Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 120.6

  Editor: Mẹ Bầu

Anh đeo đôi găng tay vào rồi vỗ vỗ, sau đó liền giở trò xấu đi sờ mặt cô. Tố Tố vội vàng quay mặt đi, mà Sở Lăng Xuyên cũng không trêu chọc cô nữa. Anh ôm lấy cô, đôi con ngươi đen nặng nề ngóng nhìn cô, lại hôn hít xuống trên cặp mắt của cô, xúc động nói: "Bảo bối, hai năm qua anh thật sự rất nhớ em, mỗi khi nghĩ tới em, thì anh lại liền giở đôi găng tay mà em đã đan cho anh ra để xem. Thời điểm trời lạnh, vốn dĩ anh nghĩ sẽ đi đôi găng tay này vào, nhưng rồi anh lại sợ sẽ làm rách mất nó! Cho nên, đôi găng tay mà em đã đan cho anh, đến bây giờ vẫn còn hoàn hảo không hề hao tổn gì. Anh thấy tương lai vẫn có thể để lại cho con trai chúng ta đi được."

Tố Tố có cảm giác mình đúng là rất không có tiền đồ chút nào. Lời nói của anh đã khiến cho hốc mắt của cô nóng lên, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, trái tim lại chua xót. Trong cổ cô thật giống như bị cái gì đó làm cho nghẹn tắc lại, muốn nói ra câu gì đó, nhưng đến một chữ cũng không nói nên lời.

Sở Lăng Xuyên lại một lần nữa hôn lên trên đôi môi của cô. Đôi bàn tay đeo đôi gắng len lông kia cũng vỗ về lên da thịt của cô. Khiến cho cô trở nên ngứa ngáy, không tự chủ được mà uốn éo người. Cô nghĩ muốn đẩy anh ra, thật sự cô rất ngứa, hơn nữa, anh cho rằng chỉ cần nói vài lời nói êm tai kia thôi, là đã nghĩ khiến cho cô tha thứ cho anh được rồi, là anh có thể muốn làm gì với đối cô thì làm hay sao?

Nhưng mà, cho dù cô có giãy dụa thế nào đi nữa, anh chính là cũng không chịu buông cô ra, lại càng hôn cô triền miên và kịch liệt. Trái tin cùng thân thể của anh đều đang rất kích động. Trong lòng anh là sự khát vọng vợ con, thân thể anh đã phải ẩn nhẫn suốt hai năm rồi. Nói anh không muốn cô là giả dối, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  anh có chút vội vàng tháo đôi găng tay len lông đang đeo ở trên tay ra, đặt ở bên gối. Bàn tay anh nắm giữ hai bàn tay cô đang chống ở trên ngực của anh theo bản năng, giọng nói trầm trầm khàn khàn khẽ lầm bầm: "Nơi này rất nhớ em, bảo bối, nơi này cũng muốn nữa..."

Sở Lăng Xuyên nói xong liền vội vàng và xúc động tiến quân thần tốc... A! Anh không còn giữ được bình tĩnh nữa, anh nóng lòng và cường thế tiến vào, khiến cho Tố Tố có chút ăn không tiêu. Huống chi, lâu như vậy cô cũng chưa từng làm thứ này, trong lúc nhất thời cô có chút không cách nào thích ứng được. Cô không nhịn đau không được, kêu hừ một tiếng, cũng phụ giúp anh, muốn cho anh mau đi ra ngoài.

Mà anh cũng có chút bị đau, nhưng hơn tất cả là sự thỏa mãn. Anh kêu rên, cũng hôn lên môi Tố Tố, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn làm cho cô không có cách nào phát ra tiếng được. Anh hôn cô, cũng có chút kích động dùng giọng nói khàn khàn của mình khẽ hô lên: "Bảo bối, bảo bối... Anh nghĩ muốn có được em, như thế này đã quá lâu rồi..."

Nói xong, Sở Lăng Xuyên đang muốn cuồng dã giữ lấy vẻ đẹp hoàn hảo của cô thật tốt, thì lại nghe thấy trong phòng khách có tiếng động, tiếp theo là giọng nói vừa non nớt vừa đáng yêu của Tiểu Bao Tử truyền đến: "Ba ba! Mẹ!"

Ầm! Đầu Tố Tố như muốn nổ tung, trong lòng đã càng khẩn trương lại càng hoảng loạn, vội vàng chống tay đẩy Sở Lăng Xuyên ra. Mà Sở Lăng Xuyên cũng giật mình một cái, lại vừa bất đắc dĩ  vừa thật thống khổ. Trời đất thiên địa ơi, anh vừa mới tiến vào mà! Anh với vẻ mặt khóc không ra nước mắt, không cam lòng bứt ra rời khỏi, nhảy xuống giường, vội vàng khóa trái cửa phòng ngủ lại, phòng ngừa cậu nhóc xông tới.

Tố Tố mặt thoạt đỏ thoạt trắng, lại càng sốt ruột mặc quần áo, nhưng cũng không thể nào mặc vào nổi. Mặc quần thì không tìm thấy ống quần, mặc áo thì không tìm thấy tay áo! Cô hoảng loạn khẩn trương giống như kẻ trộm vậy.

Gương mặt của Sở Lăng Xuyên đầy bực tức, anh nhặt quần áo của bản thân lên, lưu loát mặc vào, lúc này Tiểu Bao Tử đã gõ cửa ở bên ngoài, cất giọng gọi cao hơn nữa: "Ba ba! Mẹ!"

Anh nhìn Tố Tố luống cuống tay chân, đồng loạt nhấc tất cả quần áo lên, nhét vào trong lòng cô, rồi sau đó phụ giúp Tố Tố đã hoảng loạn không chịu nổi đi tới phòng vệ sinh, Sau khi đóng cửa lại, anh khom người trên giường, sửa sang lại giường lớn hai ba cái cho thật tốt, sau đó đi tới cửa để mở cửa. Nhìn thấy ở nơi cửa chính là nhóc con nhỏ xinh, đang ra sức mở tròn đôi mắt to nhìn anh, tựa như cũng cảm thấy không thích hợp, cúi đầu gọi một tiếng: "Ba ba."

Sở Lăng Xuyên trấn định lại tự nhiên, một mặt bình tĩnh bế Tiểu Bao Tử lên, đóng cửa phòng ngủ lại, cũng nhìn thấy An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương, "Ba mẹ, đã về rồi."

Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống thật tự nhiên đáp lời Sở Lăng Xuyên. Bọn họ tựa như cũng không có nghĩ nhiều, ngồi ở trên ghế sofa nghỉ ngơi, hoặc là có biết, nhưng cũng đều là người từng trải, cho nên cũng sẽ không thể cảm thấy có cái gì.

Nhưng mà Tiểu Bao Tử lại không hiểu, nhìn thấy ba ba mà không nhìn thấy mẹ đâu, mắt to nhìn về phía cửa phòng ngủ, lại nhìn vào Sở Lăng Xuyên muốn mẹ: "Mẹ... Mẹ..."

Sở Lăng Xuyên ho khan một tiếng, ghé miệng tới bên tai Tiểu Bao Tử nói thầm nho nhỏ. Chỉ thấy đôi mắt của Tiểu Bao Tử mở trừng lên tròn xoe, miệng cũng cong lên tròn xoe, với vẻ bộ dáng thật giật mình. Cái biểu cảm này của nhóc thật sự là rất đáng yêu, khiến cho Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống không rõ chân tướng không khỏi bật cười.

Lý Nguyệt Hương đi rửa hoa quả mà bà đã mua được, Sở Lăng Xuyên cũng bắt đầu ngồi tán gẫu chuyện trời đất cùng với An Quốc Đống. Tiểu Bao Tử đứng trông coi ở ngưỡng cửa phòng ngủ, một lát nhìn vào cửa, một lát lại nhìn sang Sở Lăng Xuyên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là sự rối rắm.

Tố Tố đã mặc quần áo xong, ở trong phòng ngủ đầy rối rắm xem có nên đi ra ngoài hay không, khi ra thì sẽ giải thích vấn đề như thế nào. Khi đi ra ngoài thì coi như thật sự như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Cô hít sâu, vỗ vỗ lên mặt, rồi sau đó lấy hết dũng khí mở cửa ra, nhìn thấy thân thể bé nhỏ của Tiểu Bao Tử đang ngồi xổm ở cửa. Hai bàn tay nhỏ của nhóc còn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, tựa như đang đợi cô.

Nhìn thấy cái bộ dạng này của con trai, Tố Tố vừa rồi có tật giật mình cũng không trông thấy rồi. Cô không khỏi ngồi xổm người xuống, ôm lấy con trai, hỏi nhóc: "Con ngồi ở chỗ đó để làm cái gì vậy?"

Tiểu Bao Tử không nói chuyện, đôi mắt to đen sáng rực cứ nhìn chằm chằm vào Tố Tố. Tố Tố nhìn thấy vậy trong lòng chợt cảm thấy sợ hãi, chột dạ, mà Tiểu Bao Tử lại vươn hai cánh tay nhỏ lên ôm chặt lấy cổ Tố Tố: "Mẹ."

"Ừ." Tố Tố đáp lại, sau đó ôm Tiểu Bao Tử đi đến bên cạnh ghế sofa, chào hỏi cha mẹ mình.

An Quốc Đống cùng Lý Nguyệt Hương nhìn thấy đôi mắt của Tố Tố lúc này vẫn còn sưng đỏ, không khỏi nhíu mày. Hai người cho rằng đôi vợ chồng trẻ kia đã cãi nhau, bất quá lại cảm thấy không khí không giống như là cãi nhau, lập tức cũng hiểu  là chuyện gì. Đôi vợ chồng trẻ ở cùng một chỗ với nhau, khó tránh khỏi sẽ nói lên những chuyện đau xót.

Lý Nguyệt Hương nhìn thấy trên khuỷu tay Tố Tố có miếng băng keo cá nhân, không khỏi hỏi cô: "Cánh tay bị làm sao thế kia?"

Tố Tố nhìn khuỷu tay mình một chút, đang nhớ lại một màn dọa người ngày hôm nay: "Mẹ đừng hỏi nữa, là do con ngồi lên mặt bàn ngồi của cái đu dây. Cái bàn ngồi đu dây kia không biết thế nào lại bị đứt ngang, nên con trực tiếp té xuống."

An Quốc Đống nhìn thương tổn trên khuỷu tay của Tố Tố một chút, hỏi: "Không có chuyện gì lớn chứ?"

Tố Tố nói vẻ không để ý lắm: "Không có việc gì đau ạ, chỉ là da bị cọ sát rớm máu một chút thôi ạ."

Sở Lăng Xuyên nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nếu như bố mẹ vợ anh biết là bởi vì anh, hoặc là hiểu lầm cô bị như vậy là do bị anh đánh, vậy thì anh đã có thể gặp bi kịch rồi. May mắn, cô vợ nhà anh vẫn còn tương đối phúc hậu, mạnh mẽ giúp anh rồi.
Bình Luận (0)
Comment