Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 124.2

Editor: Mẹ Bầu

Sở Lăng Xuyên buồn bực, như thế này là thế nào đây chứ? Con trai lại còn không cho anh bế? Chẳng lẽ thực sự đã bị anh đánh sao? Anh thực có chút không tin, ở thời điểm anh uống rượu say như vậy, Tố Tố sẽ yên tâm cùng con trai ngủ chung với anh.

Sở Lăng Xuyên đưa tay sờ sờ lên chỗ mắt bị bầm tím của Tố Tố. Cô lại tránh ra khỏi tay anh, còn cho anh một cái tát: "Sở Lăng Xuyên, vì con trai và vì sự an toàn của em, hôm nay em phải hạ một mệnh lệnh cho anh."

Sở Lăng Xuyên đánh giá chỗ mắt bị bầm tím của Tố Tố: "Cái gì mà ra mệnh lệnh?"

Tố Tố một mặt nghiêm túc nói: die,n;da.nlze.qu;ydo/nn "Anh nhất định phải cai ngay việc uống rượu. Anh đã thấy rồi đó! Anh uống rượu, cả nhà bị xui xẻo theo anh. Thế này đã thành bạo lực gia đình rồi! Anh thấy không, con trai cũng đã lọt vào độc thủ của anh rồi."

Kiêng rượu, việc này có chỗ nào làm được đây, anh cũng không phải là người rất thích uống rượu. Thế nhưng chính là, có đôi khi khó tránh khỏi, vội hỏi: "Bảo bối, có đôi khi là khó tránh khỏi uống rượu! Thỉnh thoảng cũng phải có một lần, bà xã giúp đỡ đi, được không? Bà xã tốt đẹp của anh."

"Không được, không có thương lượng! Nếu như anh không kiêng rượu, vậy sau này, chia phòng ra để ngủ, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn anh ngủ của anh, em sẽ ngủ cùng con trai." Tố Tố sử dụng đòn sát thủ, Sở Lăng Xuyên không dám nói tiếp nữa. Anh trầm mặc. Trầm mặc hồi lâu, Sở Lăng Xuyên mới hạ quyết tâm, nói cực kỳ bi thương nặng nề: "Được, anh kiêng rượu."

"Tốt lắm, anh đã nói rồi đó! Ở trước mặt con trai, anh cũng không thể nói lời mà không giữ lấy lời, để còn làm tấm gương sáng cho đứa nhỏ." Tố Tố nói xong liền gọi Tiểu Bao Tử: "Con trai đi lại đây, con ngoéo ngón tay cùng ba ba đi, để cho ba ba cam đoan sẽ không uống rượu nữa."

Trốn tránh ở một nơi rất xa, đến lúc này Tiểu Bao Tử mới lon ton chạy về phía Tố Tố, nằm sấp ở bên giường, bàn tay nhỏ bé thò ra, một đầu ngón tay vươn ra, dùng giọng nói mềm mại nói với ba ba: dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com "Kéo nhanh nhanh (móc tay nhanh nhanh)."

Sở Lăng Xuyên đưa ngón tay ra ngoéo tay cùng với ngón tay nho nhỏ của con trai. Tố Tố cũng bu lại, một nhà ba người cùng ngoéo ngón tay. Cô vẫn còn không quên nói cường điệu: "Anh phải nói cam đoan kia, nói cam đoan đối với hai mẹ con em."

Sở Lăng Xuyên thật không có biện pháp nào đối với bà xã của mình, đành phải nói cam đoan: "Anh danh dự của một người đàn ông, danh dự của một người chồng, danh dự của một người cha, cam đoan với bà xã và con trai, nhất định sẽ kiêng rượu."

"Nói lời là anh phải giữ lời đó. Được rồi, ăn đi cơm thôi. Anh mau chóng rời giường đi rửa mặt đi." Tố Tố nói xong liền ôm con trai đi đến hướng bàn ăn. Ngày hôm qua Sở Lăng Xuyên đã phun hết ra ngoài không còn một mảnh, lúc này anh đã sớm đói bụng đến mức không chịu được, vội vàng rời giường đi rửa mặt, cùng vợ con ăn điểm tâm.

Bất quá, dù thế nào anh cũng đều cảm thấy, cái quầng mắt tím đen kia của Tố Tố và Tiểu Bao Tử là đồ giả. Anh đáp ứng việc kiêng rượu với bà xã chẳng qua chỉ là anh không muốn để cho Tố Tố tức giận. Anh cũng biết, cô như vậy là vì muốn tốt cho anh, cho nên anh mới chịu trúng kế.

Nam tử hán đại trượng phu, đã nói lời hứa đồng ý với vợ con rồi, thì anh phải làm được.

Sau khi ăn điểm tâm xong, trong lòng Sở Lăng Xuyên liền bắt đầu nổi lên ý nghĩ xấu xa. Anh ôm lấy Tiểu Bao Tử, nói dụ dỗ với con trai, mà cũng chính là nói để cho Tố Tố nghe: "Con trai, ba ba dẫn con đi xem xe Tank nhé, có được không hả? Rồi sau chúng ta đi bơi lội."

Tiểu Bao Tử vỗ tay vẻ đầy kích động, gật đầu, liên tục vâng vâng. Tố Tố một bên lau sàn nhà một bên nghe thấy vậy, liền ngẩng đầu lên nhìn anh một cái: "Thế nào, chuyện này không nói gì với em sao?"

Sở Lăng Xuyên quay đầu lại nhìn về Tố Tố, nhíu mày: "Em một bên mắt bị tím bầm như thế kia, làm sao ra khỏi cửa được đây! Em không sợ hù dọa đến người khác sao? Không hù dọa được người khác thì cũng không sợ mất thể diện sao? Bảo bối, em cứ trong nhà mà nghỉ ngơi cho khỏe đi."

"Em...." Tố Tố nghẹn lời một chút, "Em không sợ hù dọa người khác, cũng không sợ mất thể diện, tóm lại, em cũng phải đi." Cô mới không cần ở nhà một mình! Thật nhiều nhàm chán! Trong khi anh đi chơi cùng con trai, cô một mình đối mặt với tứ phía là tường như vậy sao được! Cô mới không cần đâu. Lại nói, cô cũng muốn nhìn xem xe Tank gì đó một chút, hơn nữa, lại còn có bơi lội nữa, nhiều chuyện rất thoải mái.

Trong mắt Sở Lăng Xuyên đều là ý cười xấu xa. Anh ôm Tiểu Bao Tử đi đến bên người Tố Tố, "Bảo bối, em không sợ dọa người, nhưng anh thì sợ đó! Em thử suy nghĩ một chút xem, anh đã mang theo một cái mắt tím bầm nhỏ như vậy rồi (ý nói Tiểu Bao Tử), lại còn mang thêm một cái mắt tím bầm to đi theo nữa (ý nói Tố Tố), thực sự là rất dọa người mà. Nhất định người ta sẽ cho là anh đã đánh bà xã, thật sự rất không thích hợp."

Tố Tố lại mơ hồ đi một chút, việc này thực sự đúng là đã khác rồi. Nhìn thấy trong mắt anh là ý cười xấu xa, cô lập tức hiểu rõ là anh cố ý. Khẳng định là anh đã biết con mắt bị tím bầm kia là giả rồi! Cắt, cô cũng không cần đi nữa! Tố Tố dùng lau nhà thêm một lúc nữa, sau đó cất đồ lau nhà đi: "Anh mang con trai đi chơi đi, ngày hôm qua em phải chăm sóc cho anh cả đêm, em cũng chưa được ngủ! Em đi ngủ đây! Giữa trưa anh nhớ được mua cơm trở về ăn đó. Em không có nấu nướng cơm nước gì đâu."

Nói xong, Tố Tố đi trở lại phòng ngủ để đi ngủ. Quả thật cô cũng thật sự rất mệt mỏi rồi. Tố Tố ngã xuống giường không bao lâu liền đã ngủ thiếp đi ngay, Sở Lăng Xuyên cũng không đi quấy rầy sự nghỉ ngơi của cô nữa.

Anh đương nhiên biết là ngày hôm qua mình đã có bao nhiêu dày vò cô rồi. Khẳng định là Tố Tố không được ngủ ngon. Anh ôm Tiểu Bao Tử đi vào trong toilet, lau rửa sạch vết tím bầm ở trên mắt của Tiểu Bao Tử. Cô nhóc này, tưởng rằng vẽ cái quầng mắt tím bầm như vậy là đã có thể lừa được anh sao! Anh mắc mưu là đã nể mặt cô rồi

Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử đi chơi rồi, không để cho cậu nhóc quấy rầy Tố Tố ngủ. Thật sự là anh đã mang theo Tiểu Bao Tử xem xe Tank rồi, lại còn chụp ảnh nữa. Cậu nhóc thật sự rất kích động, chơi đùa tương đối vui vẻ.

Mà Tố Tố cũng chỉ ngủ trong chốc lát. Cô không ở nhà đợi, mà là đi đến bệnh viện của đoàn bộ phận, mua loại thuốc đau bao tử kia cho Sở Lăng Xuyên uống... Thuốc chữa đau bao tử kia, chỉ ở trong bệnh viện mới có lại này, còn ở hiệu thuốc thì không có để mua. Cho nên Tố Tố đi thẳng tới trong bệnh viện của đoàn bộ phận để mua, chuẩn bị mang về trong nhà, dự trữ sẵn cho Sở Lăng Xuyên uống.

Sở Lăng Xuyên mang theo Tiểu Bao Tử đi mua cơm. Khi trở về trong nhà lại phát hiện không thấy bà xã đại nhân đâu nữa. Chẳng lẽ bởi vì anh đi chơi không mang theo cô, thì cô lại chơi trò mất tích sao? Đang muốn gọi điện thoại cho cô xem cô ở đâu rồi, chợt anh lại nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa. Người, đã trở lại rồi.

Tiểu Bao Tử lại chơi đùa ở trên mặt đất. Sở Lăng Xuyên đi đến trước mặt Tố Tố, đưa tay nắm lấy cái cằm của cô. Anh nhìn mặt cô, nói trêu ghẹo: "A, thời gian mới được có nửa ngày, vậy mà cái mắt bị tím bầm kia đã khỏi rồi kìa. Em dùng thuốc gì đó đặc hiệu phải không vậy?"

"Loại thuốc đặc hiệu gì thì không quan trọng! Quan trọng là người nào đó đã cam đoan kiêng rượu rồi." Tố Tố nói xong hất tay anh ra, vẻ rất đắc ý, đung đưa chiếc túi trong tay đi vào phòng khách, ngồi xuống ghế sofa phía đối diện, uống một hớp lớn nước đun sôi để nguội.
Bình Luận (0)
Comment