Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 127.2

Editor: Mẹ Bầu

"Không có việc gì, coi như rèn luyện thân thể thôi mà. Lúc huấn luyện anh cũng thường xuyên luyện như vậy." Lúc này Sở Lăng Xuyên nghỉ ngơi cũng đã lại sức, khi nói chuyện anh cũng không còn thở hổn hển nữa. Kỳ thực chạy một chút đường như vậy, đối với anh cũng không coi là cái gì. Hồi chạy việt dã 5 km võ trang, chỉ cần mười mấy phút đồng hồ là anh đã chạy xong rồi, chính là, bảo bối nhà anh không biết chuyện này!

Tố Tố đau nhói trong lòng, hai tay vòng lại một vòng, không ghét bỏ thân thể mồ hôi đầm đìa của anh, gắt gao ôm lấy anh, mặt dán ở vị trí trên trái tim của anh. Nghe tiếng trái tim của anh đập giống như đang nổi trống vậy, nói đầy vẻ ngang ngược: "Em bất kể, huấn luyện là huấn luyện, @MeBau*diendan@leequyddonn@  trong cuộc sống, em không muốn anh như vậy! Về sau không cho phép anh làm cái chuyện ngớ ngẩn như vậy nữa!"

Được cảm nhận cảm giác đau lòng của bà xã, thực sự rất hạnh phúc! Sở Lăng Xuyên ôm chặt lấy Tố Tố, cúi đầu, cánh môi dừng lại ở trên đỉnh đầu của cô. Cô nhóc ngốc này, Sở Lăng Xuyên cảm thấy đau lòng, "Được! Anh nghe lời bà xã!"

"Chắc anh còn chưa ăn cơm, để em đi hâm nóng lại cơm canh cho anh ăn. Anh trước tắm rửa đi đã." Tố Tố nói xong định rời khỏi vòng tay ôm ấp của anh. Nhưng mà khi cô vừa mới nâng đầu từ trong ngực anh lên, bước chân còn chưa kịp hoạt động bước đi, thân thể đã bay lên không. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Tố Tố bị anh vác ở trên vai, cô nhịn không được mà kêu lên một tiếng nhỏ: "Sở Lăng Xuyên, anh định làm cái gì thế?"

Sở Lăng Xuyên khiêng Tố Tố đi vào trong phòng vệ sinh, "Trước anh xơi em đã, sau đó sẽ nói chuyện khác sau."

Tố Tố hết chỗ nói rồi. Mệt mỏi chỗ nào chứ, về phương diện nào đó của anh thì lại cũng không mệt mỏi chút nào! Chạy mười km mà vẫn còn có khí lực để làm cái loại vận động thế này! Tố Tố không thể không bội phục anh, thiệt tình cô cực kỳ bội phục anh!

Tắm rửa, yêu đương một lần, lần này xem ra là anh tiết chế, chỉ có một lần. Khụ khụ. Sau khi yêu đương, cô lại cùng anh đi ăn cái gì để lót bụng. Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống cũng bị kinh động rồi. Hai vị trưởng bối ra xem, thấy là Sở Lăng Xuyên đã trở lại, lại biết được anh đã  chạy bộ để về nhà, hai vị trưởng bối cũng đau lòng, liền bảo với anh về sau đừng có làm như vậy. Lại bảo anh mau ăn này nọ nhanh chóng một chút để còn nghỉ ngơi, còn dặn Tố Tố nhớ mát xa cho Sở Lăng Xuyên một chút.

Kỳ thực Sở Lăng Xuyên cũng không muốn làm cho mình phải chịu sự cực khổ lớn như vậy, gây tiếng vang lớn như vậy. Nhưng, vốn dĩ đã hơn mười ngày anh không trở về nhà rồi, nên trong lòng nôn nóng muốn về nhà. Nghĩ sớm được về nhà để một chút gặp vợ con, âu yếm bà xã cùng con trai một chút. dinendian.lơqid]on,  Vừa vặn lúc đi bác sĩ Chung lại đến muốn đi nhờ xe của anh đến thành phố. Cô muốn đi đến An Thôn để thăm bà nội của mình. Vì giao thông không tiện, lại đã quá muộn, nên anh liền đưa cô đi tới đó.

Không nghĩ tới chính là, đột nhiên xe lại bị hỏng như vậy. Anh tu sửa xe một hồi lâu mà xe vẫn không thể nào chạy được. Vốn trong lòng đang nhớ thương vợ con, rồi sau đó lại nghe thấy ở trong điện thoại Tiểu Bao Tử gọi anh về nhà như vậy, anh đã nghĩ ngợi và quyết định, cho dù thế nào cũng phải về nhà.

Tức thời anh liền để xe lại An Thôn, mặc quần áo nhẹ chạy mười km. Tuy rằng theo Tố Tố đây là một việc rất nguy cấp, nhưng theo ý anh lại không có gì. Hơn nữa, lần này vừa chạy, anh cũng cảm giác được thật sâu, anh đã không còn là người lính trẻ năm đó thi chạy võ trang việt dã đạt được giải nhất kia nữa. Anh  đã là một người đàn ông 33 tuổi rồi, thể lực không thể nào so với trước kia được nữa. Thật cảm thán nhớ lại những năm tháng đã trôi qua.

Sau khi ăn cơm tối xong, hai người liền trở về phòng ngủ để đi ngủ. Sở Lăng Xuyên ngủ ở giữa, bên phải con trai, bên trái là bà xã. Sở Lăng Xuyên không nhịn được mà ôm Tiểu Bao Tử vào trong ngực, hôn lê khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nhóc. Bàn tay to của anh cũng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con trai đặt lên trên môi mà hôn hít.

Cậu nhóc đang ngủ bị quấy rầy liền cựa quậy, lăn chuyển thân mình bé nhỏ, nhưng mà vẫn không có ý muốn tỉnh lại, Sở Lăng Xuyên rốt cục cũng không mân mê ray của con trai nữa, để cho cu cậu ngủ ngon giấc.

"Con trai hình như đã dài người ra, lớn thêm không ít rồi!" Sở Lăng Xuyên nghiêng thân mình lại nhìn về Tố Tố, duỗi cánh tay dài ra ôm cô vào lòng, "Con trai có nói được nhiều từ thêm không vậy?"

Nói lên sự biến hóa của cậu nhóc, Tố Tố liền một dạng tổng kết lại cho anh: "Có! Cái miệng nhỏ rất biết học nói, trí nhớ cũng rất tốt. Học cái gì cũng mau, cũng học thuộc được Tam Tự kinh rồi, chỉ là chưa học được đầy đủ, nhạc thiếu nhi cái gì cũng đã biết, còn có các từ trong thơ cổ nữa. Người lớn nói nửa câu trên, nó liền đón lấy nói một chữ cuối cùng. Nghe cũng thật khôi hài, mà cũng thật đáng yêu. Anh không ở nhà, cứ bám chặt lấy em đòi ba ba, trông ngóng mãi mà cũng không thấy anh trở về. Vừa rồi chờ anh trở về, chờ mãi vẫn không thấy, cu cậu liền nhanh chóng khóc lớn, bày ra với em một cái vẻ nhớ ba ba. Em thật sự chỉ muốn mình có một pháp thuật nào đó để biến ra được một ba ba cho con trai thôi!"

"Điều đó khó mà làm được! Em muốn biến ra cho con trai một ba ba thật ra cũng không có vấn đề gì. Thứ bất biến chính là em không thể nào tự biến mình ra thành một người chồng được. Không được việc gì, vẫn nên giữ lại nguyên bản thì tốt hơn."

Sở Lăng Xuyên nói xong bị Tố Tố hung hăng trừng mắt lườm một cái. Anh cười, bàn tay to nắm giữ lấy tay của Tố Tố đặt ở trên ngực mà vuốt ve. Đôi môi của anh cũng hôn lên mặt cô, thấp giọng, trầm trầm nói: "Vậy chỉ có con trai nhớ đến ba ba thôi, em  không nghĩ nhớ đến chồng sao?"

"Thôi, được rồi! Trời đã rất khuya rồi đó, ngủ đi thôi!" Cô mới không muốn nói cho anh biết, cô thực sự đã bị anh làm cho gần như mất ngủ. Nhưng cô lại cứ miên man suy nghĩ, thật sự có bao nhiêu là dọa người. Cái người này, cả chặng đường mười km cứ thế mà chạy trở lại nhà, trong lòng anh có cô cùng đứa nhỏ, hơn nữa còn rất quan trọng! Tố Tố lặng yên sám hối sám hối, nghĩ liền hỏi anh, "Chân của anh chạy như vậy cóbị đau hay không? Nếu không để em bóp chân cho anh một chút?"

"Không đau, cảm giác phi thường tốt, chạy vừa phải như vậy, cả người thấy rất thoải mái!" Sở Lăng Xuyên còn nâng cánh tay lên phô bày một chút cơ bắp, một bộ nghiêm trang nói: "Thân thể của anh có tố chất, chạy thêm mười km nữa cũng không có vấn đề gì."

"Vâng, biết anh lợi hạ rồi! Thôi ngủ đi!" Tố Tố nói xong nhô thân mình lên một chút, tắt chiếc đèn nhỏ ở đầu giường đi. Trong phòng liền trở nên hắc ám một mảnh. Cô nằm ở trong lòng anh, rốt cục không còn suy nghĩ lung tung nữa, không đến vài phút sau đã nặng nề ngủ thiếp đi. Mà Sở Lăng Xuyên cũng gần như là đã đồng thời ngủ thiếp đi ngay cùng với Tố Tố.

Buổi sáng, Lý Nguyệt Hương cùng An Quốc Đống tỉnh lại không làm kinh động đến Tố Tố và Sở Lăng Xuyên. Hai vợ chồng đi ngủ trễ như vậy, sáng sớm khẳng định là không thể dậy nổi, bất quá cũng không biết tình hình Tiểu Bao Tử khi thức dậy thì như thế nào.

Mặc kệ nhiều chuyện như vậy, trước làm điểm tâm đã.

Khi Tiểu Bao Tử tỉnh lại, quả thật, Tố Tố và Sở Lăng Xuyên vẫn còn đang ngủ rất say. Cậu nhóc tỉnh lại cũng không khóc, chỉ nghiêng thân mình nho nhỏ của mình sang một bên, một phen nhìn thấy được ba ba.
Bình Luận (0)
Comment