Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 123.6

Editor: Mẹ Bầu

Sở Lăng Xuyên đi tới nhìn Tố Tố bật cười. Tố Tố đỏ mặt lườm anh trắng mắt, cũng cảm giác mình đủ dọa người. Ai lại bị một con Gà Tây truy đuổi chạy trối chết như vậy! Hai người cũng đuổi theo phương hướng mà con trai vừa mới chạy đi kia. Vừa mới vừa đi được hai bước, đã thấy Tiểu Bao Tử vừa rồi còn dũng mãnh đánh gà trống, lúc này đang kêu gào chạy tới hướng bọn họ: "Gà gà... Cắn..., gà gà... Cắn... Hu hu..."

Tố Tố và Sở Lăng Xuyên cùng nhìn về phía sau của Tiểu Bao Tử, lập tức cảm thấy choáng váng. Chỉ thấy phía sau cái mông của Tiểu Bao Tử có một đám Gà Tây đang đuổi theo cậu nhóc. Có thể nói là Tiểu Bao Tử chạy trối chết!

Vừa thấy tình huống này, Tố Tố cùng Sở Lăng Xuyên đồng thời chạy nhanh tới. Đương nhiên, Sở Lăng Xuyên chạy đến nhanh nhất, một phát bế con trai lên ôm ở trong ngực, rồi sau đó liền xua tan đám Gà Tây kia đi. Đám Gà Tây đuổi theo người kia, tức thời cũng tản ra bốn phía để đi kiếm thức ăn của mình.

Tiểu Bao Tử khóc đến đáng thương tội nghiệp, những giọt nước mắt tròn giống như những hạt trân châu lớn, từng giọt, từng giọt thi nhau rơi xuống. Nhóc nâng bàn tay nhỏ bé lên chỉ vào đám Gà Tây lúc nãy đã đuổi theo mình, vừa  khóc vừa nhắc tới: "Gà gà, cắn...."

Tố Tố nắm lấy bàn tay của Tiểu Bao Tử để xem xét, liền nhìn thấy, trên bàn tay của cậu nhóc có vệt trầy da hồng hồng, thật giống như vừa bị gà mổ, không khỏi cảm thấy đau trong lòng. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Cô vội vàng dùng miệng thổi thổi cho cậu nhóc: "A, cục cưng, có còn đau hay không, không khóc không khóc nhé, mẹ thổi vù vù cho con."

Sở Lăng Xuyên nhìn một chút, không có gì trở ngại, nhẹ nhàng xoa xoa cho cậu nhóc, cũng không dùng phương thức dỗ dành Tiểu Bao Tử giống với Tố Tố: "Không có việc gì, con trai của ba rất giỏi! Không khóc nữa, nam tử hán đại trượng phu, một chút đau ấy không coi vào đâu, có phải hay không?"

Nghe Sở Lăng Xuyên nói như vậy, Tố Tố thấy có chút không vui. Tiểu Bao Tử mới được hơn một tuổi, vẫn còn là một đứa nhỏ, cái gì mà nam tử hán đại trượng phu chứ, thật là một người cha nhẫn tâm mà!

Nghe thấy động tĩnh, mấy người chiến sĩ cũng chạy tới, mới biết được cậu nhóc bị Gà Tây vừa mổ trúng, còn đang khóc ầm lên kia. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Một người chiến sĩ nhỏ lập tức nhanh trí, lấy từ trong lồng ra một con thỏ nhỏ, để cho Tiểu Bao Tử vuốt ve, chơi đùa. Cậu nhóc lúc này liền quên mất cái chuyện bị gà mổ đau khi nãy, tiếp tục chơi đùa với con thỏ nhỏ ở trong sân. Chỉ chốc lát sau, nhóc lại đã cười rộ lên khanh khách.

Các chiến sĩ bình thường ở trong quân doanh đều là binh xem binh. Nếu như không phải là huấn luyện, hằng ngày bọn họ còn có công việc khác. Nay gặp được người mới như vậy cũng là một việc thật sự làm cho người ta cảm thấy tươi mới. Nên càng thấy Tiểu Bao Tử chơi vui như vậy, mấy người chiến sĩ kia liền tranh nhau chơi đùa với Tiểu Bao Tử.

Tiểu Bao Tử tuy mới chỉ hơi lớn một chút, nhưng cũng đã hiểu biết được không ít chuyện, nhóc biết hô khẩu lệnh, nghe khẩu lệnh, cúi chào, tinh khôn linh lợi giống như quỷ nhỏ vậy, làm thế nào cũng không thể lừa gạt được. Tiếp sau đó Tiểu Bao Tử liền đã bị vây quanh rồi. Các chiến sĩ nói với Tố Tố và Sở Lăng Xuyên tạm thời giao lại nhiệm vụ trông nom Tiểu Bao Tử cho bọn họ, để cho Sở Lăng Xuyên mang theo Tố Tố đi dạo chung quanh.

Tố Tố lo lắng đứa nhỏ làm cho mấy chiến sĩ kia bận rộn, nhưng Sở Lăng Xuyên lại thật sự lại rất yên tâm. Anh mang theo cô đi dạo chung quanh. Bất quá ở trong này, khi đi dạo hai người vẫn đều duy trì một khoảng cách, cũng chỉ có thể dùng ánh mắt  vô cùng thân thiết nhìn sang nhau mà thôi.

Kỳ thực đi dạo xung quanh cũng không có gì hay lắm. Đi chung quanh xem xét một lúc là hết rồi. Ngắm nghía cảnh vật chung quanh xong xuôi, hai người liền quay lại đón Tiểu Bao Tử, sau đó cùng chào tạm biệt các chiến sĩ đáng yêu kia, quay trở về chỗ ở. Về đến trong nhà mới phát hiện ra, trong túi của Tiểu Bao Tử chất đầy những thứ quà vặt mà các chiến sĩ đã cho nhóc.

Tố Tố lấy ra một ít đồ ăn vặt này nọ, hỏi Tiểu Bao Tử: "Cục cưng, con có cám ơn các chú mũ mũ hay không vậy?"

Tiểu Bao Tử nhìn nhìn mẹ mình, hơi nghiêng nghiêng cái đầu nghĩ một chút nói: "Thân ái."

A! Như vậy là Tiểu Bao Tử đã dùng từ thân ái để nói cám ơn các chú mũ mũ rồi. Tố Tố hôn một cái ở trên mặt cậu nhóc, khen: "Tiểu Bao Tử thực ngoan, con đúng là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, rất có lễ phép."

Cơm chiều không phải làm, vì Sở Lăng Xuyên đã mua cơm từ căn tin về. Ăn cơm xong xuôi, sau khi người một nhà đều đã rửa mặt xong, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên ngồi ở trong phòng khách xem tivi. Tiểu Bao Tử thì chơi xếp gỗ, cứ một chút lại bị đổ rào rào. Chỉ thấy cậu nhóc ở đập mạnh một cái lên trên đống đồ chơi xếp gỗ, dùng cái giọng nói non nớt của mình, nói: "Cái áo khoác, cái áo khoác, áo khoác!" (*)

Tố Tố nghe thấy liền bị kinh hãi. Sở Lăng Xuyên cũng bị kinh hãi. Mặc dù Tiểu Bao Tử phát âm không rõ lắm, nhưng mà thân là ba mẹ của Tiểu Bao Tử, bọn họ nghe hiểu rất rõ ràng, từ mà Tiểu Bao Tử đang nói kia chính là: “Bố mày đánh, bố mày ” (**), cậu nhóc chính là đang nói lời thô tục!

(*) (**): Nguyên văn: (*) là 个袄子, 袄子, 袄子 – Âm đọc là “Cá áo tử, áo tử, áo tử”. Dịch nghĩa: Cái áo khoác, áo khoác, áo khoác. (**) là 格老子, 老子' – Âm đọc là “Cách lão tử, lão tử”. Dịch nghĩa: Bố mày đánh, bố mày (đây là một câu nói thô tục). Do còn nói chưa sõi, từ “Cách lão tử” đã bị Tiểu Bao Tử phát âm không rõ thành “Cá áo tử”.

Sở Lăng Xuyên rất ưa thích nói câu “ông đây thế nào”, “ông đây thế đấy”. Mới đầu Tố Tố nghe cảm thấy không quen tai, bất quá nói mãi, nghe mãi cũng thành thói quen. Thế nhưng lời nói này lại được phát ra từ trong miệng Tiểu Bao Tử, đứa trẻ mới được hơn một tuổi kia, trái tim Tố Tố liền run rẩy không ngừng.

Cô mở to hai mắt nhìn xem con trai, lại nhìn về phía Sở Lăng Xuyên, nửa ngày mới nói ra được, trong giọng nói mang theo sự nỉ non: "Sở Lăng Xuyên, anh có nghe thấy hay không, con trai vậy mà lại đang nói lời thô tục đó!"

"Bảo bối, em bình tĩnh lại đi, việc này, cứ để cho anh đến xử lý!" Sở Lăng Xuyên từ trên ghế sofa đứng dậy, đi đến trước mặt Tiểu Bao Tử, nâng cậu nhóc đứng dậy, để con trai đứng vững, đối mặt với anh, nghiêm túc hỏi: "An Địch, con vừa mới nói cái gì vậy?"

Tiểu Bao Tử nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của ba ba, lại nhìn sang vẻ mặt đầy mất hứng của mẹ, Nhóc không nhịn được liền cắn ngón tay, không nói năng gì. Đôi mắt to chớp chớp nhìn ba mẹ. Tuy còn nhỏ, nhưng mà nhóc đã cảm giác được  có gì không đúng.

Tố Tố sợ Sở Lăng Xuyên mặt đen giận dữ làm Tiểu Bao Tử sợ hãi, liền đi qua, đẩy Sở Lăng Xuyên ra, dùng vẻ mặt ôn hoà hỏi: "Con trai, lời nói vừa mới rồi con đã học được từ đâu vậy?"

Tiểu Bao Tử tiếp tục cắn ngón tay, rồi sau đó chỉ lung tung một chút vào Sở Lăng Xuyên, ánh mắt mở thật to nói: "Mũ mũ..."

Tố Tố vừa nghe thấy lời này của con, liền nổi giận. Cô ngẩng đầu nhìn về Sở Lăng Xuyên, vẻ mặt tràn đầy chỉ trích, nói lên án anh: "Sở Lăng Xuyên, anh ở trước mặt con trai mà lại nói những lời thô tục, dạy con mắng chửi người đó hả?"

"Tuyệt đối không có, ở trước mặt con trai anh thật rất chú ý đến hình tượng lẫn ảnh hưởng đối với con." Sở Lăng Xuyên thật sự là bị Tiểu Bao Tử vu oan rồi, vội vàng phủi sạch, lại nhanh chóng suy tư, cuối cùng cũng kịp phản ứng, "Nhất định là đám kia tiểu tử thối kia nói chuyện với nhau nên con trai nghe được rồi. Có đúng không hả, con trai?"
Bình Luận (0)
Comment