Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 147.9

Editor: Mẹ Bầu

Nhưng mà, sau khi Giản Ngọc Sanh thật sự buông tha cho cô, muốn kết hôn, thì trong lòng của Tiểu Nhiên vẫn thấy cực kỳ đau đớn. Đúng vậy, cô bây giờ thật sự không thể nào ở cùng với Giản Ngọc Sanh được nữa. Cô bị Thiệu Minh Thành cường bạo không nói, nếu như cô sống cùng với Giản Ngọc Sanh thì  Thiệu Minh Thành sẽ cướp đứa nhỏ đi. Cô có thể bị lấy đi hết tất thảy, nhưng mà cô không thể để bị mất đi Tiểu Khả Ái được!

Thiệu Minh Thành biết như vậy. Tiểu Nhiên đột nhiên hận anh, hận anh đã chiếm đoạt cô, hận anh uy hiếp đối với cô! Mỗi một lần hoan ái, Tiểu Nhiên đều chưa từng đáp lại anh lấy một lần. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Tất cả đều là do Thiệu Minh Thành chủ động, nửa bắt buộc.

Thiệu Minh Thành biết, anh làm như vậy thì chỉ càng đẩy Tiểu Nhiên ra xa mình hơn, Nhưng mà, anh lại không có cách nào buông tay với Tiểu Nhiên được. Nên chỉ có thể dùng thủ đoạn ti tiện đó để giữ Tiểu Nhiên ở lại bên người mình. Anh chẳng sợ cô hận, dù sao thì còn tốt hơn là bị cô coi anh trở thành người ở ngoài đường.

"Mọi người cứ ăn uống đi thôi, chúng ta đi trước." Thiệu Minh Thành nói xong liền đỡ Tiểu Nhiên, ôm lấy cô chạy ra ngoài. Tiểu Nhiên một mực im lặng không nói năng gì, hoàn toàn đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình.

Cô ý thức được, bản thân mình vô cùng có khả năng mang thai. Cô mang thai đứa nhỏ của Thiệu Minh Thành, lại mang thai đứa nhỏ của cái đồ vô lại kia. Rõ ràng cô đã hận anh như vậy, hận anh đã cường bạo đối với mình. Tuy nhiên, cô lại vẫn lên giường cùng với anh, hiện tại, rất có thể cô lại còn mang thai đứa con của anh nữa.

Cô thật quá nực cười, quá mức ti tiện.

Thiệu Minh Thành nhìn thấy Tiểu Nhiên cứ một mực giữ vẻ mặt im lặng như vậy, trong lòng liền cảm thấy bất an. Anh không biết là Tiểu Nhiên đang nghĩ cái gì nữa. Anh liền lái xe chạy như bay, chạy tới chỗ ở gần nhất, lôi cô đi lên lầu.

Tiểu Nhiên giống như một con rối gỗ vậy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cứ tùy ý để cho Thiệu Minh Thành kéo tới ôm đi, cứ một mực không nói năng gì. Thiệu Minh Thành ôm Tiểu Nhiên lên đến nhà, Anh đặt cô ở trên giường, đắp chăn, cầm lấy tay cô: "Tiểu Nhiên, nói với anh một câu đi."

Tiểu Nhiên nhìn anh một cái, giọng nói bình tĩnh đáng sợ "Không có gì hay để nói hết! Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi rồi."

Tiểu Nhiên càng bình tĩnh như vậy lại càng làm cho Thiệu Minh Thành sợ hãi cùng bất an. Anh nằm ở bên cạnh cô thân liền, ôm lấy cô. Bàn tay anh dừng ở trên bụng cô: "Tiểu Nhiên, đứa nhỏ này, chúng ta giữ lại nhé, có được không em? Để cho nó theo làm bạn với Tiểu Khả Ái của chúng ta."

Khi nào thì đến thời gian hành kinh của quả cam lớn Tiểu Nhiên này, Thiệu Minh Thành biết rất rõ. Anh đối chiếu lịch, thấy Tiểu Nhiên đã trễ mất nửa tháng rồi. Vừa rồi lại thấy phản ứng của Tiểu Nhiên như vậy, trăm phần trăm là cô đã có cốt nhục của anh.

Nghe Thiệu Minh Thành nói như vậy, trái tim của Tiểu Nhiên thoáng co rút lại đau đớn. Nhưng cô vẫn cứ nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Sinh ra nữa, để cho anh có thêm lợi thế nhiều hơn nữa, rồi sau đó anh liền áp chế đối với tôi hay sao? Đứa nhỏ này, cũng là do anh đã dùng thủ đoạn nên mới có. Anh vì nghĩ cho anh, nên càng làm cho sự đê tiện của anh trở nên triệt để hơn!"

Tiểu Nhiên không muốn đứa nhỏ này. Trái tim của Thiệu Minh Thành đau đớn giống như bị dao đâm chọc vào vậy, nói vẻ khó chịu: "Phải, là anh đê tiện! Anh thừa nhận anh đã dùng thủ đoạn đối với em. Nhưng mà, anh nghĩ muốn giữ lại được em, anh không muốn sẽ bị mất em! Vì sao em không thể cho anh một cơ hội. Anh thật sự độc ác đến mức không thể cứu được như vậy hay sao?

Tiểu Nhiên! Em hãy nhìn anh đây! Anh chính là Minh Thành, là người yêu em, không phải là kẻ thù của em! Em muốn anh chết có phải không? Có phải là khi nào anh chết rồi thì em mới có thể tha thứ cho anh được! Có đúng hay không?"

"Chết sao?" Tiểu Nhiên đột nhiên trở nên kích động: "Nếu như không phải là có Tiểu Khả Ái, vào cái đêm hôm đó, sau khi anh đã cường bạo đối với tôi, thì tôi cũng đã chết rồi! Đối với anh... vào cái đêm hôm anh đã phản bội lại tôi đó, tôi cũng đã chết rồi!"

Đúng vậy, cả hai chuyện này quả thật đối Tiểu Nhiên mà nói, đó là một sự đả kích trí mạng, cũng như không có cách nào để tha thứ được. Thiệu Minh Thành ôm chặt lấy Tiểu Nhiên. Anh nói vừa hối hận vừa thống khổ: "Anh biết, anh đã sai lầm rồi! Anh là đồ vô lại! Nhưng là anh nghĩ muốn bù đắp lại cho em. Anh nghĩ muốn sửa chữa lại sai lầm, Tiểu Nhiên, cho anh cơ hội đi!

Đứa nhỏ là vô tội Tiểu Nhiên! Em không có quyền tước đoạt đi tánh mạng của nó! Nó được sinh ra, đến sau này nó cũng sẽ đáng yêu giống như Tiểu Khả Ái vậy. Có thể nó sẽ là một cục cưng trai, vậy thì sẽ làm em trai của Tiểu Khả Ái làm đệ đệ. Còn nếu như nó là một cục cưng gái, có thể có thể làm em gái của Tiểu Khả Ái.

Đây là đứa nhỏ của anh, mà cũng là đứa nhỏ của em mà, Tiểu Nhiên! Máu chảy ở trong người của nó là của em. Nó là cốt nhục của em, cũng giống như Tiểu Khả Ái vậy. Em là mẹ của nó. Anh chính là người có lỗi lớn trong chuyện này, em hãy cứ nhằm vào anh, đừng có hướng vào đứa nhỏ này. Anh van cầu em đó Tiểu Nhiên, xem như là anh cầu xin em.. lưu giữ lại đứa nhỏ này đi! Để cho con của chúng ta, Tiểu Khả Ái sẽ có em trai hoặc em gái! Em đừng nhẫn tâm như vậy, em đừng nhẫn tâm được không?"

Thiệu Minh Thành, cái con người luôn cao cao tại thượng kia, thế nhưng cũng có một ngày trở nên hèn mọn như thế. Tiểu Nhiên gần như cũng không nhận ra được một Thiệu Minh Thành như vậy. Phảng phất như một con chó lang thang vẫy đuôi mừng chủ. Nhìn thấy Thiệu Minh Thành như vậy, trong lòng Tiểu Nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Tiểu Nhiên nằm ở trong lòng Thiệu Minh Thành nhắm hai mắt lại. Trong đầu cô hiện lên bộ dạng của Tiểu Khả Ái. Trong bụng cô lúc này cũng đang có một đứa nhỏ cũng sẽ đáng yêu giống như Tiểu Khả Ái vậy. Khi nó lớn lên cũng sẽ gọi cô là mẹ, sẽ gọi Tiểu Khả Ái là chị.

Thiệu Minh Thành chính là đồ vô lại, thẳng thừng nói ra lời uy hiếp, chọc đúng vào yếu huyệt của cô. Đúng vậy, Tiểu Nhiên cô thực không đành lòng làm những chuyện như thế. Nếu như cô có ác ý như vậy, thì lúc trước cũng đã không thể có Tiểu Khả Ái rồi. Cho nên, Thiệu Minh Thành đã thiết kế để cho cô mang thai đứa nhỏ này, muốn ép buộc cô không thể rời khỏi anh.

Vô lại! Đúng là đồ vô lại mà!

******************************

Tiểu Nhiên đi rồi, mấy người Tố Tố chỉ tùy tiện ăn uống một chút, cũng ngồi tán gẫu với nhau trong chốc lát. Tất cả đều lo lắng cho Tiểu Nhiên vàThiệu Minh Thành. Xem như vậy, đứa nhỏ kia là của Thiệu Minh Thành rồi. Thế nhưng mà mấy người bọn họ đều có chút không hiểu được. Mỗi lần nhìn thấy hai người ở cùng một chỗ với nhau, khuôn mặt của Tiểu Nhiên đều rất khó chịu. Thiệu Minh Thành thì cẩn thận từng ly từng tí để ứng đối, thật không thể tưởng tượng được! Đứa nhỏ cũng đều đã có rồi, thế nhưng tình cảm của hai con người này thật sự là rất hành hạ người khác, cũng thật sự đã làm cho người ta cảm thấy thật là khó hiểu.

Trò chuyện với nhau, Tố Tố cũng từ trong miệng của Hàm Hàm mới biết được, Thiệu Minh Thành sử dụng thủ đoạn đối với Tiểu Nhiên, làm cho cô và Giản Ngọc Sanh phải tách ra, để cho cô lưu lại ở bên cạnh anh.

Đến giờ Tố Tố mới hiểu được, vì sao trước giờ Tiểu Nhiên luôn luôn có bộ dạng cực kỳ oán hận đối với Thiệu Minh Thành như vậy. Tiểu Nhiên kia, chính là kiểu người thích ăn mềm, không chịu ăn cứng. Thiệu Minh Thành làm cái trò vô vị như vậy để lưu giữ Tiểu Nhiên lại, nhưng đồng thời cũng đã đẩy Tiểu Nhiên đi rất xa.
Bình Luận (0)
Comment