuyên đến trường học giúp Tố Tố nói chuyện với hiệu trưởng để nghỉ kết hôn, sau đó hôn sự bọn họ khẩn cấp chuẩn bị, Sở ba mẹ tuy là đối Tố Tố không phải đặc biệt vừa lòng, với lại lần đó Tố Tố không thoải mái cũng có quan điểm.

Nhưng mà Sở Lăng Xuyên cực kỳ thông minh, sợ ba mẹ mình có thành kiến với Tố Tố, cho nên cố ý giải thích ba mẹ. Bỏ qua đoạn anh giở trò lưu manh với Tố Tố, còn cứng rắn túm Tố Tố đi vào trong nhà.

Ở trước mặt ba mẹ mình, nên vứt nội tình. Sở ba mẹ nghe con trai giải thích, cũng lý giải thái độ Tố Tố ra là có nguyên nhân như vậy, thử hỏi có cô gái nào nào gặp chuyện đó mà không nổi giận. Chỉ có thể trách con trai mình, quả thật quá bá đạo rồi.

Người hai nhà bắt đầu vì hôn sự Tố Tố bận rộn, nhóm ba mẹ bắt đầu chuẩn bị thủ tục đám cưới, nhất là Sở mẹ rất lo lắng, tính tình Sở Lăng Xuyên bà quá rõ, đừng nhìn hiện tại là nghỉ ngơi, quân đội một cú điện thoại nói có nhiệm vụ, chuyện bên này cũng phải bỏ lại về đơn vị, vì vậy phải chú ý.

Sở mẹ truyền đạt một nhiệm vụ khó khăn, đó chính là khoảng một tuần chuẩn bị tốt tất cả, đem hai đứa trẻ bao vây trong cuộc hôn nhân này, nếu trên đường phát sinh sự cố, đợi lần sau, là chuyện một năm sau rồi.

Đại nhân trong nhà bận chuyện đám cưới, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên vội vàng chụp hình cưới, mua đồ dùng cho kết hôn, nhà trong thành phố đã sớm mua, cũng sửa sang, có sẵn, chỉ sống là được.

Quân nhân kết hôn làm thủ tục có vẻ phiền phức, may mà Sở Lăng Xuyên sớm viết báo cáo kết hôn, hơn nữa quân đội bên kia làm việc cũng có vẻ nhanh, chỉ vài ngày, hai người đến chỗ quân đội giới thiệu, có thể đóng dấu rồi.

Người hai nhà bận đến nỗi như giống đánh giặc. Tố Tố là càng vội càng mệt, Sở Lăng Xuyên là càng vội càng nhanh nhẹn, điểm mệt ấy so với bọn họ huấn luyện thân thể cách xa vạn dặm, chẳng là gì cả.

Hôm nay là ngày đi đóng dấu, nhưng Tố Tố không có một chút hứng thú và ý thức, đã chín giờ còn đang ngáy ò ó o, mấy ngày nay mệt muốn chết, người bên ngoài không cho cô ngon giấc, người nọ chính là Sở Lăng Xuyên, ở bên ngoài cửa phòng vỗ bang bang hô lớn: "Hôm nay đi lĩnh giấy kết hôn, nhanh rời giường".

Tố Tố mệt không muốn động, chỉ nghĩ muốn đi ngủ, coi như không nghe thấy tiếng hét của anh.

"Bằng không anh đi vào".

Tiếp tục coi như không nghe, lão ba lão mẹ ở nhà, anh ta tuyệt đối không dám tiến vào, đem chăn kéo qua đầu, giảm nhỏ âm thanh ồn ào bên ngoài tiếp tục ngủ. Chính là đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy có người vén chăn trên người cô.

Tố Tố tưởng rằng lão mẹ vào vén chăn cô, mắt cũng không, thân thể chui vào bên trong, hai tay túm chăn, âm thanh mang theo buồn ngủ và mềm mại, nũng nịu thì thầm: "Mẹ...... Để con ngủ một lát nữa thôi.......".

Cô nói xong, quả nhiên không ai làm phiền cô đi ngủ, chỉ cảm thấy có người ngồi ở trên giường cô, vị trí bên người lún xuống. Không phải mùi hương ôn hòa của mẹ, cũng không phải cảm giác quen thuộc của mẹ, mà là hơi thở bá đạo không để cho bỏ qua.

Tố Tố đột nhiên mở mắt, ánh mắt nhìn lại một đôi mắt đen sáng ngời mà sắc bén mà cao ngạo, sâu ngủ của cô đều chạy mất, mở to hai mắt nhìn chằm chằm người trước mắt, không dám tin Sở Lăng Xuyên như vậy xông vào phòng ngủ của cô!

Sở Lăng Xuyên cảm thấy vẻ mặt Tố Tố rất tốt, ánh mắt mở tròn to, vẻ mặt kinh ngạc, nhìn anh giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh, nhịn không được nở nụ cười: "Trợn cái gì mà trợn, có phải muốn anh phục vụ em?".

Sở Lăng Xuyên nói xong, mặt dựa sát, Tố Tố giờ phút này nằm ở trong ổ chăn, đang mặc áo ngủ cảm giác như mình bị lột da dê ra vậy, một điểm lực công kích cũng không có.

Cái này gọi là là lần đầu tiên trừ bỏ ba có người đàn ông khác đi vào phòng ngủ của cô, khi cô chưa kịp nhận thức được đã ngồi trên giường cô, không thể nói rõ cảm giác gì, chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên giống như đặt trên vỉ nướng: "Anh, anh, người nào cho anh vào? Ra ngoài ra ngoài!".

Tố Tố nói cũng túm chăn gắt gao che mình lại vẻ mặt đề phòng, ba mẹ cô chắc chắn không có ở nhà, cho nên anh ta mới dám muốn làm gì thì làm như vậy, nếu anh ta dám hành động thiếu suy nghĩ, cô liền....... Cô có thể làm gì anh ta được chứ.

Đôi mắt Sở Lăng Xuyên đều là hài hước, không có rời đi ngược lại cố ý duỗi ngón tay cuốn lấy một nhánh tóc đen Tố Tố, đặt lên mũi ngửi ngủi, nụ cười toàn là ý xấu: "Nếu không khởi động trước?".

Tố Tố lập tức biến thành dê nướng, nắm cái gối không khách khí đập trên người Sở Lăng Xuyên, một tiếng sư tử hống: "Cút cút cút! Lưu manh!".
Bình Luận (0)
Comment