Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 113.2

Editor: Uyên Xưn

=== ====== =========

“Tiểu Bao, chú có kẹo cho cháu ăn nha.”

“Tiểu Bao, chú dẫn cháu đi chơi có được hay không?”

“Tiểu Bao, chú dẫn cháu đi xem xe tăng nhé!”

Cấp dưới của Sở Lăng Xuyên xuất hết vốn liếng dụ dỗ tiểu tử, tuy nhiên Tiểu Bao vẫn bất động, còn lắc đầu, cậu mới không đi đâu, cậu muốn ở cùng với ba mẹ.

Sở Lăng Xuyên sờ đầu Tiểu Bao, kiêu ngạo nói: “Lập trường con trai tôi kiên định, các cậu đừng dùng lời đường mật dụ dỗ, thật không sáng tạo.”

Con ngươi Tiểu Bao đảo một vòng, “Chú dẫn cháu đi tìm các anh trai, em gái chơi có được hay không? Bọn họ còn có rất nhiều đồ chơi, có muốn đi không?”

Tiểu Bao bắt đầu dao động, có người chơi, còn có đồ chơi, cu cậu rối rắm nhìn ba mẹ, nếu như ba mẹ đồng ý, cu cậu sẽ đi.

Sở Lăng Xuyên nhìn con trai, lên tiếng, “Đi chơi một lát không sao.”

Tố Tố có chút lo lắng, “Cái đó…..Tiểu Bao tương đối bướng bỉnh, tôi sợ các cậu không dỗ được.”

Tiểu Vương ôm Tiểu Bao lên, “Chị dâu, chị cứ thoải mái đi, bướng bỉnh gấp mười lần cũng không phải là vấn đề, bọn em sẽ chiếu cố Tiểu Bao, xin chị dâu và đoàn trưởng yên tâm.”

Cứ như vậy, Tiểu Bao bị bắt cóc đi, cu cậu vô cùng to mò đối với mọi thứ xung quanh đây, rất muốn đi thám hiểm khắp nơi cùng mũ mũ.

Mọi người vừa đi, căn phòng náo nhiệt chỉ còn mình Sở Lăng Xuyên và Tố Tố, lúc cô đang định mở miệng, cả người đã được Sở Lăng Xuyên ôm vào ngực.

Anh dùng sức tựa như muốn bóp nát cô, cô ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh, anh không e dè nhìn thẳng vào cô.

Khi cô đờ đẫn, thế nhưng anh lại nhíu mày, kinh ngạc nói, “Vợ à, mặt em đỏ rồi!”

À? Tố Tố trợn mắt, mặt cô đỏ ư, làm sao có thể, “Nơi nào đỏ, em đỏ mặt cái gì, còn lâu mới có.”

Tố Tố nói xong, Sở Lăng Xuyên ôm lấy cô đi vào phòng vệ sinh, vừa đi vừa nghiêm túc, “Thật, không tự thì em tự mình xem, anh đã khi nào gạt em chưa?”

Cái đó, đỏ thì đỏ, cần gì phải xem, cô không chịu đi, nhưng không đấu lại sức của Sở Lăng Xuyên, đối mặt với chiếc gương sáng ngời.

Sở Lăng Xuyên ôm cô từ phía sau, cằm gối lên đỉnh đầu cô, từ trong gương, cô thấy được gương mặt của mình, cũng thấy được gương mặt của Sở Lăng Xuyên.

“Em…..em đi thăm Tiểu Bao.” Không khí thân mật như thế này khiến cô có chút luống cuống, vội vàng tránh khỏi cái ôm của anh.

Thế nhưng anh lại xoay người cô lại, để mặt đối mặt, không đợi cô phản ứng, anh đã phủ lên đôi môi cô.

Khí tức phái nam dễ chịu phả vào mặt, nụ hôn nóng rực khiến cô hít thở không thông, cô phản xạ tránh xa ra, thế nhưng anh không để cho cô cơ hội, một tay anh giữ sau gáy, một tay anh ôm ghì lấy eo cô, hôn càng sâu.

Anh động tình, chuyên chú, kịch liệt, bắt đầu thô lỗ dò tìm từng tấc trong miệng cô, lưỡi cuốn sâu chơi đùa, thăm dò, cô nhu thuận mặc cho anh càn quét.

Mà Tố Tố bắt đầu dần thích ứng với sự đụng chạm của anh, nụ hôn của anh giống như hòa tan cô vào làm một, để cho cô dần u mê quên mất bản thân, quên đi tất cả, chỉ có nụ hôn của anh, khiến đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Rốt cuộc Sở Lăng Xuyên cũng buông tha bờ môi mềm mại của cô, đôi môi anh di chuyển đến má, sau đó rơi trên vành tai của cô, ôm chặt lấy cơ thể mềm mại trước mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt mê ly của cô.

Anh không nhịn được hôn lên gương mặt cô lần nữa, sau đó cúi đầu, dán sát vào gò má cô, nhếch môi cười xấu xa, “Nhìn xem, vợ à, mặt em hồng thế kia, hồng giống như….mông khỉ….” 

Tố Tố đen mặt, không nghĩ ngợi đánh vào lồng ngực anh, “Ghét, ghét, mặt của anh mới giống mông khỉ ấy!”

Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố dịu dàng, trong lúc nhất thời không khỏi ngây dại, anh cắn thêm hai cái bên gò má cô, cả gan nói, “Hiện tại càng giống hơn.”

Tố Tố vừa tức vừa buồn cười, cũng quên mất cái gì mà lạnh nhạt, mồm miệng lanh lợi, “Đồng chí thủ trưởng, nếu như mặt em mà giống mông khỉ, vậy bây giờ anh đang làm gì? Hôn mông khỉ sao?”

Cô nói xong, hai người không hẹn mà cùng cười thật to, tiếng cười hóa giải sự ngăn cách, kéo gần lại khoảng cách giữa hai người, giống như trước đây, hài hòa như vậy.

Đang lúc này, Tố Tố nghe thấy có tiếng người đến, trong lòng căng thẳng, hoảng loạn giống như trong lòng làm chuyện xấu.

Cô đi ra ngoài, thấy con trai bảo bối đang cố hết sức xác túi nilon vào, đầu đầy mồ hôi.

Đi cùng có Tiểu Vương, cậu ta chột dạ, lắp bắp nói: “Chị dâu, em trả Tiểu Bao lại cho chị, em còn có việc, e đi trước.”

Tiểu Vương nói xong như chạy trốn, Tố Tố không nhịn được hỏi: “Tiểu Bao, con đang làm gì vậy?”

Sở Lăng Xuyên từ bên trong đi ra, thấy Tiểu Bao nhễ nhại mồ hôi, không khỏi nghĩ bọn hỗn đản này mang Tiểu Bao đi đâu mà khiến con trai anh giống như vừa chiến đấu một trận vậy.

Tố Tố ngồi xổm xuống, mở túi của Tiểu Bao ra, chỉ thấy bên trong toàn là đồ chơi, xe tăng, đại pháo, còn có cả búp bê, cô không khỏi nhíu mày, nghiêm túc hỏi: “An Địch, những thứ này ở đâu ra?”

Tiểu Bao đưa tay lau mồ hôi trên trán, chỉ ra bên ngoài, “Anh, em gái….” Là của bọn họ, bây giờ là của cu cậu.

Tố Tố càng thêm nghiêm túc, “An Địch, sao con có thể cầm đồ của người khác, đây là không đúng, đi trả lại cho họ, như vậy mới là đứa bé ngoan.”

Tiểu Bao quay đầu ra, không vui, đặt mông ngồi trên đất, còn ôm chặt đống đồ vào lòng để bảo vệ, không trả.

Tố Tố dụ dỗ, “Bảo bảo ngoan, con muốn có đồi chơi, về bảo ba mẹ mua, biết không?”

Tiểu Bao đầy mất hứng, mím môi, ôm chặt đồ, xoay mông nhỏ sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tố Tố, không để ý tới cô, bày tỏ kháng nghị, cu cậu mới không đem đồ chơi trả lại đâu.

Bất đắc dĩ, Tố Tố đành dùng sức mạnh, cứng rắn lấy đồ trong ngực Tiểu Bao ra, đưa cho Sở Lăng Xuyên, để cho anh trả lại cho người ta.

Cầm đồ của người khác là tật xấu không thể nuông chiều, nhưng Tiểu Bao vì Tố Tố lấy đồ chơi của mình, cho nên ủy khuất khóc lớn lên.

Nhìn con khóc, Tố Tố cũng đau lòng, Sở Lăng Xuyên cũng đau lòng, chỉ là vợ đang dạy con trai, anh cũng không dám nói gì, trong lúc này, hành lang truyền đến tiếng khóc của một đứa bé.

Tố Tố ôm Tiểu Bao vào lòng, cô thấy một bóng người đi vào, giọng nói sang sảng truyền đến, “Lăng Xuyên, đây chính là em dâu sao? Em dâu, hoan nghênh, hoan nghênh!”

Sở Lăng Xuyên thay Tố Tố giới thiệu, “Đây là chính ủy.”

“Chào chính ủy, mời anh ngồi!” Tố Tố cười, thấy trong tay anh ta là một bé trai, đại khái khoảng hai tuổi, vẫn còn khóc, cô không nhịn được hỏi: “Chính ủy, đây là con trai của anh sao?”

Chính ủy ngồi xuống ghế, đưa tay sờ đầu tiểu tử, “Là tiểu tử nhà tôi bướng bỉnh!”

Lúc này Tiểu Bao vẫn còn khóc rất ủy khuất, đứa bé nhà chính ủy thấy đồ chơi trong tay Tiểu Bao, nhanh chóng chỉ, gào lên, “Của con, của con, của con!”

Tố Tố hết cách, Tiểu Bao nhà cô lại đi lấy đồ chơi của con trai chính ủy, cô sợ người khác thấy bảo bảo nhà mình không hiểu chuyện, muốn nói gì đó nhưng không biết nói thế nào.

Mà lúc này Tiểu Bao cũng khóc dữ dội hơn, bởi vì Sở Lăng Xuyên đã lấy đồ trả lại, Tố Tố dụ dỗ con trai, “Bảo bảo, không thể lấy đồ của anh, biết không?”

Lúc này chính ủy khoát tay, cười nói: “Em dâu, cái này là em oan uổng con trai mình rồi, những thứ này không phải do bé lấy đi, mà là chiến lợi phẩm.”

Sở Lăng Xuyên vừa nghe, mắt tỏa sáng, “Chiến lợi phẩm?”

“Xem cậu kìa!” Chính ủy trợn mắt nhìn Sở Lăng Xuyên một cái, sau đó cười hào phóng, “Nhà anh nuôi con trai một tuổi đánh ngã con trai hai tuổi của tôi.”

À! Tố Tố bị câu nói của chính ủy cả kinh, cắn cả vào đầu lưỡi.
Bình Luận (0)
Comment