Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 147

Editor: Mẹ Bầu

An Quốc Đống bị mất đi sự liên lạc với mọi người trong gia đình. Hơn nữa, địa điểm ông bị đưa đến để thẩm vấn cũng được giữ bí mật. Có bảy tám người thay phiên nhau để giám sát ông. Cho dù là ban đêm, cũng có người không ngủ không nghỉ để giám sát ông.

Bị chụp cho cái mũ với tội danh tham ô, đối với An Quốc Đống mà nói, đó là một chuyện vô cùng nhục nhã, cũng là một nỗi oan uổng rất lớn. Ông biết, đây là có người muốn quật ngã ông. Mặt khác, ông cũng biết rất rõ ràng người ra tay hạ độc thủ phía sau màn là ai, chỉ là ông vẫn không có chứng cớ. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Cho nên đã bị chậm một bước, bị người ta xuống tay trước.

An Quốc Đống là một cảnh sát hình sự dày dạn kinh nghiệm, hiện tại lại là Phó Cục Trưởng, cho nên, cả tâm lý lẫn tố chất của ông đều rất tốt. Cho dù hiện tại các nhân viên điều tra luân phiên nhau để thẩm vấn ông về vấn đề mấu chốt, thậm chí còn gợi mở, dùng phương pháp tâm lý chiến để ép buộc ông phải thừa nhận chuyện ông đã tham ô. Nhưng An Quốc Đống từ đầu đến cuối đều rất nhất quán, phản ứng lại rất nhanh, kiên quyết không chịu thừa nhận. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Ông là một người trong sạch, cho nên cho dù phải chết, ông tuyệt đối cũng không chịu vác cái tội danh này ở trên lưng.

An Quốc Đống không lo lắng cho chính mình, mà chính là chỉ lo lắng cho người trong nhà. Nhất định mấy mẹ con đều sẽ rất lo lắng, lo lắng đến hỏng rồi. Thế nhưng ông lại không thể nào liên lạc được với người ở bên ngoài được, không biết phải đến thời điểm nào ông mới có thể được đi ra ngoài, có thể được trả lại sự trong sạch.

Mặc dù lần này gặp phải tình thế nghiêm trọng như thế, An Quốc Đống vẫn đang nằm ở trên giường để ngủ. Có lo âu lo lắng cũng vô ích, huống chi ông là một người ngay thẳng, không có việc gì phải thẹn với lương tâm. Ông ăn ngon ngủ ngon, trừ những chuyện này ra, ông còn tin tưởng ở một suy nghĩ, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn đó chính là, tà không thể thắng được chính. Ông tin tưởng tổ chức nhất định sẽ điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho ông.

An Quốc Đống còn đang ngủ mơ mơ màng màng, thậm chí ông còn nằm mơ thấy Tiểu Bao Tử, thì đột nhiên có người nắm lấy bả vai của ông. Là một  người trong ngành cảnh sát hình sự lâu năm, sự cảnh giác đã làm cho ông lập tức tỉnh lại, "Ai?"

An Quốc Đống vừa hô lên một tiếng, miệng đã liền bị che lại. Rốt cuộc  ông đã nhìn thấy, có một cái bóng người dáng vẻ cao lớn đang đứng ở bên giường. Sau khi nhận ra rõ ràng người vừa mới tới, An Quốc Đống không khỏi mở to hai mắt, là Sở Lăng Xuyên!

An Quốc Đống sau một chút kinh ngạc liền ngồi dậy. Sở Lăng Xuyên cũng buông lỏng bàn tay đang che miệng An Quốc Đống ra.

"Ba." Sở Lăng Xuyên giảm thấp giọng xuống chào một câu.

An Quốc Đống nhìn ra nhân viên giám sát ở bên ngoài. Cậu ta đang nghiêng ngả ở trên ghế so pha, bất tỉnh nhân sự, "Cậu ta..."

Đôi mắt của Sở Lăng Xuyên lạnh lùng quét nhìn liếc mắt về phía cậu nhân viên giám sát kia một cái, giảm thấp giọng xuống nói: "Ba, ngài đừng lo lắng, không có vấn đề đâu! Cậu ta vẫn cho là mình đang ngủ thôi."

"Làm sao con lại biết được ba đang ở trong này?" An Quốc Đống bị sự đột nhập đột ngột của Sở Lăng Xuyên như vậy làm cho kinh ngạc. Trong lòng ông cũng dấy lên niềm hi vọng. Chỉ là, một mặt ông cũng lo lắng nếu bị phát hiện thì sẽ làm phiền hà tới Sở Lăng Xuyên.

"Ba, bây giờ không phải là lúc nói đến chuyện này, chúng ta cần nói vào điểm chính." An Quốc Đống hoàn toàn hiểu rất rõ trọng điểm mà Sở Lăng Xuyên nói đến kia là cái g. Ông dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhất chuyển đạt lại cho Sở Lăng Xuyên điểm mấu chốt của sự việc. Sau một hồi mật đàm với An Quốc Đống, Sở Lăng Xuyên lại lặng yên không một tiếng động kín đáo đi ra ngoài.

Đêm vẫn yên tĩnh, hết thảy vẫn như bình thường, không có người nào biết, có một người đã lặng lẽ tới đây, rồi lại lặng lẽ rời đi, mang đi được tin tức tối quan trọng. Người biết đến, cũng chỉ có một mình An Quốc Đống mà thôi.

Buổi sáng, khi Tố Tố tỉnh lại, nhìn thấy Sở Lăng Xuyên đang ngồi ở bên giường, vẻ mặt tinh thần sảng khoái. Trước kia, mỗi khi nhìn thấy anh như vậy, là cả một ngày đó tâm tình của Tố Tố đều sẽ cực kỳ tốt. Thế nhưng mà bây giờ, bởi vì chuyện của ba ba nên vừa tỉnh lại, Tố Tố đã cảm thấy trong lòng mình nặng trịch. Đến ngay cả buổi sáng dù đang sáng ngời lên như thế, cô cũng đều cảm thấy sao lại tối đen như vậy. Bất quá khi cô nhìn thấy Sở Lăng Xuyên, trong lòng cô thật sự liền kiên định trở lại. Tố Tố nâng tay lên, dụi dụi đôi mắt vẫn còn buồn ngủ. Sở Lăng Xuyên lại đưa tay lên vỗ về mái tóc dài của cô, sau đó còn xoa xoa lên gương mặt gò má: "Bảo bối. Rời giường thôi, anh đã làm xong điểm tâm rồi. Ăn sáng xong, rồi anh sẽ đưa em đi làm."

Trái tim đang nặng trĩu của Tố Tố liền cảm thấy được sự ấm áp, cùng cảm động vây quanh. Lúc này, cảm giác trong lòng cô càng trở nên thêm mạnh mẽ, mãnh liệt hơn rồi. Cảm giác ấy làm cho Tố Tố càng muốn thật yêu, thật thương anh nhiều hơn. Tố Tố ngồi dậy, ôm lấy anh: "Ông xã, anh thật là tốt."

Sở Lăng Xuyên lại hôn lên cái trán của cô một chút, hơi hơi nhếch môi lên, "Ừ, cám ơn bà xã đã khích lệ, anh sẽ luôn luôn tiếp tục phát triển."

Tố Tố kéo giãn khoảng cách giữa mình và Sở Lăng Xuyên ra xa một chút để nhìn anh. Khi Sở Lăng Xuyên ghé miệng hôn hít cô vài cái, trên môi của anh vẫn còn mang theo mùi hương hoa sen của kem đánh răng. Tố Tố hỏi anh, vẻ vừa ưu sầu lại vừa lo lắng: "Ba em vẫn còn chưa có trở lại, việc thẩm vẫn phải còn rất lâu nữa hay sao?"

"Đừng lo lắng nhiều làm gì, khẩn trương lên nào!" Sở Lăng Xuyên vỗ vỗ lên lưng của Tố Tố như muốn trấn an lòng của cô. Sau đó anh lập tức bế cô lên, đi nhanh về hướng phòng vệ sinh. Sở Lăng Xuyên lại nhẹ nhàng hôn lên gương mặt vẫn còn tái nhợt của Tố Tố, miệng nói: "Em rửa mặt đi!"

Sau khi rửa mặt xong liền đi ra ăn điểm tâm. Cả nhà sắp ăn xong điểm tâm, thì người thân ở trong nhà đến thăm. Đó là dì cả và dì nhỏ (*) của Tố Tố. Do biết được trong nhà cô gặp phải chuyện không may, nên đã sang đây thăm hỏi, cũng là đến an ủi Lý Nguyệt Hương.

(*) Đây là cách gọi chị em gái bên ngoại theo địa phương vùng miền trên nước ta. Ở miền Bắc, cách gọi của con của chị em thể hiện rõ ngôi thứ, họ nội, họ ngoại. Ví dụ trong trường hợp trên: mẹ Tố Tố có 3 chị em gái, trong đó mẹ Tố Tố là Lý Nguyệt Hương sinh thứ hai, trên có chị dưới có em. Theo cách gọi ở miền Bắc, thì gọi chị của mẹ là bác, có vùng gọi là già, gọi em gái của mẹ là dì (có câu con dì con già). Còn ở một số tỉnh miền Trung và các tỉnh trong miền Nam, bên họ ngoại thì được gọi chung là dì, và kèm theo thứ tự được sinh ra: Dì Hai, dì Ba. Bên họ nội, Ở miền Bắc, con của các anh em trai thì gọi chị gái của cha mình là bác, gọi em gái của cha mình là cô (có câu con cô con bác).

Nói chung cách gọi họ hàng ở Việt Nam mình rất phong phú. Ở đây Mẹ Bầu dùng cách gọi thông thường giữa chị em gái của miền Nam.

Có người thân ở cùng với Lý Nguyệt Hương, Sở Lăng Xuyên và Tố Tố cũng cảm thấy được yên tâm không ít. Ăn điểm tâm xong, cũng như ngày thường, Sở Lăng Xuyên lại đưa Tố Tố đi làm. Trên đường đi, Tố Tố vẫn giữ vẻ mặt ưu sầu lẫn không yên. Không liên lạc được với An Quốc Đống, luôn làm cho lòng người thấy lo sợ.

Xe đi đến cửa trường học, Sở Lăng Xuyên đưa tay lên vuốt ve gương mặt của Tố Tố, "Bảo bối, đến nơi rồi."
Bình Luận (0)
Comment