Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 110.2

Editor: Uyên Xưn

=== =========

Sáng hôm sau, Tố Tố ăn xong điểm tâm liền vội vã đi làm, tối đến ăn cơm cùng gia đình rồi lại chơi với Tiểu Bao, cơ hội để hai người ở chung một chỗ hầu như không có.

Ba mẹ An đương nhiên biết quyết định của hai người, tuy nhiên mẹ An vẫn quyết định nói chuyện trước với Sở Lăng Xuyên.

Đối với Sở Lăng Xuyên, ba mẹ An tuy giận nhưng không phải là không thể tha thứ, bởi vì họ biết rõ con người của anh.

Mẹ An hy vọng Sở Lăng Xuyên có thể giải quyết tốt quan hệ giữa Tố Tố và Triệu Đình Phương, đừng để mẹ anh tham gia vào cuộc sống của hai vợ chồng trẻ.

Bà cũng hy vọng Sở Lăng Xuyên có thể tin tưởng Tố Tố hơn, dù sao tương lai người sống cùng với anh là Tố Tố chứ không phải người nhà anh, cho nên, mấu chốt vẫn là thái độ của anh.

Nói đi rồi nói lại, đáng hận nhất vẫn là Tô Tuệ Vân, vốn dĩ quan hệ giữa Tố Tố và Triệu Đình Phương tốt vô cùng, nhưng cô ta đã làm hỏng tất cả, khiến mẹ chồng nàng dâu bất hòa, khiến Tố Tố và Sở Lăng Xuyên hiểu lầm.

Sở Lăng Xuyên hứa với mẹ An, anh sẽ cố gắng, cố gắng bảo vệ vợ con mình, không khiến họ chịu uất ức, cũng đảm bảo với bà chuyện tương tự sẽ không xảy ra, còn về phần Tô Tuệ Vân, anh nghĩ đến cô ta chỉ muốn bóp chết, xã hội pháp trị, anh nhịn.

Thời gian cứ trôi qua từng ngày như vậy, Sở Lăng Xuyên chung sống rất tốt với hai vị trưởng bối, nhưng Tố Tố vẫn như trước kia, mặc dù hai người mang tiếng làm lành rồi, nhưng quan hệ vẫn còn ở trạng thái lạnh nhạt.

Ngày mùng một tháng năm được nghỉ, Sở Lăng Xuyên đề nghị cả nhà mang theo Tiểu Bao ra ngoài chơi, mọi người cũng không phản đối.

Chỉ là Tố Tố vẫn không chịu thân thiết với anh, đa số là anh chủ động, nếu không cô sẽ không nói một lời, phần lớn thời gian đều ở bên cạnh Tiểu Bao.

Mặc dù điều này làm Sở Lăng Xuyên có chút mất mát, nhưng mà anh không tức giận nổi, vừa mới bắt đầu thôi, không cần gấp.

Chẳng mấy chốc đã đến sinh nhật Tố Tố, Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao đi chọn quà cùng anh, dưới sự chỉ đạo của anh, Tiểu Bao cũng chọn được một món quà cho Tố Tố.

Sáng sớm, Tố Tố tỉnh lại, phát hiện bên cạnh không thấy con trai đâu, mà lại là hai chiếc hộp tuyệt đẹp, cô dụi mắt, tỉnh táo một chút mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình.

Nhìn quà tặng, cô khẽ cười, không phải là vì món quà bất ngờ, mà cô nhớ đến thời điểm mình mang thai Tiểu Bao chính vào ngày sinh nhật, cho nên, đối với cô và Tiểu Bao, hôm nay là một ngày đặc biệt.

Trong lúc cô còn đang vui mừng, bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu, thấy một bó hoa di động đang tới gần mình, mà người ôm hoa không ai khác chính là con trai khả ái của cô, bó hoa quá lớn, còn người lại quá nhỏ, cho nên chỉ nhìn thấy mỗi đôi chân phía dưới.

Sau đó Sở Lăng Xuyên cũng tiến vào, tay đút túi quần, bước chân lười biếng, Tiểu Bao tiến lại gần giường, hô to khẩu hiệu Sở Lăng Xuyên dạy bé: “Mẹ…...chúc mừng…..a….”

Tiểu Bao té rất không đúng lúc, cơ thể nhỏ nhắn đè cả lên hoa, Tố Tố đau lòng định bước xuống đỡ con thì Sở Lăng Xuyên đã đỡ được rồi.

Thế nhưng Tiểu Bao không kêu đau, khom người nhặt hoa lên, cố hết sức đặt lên giường, sau đó vỗ tay hoan hô giống như hoàn thành một nhiệm vụ nặng nề.

Động tác này làm cho người ta không nhịn được cười, Sở Lăng Xuyên ôm con trai đứng lên, mình cũng ngồi bên giường, anh nhìn Tố Tố, “Sinh nhật vui vẻ.”

Tố Tố ngẩn ra, “Cảm ơn.”

Giữa hai người vô cùng khách khí, không hề giống một cặp vợ chồng. Nếu là lúc trước, anh sẽ ôm cô, tặng cho cô một cái hôn, còn cô sẽ nghịch ngợm, nói vài lời dí dỏm, nhưng bây giờ….

Nếu muốn trở lại quá khứ, anh cần phải nỗ lực, Sở Lăng Xuyên cố gắng phá vỡ không khí, chỉ hai phần quà trên giường, “Không nhìn một chút xem anh và con chuẩn bị quà gì cho em sao?”

Tiểu Bao nhìn mẹ một chút, rồi lại nhìn ba một chút, sau đó cầm một chiếc hộp đưa cho Tố Tố: “Mẹ…...”

Tố Tố cười cưng chiều, “Đây là quà tặng của Tiểu Bao đưa mẹ sao?”

Tiểu Bao lắc đầu, “Mũ mũ….” Sau đó cu cậu buông tay, nâng một chiếc hộp khác lên, “Bảo bảo…..”

Tố Tố dĩ nhiên hiểu, cô cười hỏi: “Cái này là quà Tiểu Bao đưa mẹ à?”

Tiểu Bao gật đầu, Tố Tố cúi xuống hôn một cái lên má con trai, “Bảo bảo thật tốt, cảm ơn con trai, mẹ mở ra nha.”

Tố Tố bóc hộp ra, bên trong là một hộp kẹo thỏ trắng toffee, cô không khỏi bật cười, đây chính là đồ con trai thích ăn nhất, một công đôi việc, “Mẹ rất thích, cảm ơn bảo bối.”

Tiểu Bao nhìn nắp hộp được mở lên, đôi mắt lấp lánh đầy mong đợi, cắn đầu ngón tay đến chảy cả nước miếng.

Nhìn thấy ánh mắt của con trai, Tố Tố lấy ra một viên kẹo, “Bảo bảo, chỉ có thể ăn một cái thôi nha, nếu không sẽ đau răng.”

Tiểu Bao vội vàng gật đầu, nhận lấy viên kẹo từ trong tay Tố Tố, bóc vỏ, bỏ miệng, động tác đáng yêu không thể tả.

diendan-uyen-lequydino

Tố Tố vốn muốn rời giường, nhưng Tiểu Bao không quên quà tặng của mũ mũ đưa mẹ, cu cậu nhất định muốn mở ra mới bỏ qua, Tố Tố bất đắc dĩ, đành mở ra.

Phanh, một quả đấm bắn lên, thiếu chút nữa đập vào mặt Tố Tố, khiến cô sợ hãi thét lên.

Cô thẫn thờ nhìn hai ba con, chỉ thấy Tiểu Bao che miệng cười xấu xa, đôi mắt to trong nhìn cô, trong lòng Sở Lăng Xuyên cũng bật cười, nhưng anh vẫn cố nén, tuy nhiên đôi mắt đã tiết lộ tất cả.

“Giỏi lắm, Tiểu Bao thế nhưng dám chọc ghẹo mẹ.” Tố Tố để quà sang một bên, hai tay cù nách Tiểu Bao, cu cậu vội vàng xoay người lại ôm cổ Sở Lăng Xuyên nhờ giúp đỡ, tránh né công kích của Tố Tố.

Tiếng cười khanh khách của con trẻ đã phá vỡ cục diện bế tắc giữa hai người lớn, một ngày mới vui vẻ lại bắt đầu.

Sở Lăng Xuyên nhìn hình ảnh ấp áp trước mắt, cảm thấy thỏa mãn cùng quý trọng.

Điểm tâm, trừ những món ăn sáng, Sở Lăng Xuyên cố ý nấu mì trường thọ cho Tố Tố, người một nhà quây quần bên nhau, vui vẻ dùng bữa.

Thời tiết tốt, cho nên mọi người tính toán ra ngoài đi dạo một chút, Tiểu Bao rất kích động, bởi vì cu cậu thích đi chơi, huống chi hôm nay có nhiều người như vậy.

Mọi người đang chuẩn bị ra ngoài, bỗng Tố Tố có điện thoại, “Tiểu Nhiên, có muổn a ngoài chơi hay không, mang theo cả tiểu công chúa nhỏ nhà cậu nữa.”

Giọng nói khổ sở của Tiểu Nhiên truyền đến từ trong điện thoại, “Tố Tố, Hàm Hàm nhập viện rồi.”

“Hàm Hàm sao rồi?” Tố Tố không nhịn được căng thẳng.

“Cậu có rảnh thì qua đây, gặp mặt rồi nói.” Tiểu Nhiên rõ ràng đang căm phẫn, giọng nói cho thấy cô đang tức giận.

“Được, tớ qua ngay, cho tớ biết địa chỉ. Đã biết, chờ tớ.”

“Thế nào?”

Mọi người hỏi, Tố Tố cau mày, có chút lo lắng, “Hàm Hàm nhập viện rồi, con phải qua thăm cậu ấy, ba me, mọi người mang Tiểu Bao đi chơi trước, nếu Hàm Hàm không có vấn đề gì, con sẽ đến sau.”

Tố Tố nói như vậy là không muốn mọi người mất hứng, thật ra thì nghe giọng nói của Tiểu Nhiên, cô biết khẳng định là chuyện không nhỏ, cô quay sang nói với Tiểu Bao, “Tiểu Bao, Hàm Hàm ngã bệnh, mẹ đi thăm một chút, con chơi cùng ông bà ngoại, phải nghe lời biết không?”

Tiểu Bao rất hiểu chuyện gật đầu, Tố Tố vội vàng đi trước, căn bản không ý thức được sự có mặt của Sở Lăng Xuyên, cô đã thành thói quen coi thường sự hiện hữu của anh.

Sở Lăng Xuyên vội vàng đi theo, “Anh đi cùng em.”

“À, không cần, không có việc gì, em có thể tự đi.” Tố Tố đổi giày, vội vội vàng vàng. Cô độc lập đã quen, quên mất bọn họ từng là nhất thể, thỉnh thoảng có thể lệ thuộc vào chồng mình.

Sở Lăng Xuyên giật mình tại chỗ, có cảm giác rất không thoải mái. Lúc này Tiểu Bao chạy lại, giang hai tay gọi anh, “Ba….Ôm….”

Anh khom người ôm con trai vào lòng, xoay người trầm giọng nói với ba mẹ An, “Ba mẹ, chúng ta đi thôi.”

Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao, ra ngoài cùng ba mẹ An, mà Tố Tố lái xe về phía bệnh viện, nơi Hàm Hàm đang nằm, là một khoa phụ sản, trước cửa phòng bệnh chỉ có mình Tiểu Nhiên.

Cô vội vàng chạy tới, nắm cánh tay Tiểu Nhiên, thở dốc hỏi: “Hàm Hàm thế nào?”

Tiểu Nhiên tức giận, khổ sở, hai mắt đều đỏ, hít sâu một hơi rồi mới nói: “Đứa bé của Hàm Hàm mất rồi!”
Bình Luận (0)
Comment