Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 128.6

Editor: Mẹ Bầu

Hàm Hàm quay đầu lại nhìn người đàn ông ở trước mắt. Cô nâng tay chống đỡ lên cái trán của bản thân, đôi mắt say lờ đờ mê mang nhìn anh ta, mồm miệng hỏi líu ríu lại, không rõ tiếng: "Có nhiều thứ chơi vui vẻ lắm sao, có thể quên hết được sự thống khổ, quên được bi thương hay không?"

Gã đàn ông kia ôm sát Hàm Hàm, môi tiến đến bên cạnh mặt cô, cúi đầu nói trầm trầm đầy mờ ám: "Tôi sẽ khiến cho em được vui vẻ, sẽ làm cho em được thoải mái, sẽ khiến cho em sung sướng đến quên hết mọi thứ chuyện không vui!"

Gã đàn ông nói xong liền ôm lấy eo của Hàm Hàm, đỡ cô lên. Giờ khắc này, có lẽ trong lòng Hàm Hàm cũng hiểu rõ, @MeBau*diendan@leequyddonn@ cô đi cùng với người đàn ông này thì sẽ có chuyện gì xảy ra, thế nhưng mà cô lại không hề cự tuyệt.

Hàm Hàm được gã đàn ông kia dìu đi ra khỏi quán bar. Bởi vì say rượu, thân thể của cô gần như là dựa hẳn vào ở trong lòng gã đàn ông kia. Bước chân của cô thất tha thất thểu đi theo sát hắn tới một chiếc xe dừng ở bên cạnh.

Ngay tại lúc cô lên xe chuẩn bị rời đi, một người nhân viên phục vụ đuổi theo tới: "Tiểu thư, túi của cô này!"

Nhưng mà, Hàm Hàm đã không nghe được nữa rồi, cô bị chiếc xe kia chở đi, chạy về phía hướng một nơi mà cô không biết.

Khi người nhân viên phục vụ đứng ở nơi đó dieendaanleequuydonn đang định trở về, thì chuông điện thoại di động của Hàm Hàm ở trong túi vang lên. Người nhân viên phục vụ do dự một chút liền mở túi ra, móc chiếc điện thoại di động của Hàm Hàm ra, nhận cuộc gọi. Người goi điện thoại đến lúc này nhất định là người nhà hoặc là bạn bè, anh ta có thể đưa cho bọn họ mang đồ vật này đi.

"A lô, xin chào!"

Người gọi điện thoại chính là La Vĩ Khôn. Vừa nghe thấy đây là giọng đàn ông, anh liền giật mình một cái, vội vàng hỏi: "Anh là ai?"

"Tôi là nhân viên phục vụ quán bar Kim Điển. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Vừa rồi nữ sĩ kia đã bỏ quên túi ở trong quán bar. Nếu anh là người nhà của cô ấy hoặc là bạn bè, xin nói lại cho cô ấy biết, hoặc là tới đây nhận lại đồ giúp cho cô ấy."

Quán bar Kim Điển? Một người như La Vĩ Khôn thì đương nhiên sẽ không xa lạ gì đối với một nơi như thế này. Anh không khỏi nhíu mày, Hàm Hàm đi quán bar rồi sao? Anh vội vàng hỏi lại: "Hiện tại cô ấy đã đi nơi nào rồi?"

"Đã cùng với một người đàn ông đi rồi."

"Cái gì?" La Vĩ Khôn thiếu chút đã dậm chân. Cô vậy mà lại cùng với một người đàn ông đi đâu kia chứ? Loại tình huống này như thế nào, không cần nghĩ cũng biết! Lúc này trong lòng anh vô cùng nóng nảy, "Xe đi về hướng nào rồi, còn nhớ được bảng số xe không? Tôi là bạn trai của cô ấy, chúng tôi cãi nhau, tâm tình của cô ấy không tốt. Tôi sợ cô ấy sẽ gặp chuyện không may, cho nên xin anh hãy nói với tôi, tôi vô cùng cảm kích."

Nhân viên phục vụ vừa nghe thấy La Vĩ Khôn nói ra thân phận, liền nói cho anh biết, "Xe chạy về hướng Bắc Lâm rồi." Nhân viên phục vụ nói xong cũng nói cho La Vĩ Khôn biết bảng số xe. Người đàn ông kia là khách quen của nơi này rồi, cho nên vừa vặn anh ta thật sự rất thuộc bảng số xe.

La Vĩ Khôn cúp máy, trong lòng vô cùng lo lắng. Anh lên xe chạy về hướng Bắc Lâm. Hừ! Anh đang ở cửa nhà cô đợi đến nửa đêm cũng không thấy được người. Vậy mà cô lại có thể đi mua say sưa, còn dám bỏ đi cùng với người đàn ông khác nữa.

Người đàn ông kia, nếu như hắn dám đụng đến Hàm Hàm một chút, anh sẽ băm chặt hắn ra! Mẹ kiếp!

La Vĩ Khôn tìm người, đương nhiên là có biện pháp của mình. Anh gọi một cú điện thoại, sau đó anh cho xe chạy tới hướng Bắc Lâm. Lúc này thì cũng vừa vặn nhận được cuộc điện thoại gọi trở lạ. Người ở đầu điện thoại bên kia nhất nhất thông báo cho anh biết chủ nhân của chiếc xe kia tên họ gọi là gì, số điện thoại là bao nhiêu.

Sau khi nói cám ơn, La Vĩ Khôn vội vàng gọi điện thoại cho người đàn ông kia. Điện thoại của người đàn ông kia vang lên vài tiếng, nhưng vẫn không có người nhận. La Vĩ Khôn phát điên lên, chỉ muốn ném điện thoại di động đi. Anh lại bấm lại số một lần nữa, rốt cục có người nhận. Không đợi người bên kia nói chuyện, anh đã giận dữ rống lên: "Nếu mày dám động đến người phụ nữ kia một chút, tao sẽ phế mày ngay lập tức!"

"Mày là ai?"

"Tao là chồng cô ấy! Nếu không muốn chọc vào sự phiền toái, thì tốt nhất nói cho tao biết cô ấy đang ở đâu. Tao đã có thể lấy được điện thoại của mày thì những việc khác tao cũng có thể làm được!"

Người bên kia trầm mặc một chút, nói tên một cái khách sạn. La Vĩ Khôn cúp máy, cũng cho xe chạy nhanh về hướng khách sạn kia.

Sau khi La Vĩ Khôn chạy xe đến khách sạn. Anh đến cửa phòng mà Hàm Hàm đang ở, gõ cửa mãi nhưng không thấy ai ra mở cửa, anh đành phải tìm nhân viên khách sạn đến mở cửa cho. Anh mở cửa đi vào, không thấy gã đàn ông kia đâu, chỉ thấy Hàm Hàm đã say khướt đi từ trong phòng vệ sinh ra ngoài.

Anh bước một bước to đi qua, một tay vòng ôm lấy cô, nghĩ muốn hung hăng mắng cô một trận, tại sao lại phải như vậy, tại sao lại muốn lựa chọn sống phóng túng và sa đọa như vậy! Chẳng lẽ, cô cùng với anh, lại không thích thú bằng so với sự phóng túng và sa đọa này hay sao?

Nghĩ muốn hung hăng giáo huấn cho cô một trận, nhưng khi nhìn thấy cô say rượu, ánh mắt tràn đầy u buồn, thì cuối cùng anh cũng không nói được một lời nào nữa. Những lời đầy lửa giận kia lại hóa thành một cái hôn trừng phạt, rơi vào trên bờ môi của cô.

Hàm Hàm tránh một chút cũng không tránh. Cô đang cực kỳ buồn bực đây! Người đàn ông vừa rồi không phải là La Vĩ Khôn thì còn ai vào đây nữa. Thế nào bỗng chốc người liền thay đổi như vậy. Hừ! Đầu cô thật choáng váng, thật choáng váng. Cô không giãy dụa cũng không tránh ra, mà thực sự cô cũng không còn khí lực để mà giãy dụa nữa. Chỉ có thể mặc cho nụ hôn của anh tàn sát bừa bãi ở trên làn môi của cô.

La Vĩ Khôn vừa hôn liền không có cách nào để dừng lại được. Anh muốn cô, sẽ không thể bỏ qua cô. Anh duỗi cánh tay dài ra, bế ngang cô lên, nhét vào trên giường lớn. Anh cũng theo đó áp người xuống, chiếm lấy đôi môi đã lâu ngày không gặp, thân thể của cô, đoạt lại hết thảy hết thảy những gì thuộc về anh, liều chết triền miên....

Sáng ngày hôm sau, khi Hàm Hàm tỉnh lại thì chỉ cảm thấy đau đầu. Hơn nữa trên người thấy nặng trĩu, đang bị cái gì đó đè nặng. Cô mơ hồ trong chốc lát, sau đó trong lòng đột nhiên cả kinh, nhớ ra cái gì đó.

Người đàn ông xa lạ đàn ông, cái ôm xa lạ! Cô thật sự phóng túng bản thân mình rồi. Cô thật sự đã cùng với người đàn ông xa lạ rồi!

Cho dù là say rượu, thế nhưng cô vẫn mơ hồ nhớ được đại khái những chuyện xảy ra đêm qua. Rõ ràng đó là lựa chọn của bản thân mình, thế nhưng giờ khắc này cô lại hối hận. Cô yên lặng nhìn một mảnh da thịt trần truồng trước mắt. Đến lúc này cô cũng mới hồi phục lại tinh thần. Là một cái ôm của người đàn ông, mà áp ở trên người cô chính là cái chân cùng cánh tay của người đàn ông.

Nhưng vì cái gì, hết thảy lại có cảm giác quen thuộc như vậy.

Cô nỗ lực triệt để nhoài người hướng ra bên ngoài, ngẩng đầu lên. Khi cô nhìn rõ mặt của người đàn ông đang ôm cô, thì đã triệt để cả kinh, giống như bị mất đi phản ứng rồi. Thiếu chút nữa thì cô đã thất thanh hô lên cái tên của anh, La Vĩ Khôn!

La Vĩ Khôn đã sớm tỉnh giấc. Hàm Hàm khiếp sợ, ánh mắt hoảng loạn vừa vặn chống lại ánh mắt âm trầm bất định của anh. Tuy rằng lần trước từng đã có một lần có tình huống giống như vậy, nhưng mà, lúc này đây thì lại khác. Cô đi mua sự say sưa, muốn phóng túng một lần, thế nhưng đối tượng phóng túng thế nào lại trở thành La Vĩ Khôn như vậy! Ngay tại thời điểm cô đang khiếp sợ, thì truyền đến một hồi tiếng gõ cửa. Cô sợ tới mức cả người liền khẽ run rẩy.

La Vĩ Khôn lạnh lùng nhìn cô một cái. Anh đứng dậy, trên người chỉ bọc một chiếc khăn tắm cứ thế đi xuống giường, ra mở cửa. Hàm Hàm cũng nhanh chóng đi tìm quần áo của mình để mặc vào. Thế nhưng mà tìm mãi không thấy đâu, cô chỉ có thể lui vào trong chăn.

Vốn là đã đủ khiếp sợ rồi, nhưng sau khi cô nhìn thấy vài người từ cửa bước vào, thì cô lập tức cả kinh đến gần như muốn ngất đi, lỡ miệng kêu to lên: "Ba ba, mẹ!"

Xong rồi, Hàm Hàm cảm thấy thế giới của cô đã đến ngày tận thế rồi!
Bình Luận (0)
Comment