Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 30

Editor: Mèo (meoancamam)

Lớp nấu ăn vào học lúc 9 giờ cho nên sau khi thức dậy và ăn sáng thì Tố Tố liền đi, buổi sáng học làm một món ăn nóng, buổi chiều học làm một món lạnh ( rau trộn hay salad). Tố Tố không phải ngu ngốc bình thường, khi thái rau còn cắt phải đầu ngón tay, mặc dù không định khóc nhưng mà tay đứt ruột xót (ý là chị rất đau) liền rơi nước mắt. Nhưng mà không thể bỏ dở nửa chừng, dán một miếng băng gạc cá nhân mà kiên trì đến cùng.

Học làm hai món ăn, Tố Tố định về nhà thử nghiệm một chút, định làm thành thạo rồi cho người trong nhà nếm thử, làm ba mẹ ngạc nhiên.

Đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, khi đi nhờ xe để về nhà đã là 5 giờ chiều, trời còn sớm nhưng mà Tố Tố đã bắt đầu bận rộn làm. Bởi vì kỹ thuật thật sự không thành thạo cho nên cần thời gian tương đối dài, hai món ăn mà mất một nửa thời gian nhưng mà tính toán không sai lắm.

Làm cơm xong thì toàn thân đầy mùi khói dầu, Tố Tố có chút không chịu nổi cho nên trước tiên không ăn cơm mà đi tắm một cái. Khi quay vào phòng ngủ thay quần áo ở nhà thì nghe thấy bên ngoài có người mở cửa, cô giật mình một cái, không khỏi suy nghĩ là ai trở về?

Trong lòng hoảng sợ, cũng vội vàng mặc áo, lúc định đi ra ngoài thì nghe thấy một tiếng hô to ở bên ngoài:"An Nhược Tố!"

Tiếng hô rung chuyển trời đất này làm Tố Tố sợ tới mức ruột gan đều như bị xé ra, một tiếng hô to này làm Tố Tố cảm tháy giống như có quỷ vào thôn, cô nhớ còn không kịp! Là Sở Lăng Xuyên, anh, tại sao anh lại giống như trở về để giết người vậy, khí thế to lớn kia là tìm cô tính sổ sao?

Tìm chỗ nào trốn đây? Phòng ngủ mà chỗ chỉ lớn như vậy, không thể đi, ngay lúc Tố Tố rối rắm thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra. Khi Tố Tố nhìn thấy khuôn mặt đen kia của Sở Lăng Xuyên, phản ứng đầu tiên của Tố Tố chính là chạy tới rồi trèo lên cửa sổ, sau đó đánh đòn phủ đầu:"Sở Lăng Xuyên, anh đừng đến, nếu đến chỗ em, em, em liền nhảy xuống!"

Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố, trong lòng có chút buồn cười, lại có ý trưng ra vẻ mặt tan nát cõi lòng nói:"Vợ à, em quá vô tình, nhìn đến anh liền khổ sở như vậy sao, đau khổ đến nỗi em tình nguyện chết cũng không muốn nhìn thấy anh? Anh rất thương tâm!"

"Hả? Vậy nếu thế thì cũng không phải như vậy đâu." Thật ra cửa sổ được bảo vệ nên không có chuyện gì, hơn nữa cô cũng không định nhảy thật, giống như đang đùa giỡn cùng anh. Nhìn Sở Lăng Xuyên từng bước tới gần, Tố Tố nhỏ giọng nói thầm:"Anh hùng hổ như vậy, không phải em là bị anh dọa sợ sao."

Khi Tố Tố nói chuyện Sở Lăng Xuyên đã làm cho cô không thể lui, Tố Tố nháy mắt chột dạ nhìn anh, mà Sở Lăng Xuyên cầm tay của Tố Tố lên liền nhìn thấy băng gạc cá nhân dán trên tay cô, giọng nói khàn khàn hỏi:"Sao lại như thế này, dùng dao hay là dùng súng vậy?"

"Dao." Tố Tố nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của anh, ánh mắt quan tâm, trong lòng lại cảm động, dường như anh không tức giận việc cô nói không giữ lời, liền lộ ra nụ cười quyến rũ không gì sánh được tới lấy lòng người nào đó:"Khi thái rau không cẩn thận thôi, đã không có việc gì rồi. Tại sao trước khi trở về anh không nói cho em biết một tiếng?"

Sở Lăng Xuyên nhìn tay của Tố Tố không có vấn đề gì lớn, ngẩng đầu, mắt lộ ra hung quang nhìn cô chằm chằm hỏi:"Làm sao vừa rồi em nhìn thấy anh vẻ mặt liền sợ hãi? Anh không có ăn thịt người, nhìn thấy chồng mình trở về không nên ôm một cái biểu hiện nhiệt liệt chào mừng hay sao?"

Tố Tố lại cực kỳ biết nghe lời, hơn nữa chính mình thất hứa lại lừa người khác, hai tay dang ra rất nhiệt tình ôm Sở Lăng Xuyên một cái, còn nói to: "Tiểu Xuyên chào mừng anh trở về nhà, rất chào mừng anh, tại vì em xúc động nên tay chân luống cuống, tinh thần không bình thường......!"

"Dừng lại! Trình độ ngữ văn của em cũng quá kém đi, đây không phải là dạy hư học sinh hay sao?"Sở Lăng Xuyên đưa tay nắm bả vai Tố Tố, rất hưởng thụ cái ôm nhiệt tình có phần nửa thật nửa giả này của cô.

"Không phải em kích động nên nói năng lộn xộn hay sao." Tố Tố vê can hướng lên trên, ra khỏi lồng ngực của anh, cười nhìn đôi mắt đen của anh, nhìn anh không nói lời nào liền thật cẩn thận hỏi: "Anh, thực sự không tức giận?"

"Anh tức giận cái gì? Em làm chuyện gì sai sao?" Trong mắt Sở Lăng Xuyên hiện lên gì đó, nhíu mày hỏi lại.

Tố Tố nghĩ đến tin nhắn gửi đến kia, bố trí của phòng ở kia, tấm lòng bị cô phụ lòng kia, cô thành thật mà thành thật nhận sai: "Em thả anh bồ câu, đâu có đâu có ai nói đi rồi lại không đi. Còn nói dối anh là em bị bệnh, em sai rồi, xin đồng chí quân đội Giải phóng nhân dân tha thứ!"

"Tiểu tử." Sở Lăng Xuyên đưa tay vuốt cái mũi xinh xắn của Tố Tố một cái., cười nói: "Anh một người đàn ông mà vì chút việc ấy mà tức giận với em, mệt không mệt. Có điều đau lòng thực ra lại có."

Lúc này Tố Tố đã phát hiện một ưu điểm của Sở Lăng Xuyên, rộng lượng, lòng của đàn ông, không chấp nhặt cùng phụ nữ nhỏ bé như cô.

Thực ra cô còn không hiểu có một nguyên nhân khác nữa, đó chính là Sở Lăng Xuyên chỗ nào tức giận cùng cô, được gặp nhau một lần như vậy đã không dễ dàng, đối tốt với cô còn không kịp, lại đi tức giận thì quả thật rất mệt, rất lỗ vốn.

Tố Tố thấy báo động đã kết thúc, trong lòng thoải mái hơn không ít, kéo cánh tay Sở Lăng Xuyên đi ra ngoài, miệng nói ngọt: "Anh còn chưa ăn cơm đi, đi rửa tay rồi vào ăn cơm, em vừa nấu cơm tối, đúng lúc cho anh nếm thử xem có hợp không, nếu không thì lần sau em cải thiện lại."

Sở Lăng Xuyên bị Tố Tố giục đi rửa tay, còn Tố Tố lại đi lấy bát đũa. Khi Sở Lăng Xuyên đi vào phòng ăn liền nhìn thấy trên bàn bày hai món ăn một món canh, Tố Tố đứng ở bên người SLX đưa đũa cho anh, còn nghịch ngợm cúi người chào: "Hoan nghênh thưởng thức, mời ngồi."

"Được rồi, đừng thần kinh nữa." Sở Lăng Xuyên bật cười, kéo Tố Tố cùng nhau ngồi xuống, nhìn màu sắc hai món ăn không tệ lắm, hít một hơi nói: "Được ăn cơm vợ làm, thật hạnh phúc."

Sở Lăng Xuyên nói xong cũng không còn do dự, gắp thức ăn rồi ăn một miếng lớn, ăn vài miếng, không keo kiệt mà khoa trương tay nghề của Tố Tố: "Anh nói này tiểu bảo bối, tay nghề em thật không tồi, thật sự là em làm?"

Tố Tố nhìn Sở Lăng Xuyên cổ vũ như vậy, nhưng lại không tin là cô làm, vứt cho anh một cái nhìn xem thường: "Đúng vậy, hôm nay em vừa đến lớp học nấu ăn, vừa học xong. Thế nào, trình độ đầu bếp của em cũng đáng tin phải không?"

"Làm sao em lại đi lớp học nấu ăn?" Sở Lăng Xuyên đối với tính cách Tố Tố chính là hiểu biết bao nhiêu, tình huống này, chính cô chắc chắn sẽ không làm, đặc biệt là một mình cô ở nhà, làm cơm cái gì, không cần thiết phải đi học, học cái lớp gì đó.

Tố Tố cũng không muốn nói là chủ ý của mẹ chồng, liền nói cho có lệ: "Anh người này làm sao lại hỏi vậy, ăn cơm không ngậm được miệng, đây không phải là em bỗng nhiên có cảm hứng sao, định cho anh ngạc nhiên vui mừng."

Sở Lăng Xuyên không ngu ngốc, khẽ nhíu mày, xụ mặt xuống hỏi: "Có phải mẹ bảo em đi hay không?"

Người này rất thông minh, không thể lừa gạt, Tố Tố gật đầu "Vâng, là chủ ý của mẹ, nhưng mà chính em bằng lòng đi, nấu cơm cũng rất tốt, về sau mỗi lần anh về thì em làm cho anh các loại món ăn khác nhau."

Sở Lăng Xuyên để đũa xuống rồi ôm lấy Tố Tố, tay kia thì véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: "Về sau không muốn làm thì đừng làm, nếu mẹ bắt em làm việc gì mà em không muốn làm thì nói cho anh biết, anh sẽ nói với mẹ."

Tố Tố nhìn ánh mắt Sở Lăng Xuyên lo lắng, nhíu mày hỏi: "Được rồi, anh là sợ em cùng mẹ không thể ở chung phải không?"

Sở Lăng Xuyên không nói lời nào coi như ngầm thừa nhận, Tố Tố cầm lấy chiếc đũa, ăn một miếng thức ăn mình làm, mùi vị không tệ. Vẻ mặt tự tin nói: "Đồng chí tiểu Xuyên Xuyên, anh yên tâm 100% đi, em rất có sức hấp hẫn, già trẻ tuyệt đối ăn hết."

Nhìn biểu cảm sinh động kia của Tố Tố, trong lòng Sở Lăng Xuyên cảm thấy thật thoải mái, vui vẻ, nhịn khôn được nắm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười nói: "Nơi nào của em nhiều tự tin như vậy, nhưng da mặt đủ dày."

Tố Tố đẩy tay của Sở Lăng Xuyên ra, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Tự tin của em đương nhiên đều là anh cho em, anh không biết sao? Từ lúc anh làm phiền, khóc lóc, kêu la để kết hôn cùng em, sự tự tin của em liền tăng lên một mức độ mới."

Sở Lăng Xuyên cầm lấy tay Tố Tố kéo đi, giả vờ hung ác nhìn Tố Tố, gằn từng chữ: "An Nhược Tố, khi nào thì anh dây dưa không dứt? Hủy hoại hêt hình tượng cao lớn của anh, phải trừng trị bằng quân pháp!"

"Ah, anh nắm em đau." Tố Tố gỡ tay anh, cũng không cùng anh náo loạn hay trêu đùa, trong lòng cũng đoán có lẽ Sở Lăng Xuyên lo lắng cho cô cho nên mới trở về một chuyến, vội vàng nghiêm túc nói: "Em cùng mẹ ở chung xác thực rất tốt. Đêm qua mẹ còn cho em ở lại nhà qua đêm."

"Thật sự?" Ở nhà chồng qua đêm cũng không phải chuyện to lớn gì cả, nhưng là ở Sở gia thì lưu Tố Tố ở lại là một chuyện rất trọng đại, không nói mẹ Sở đối với Tố Tố không hài lòng, nói đến mẹ Sở người này rất ít lưu người ở lại nhà qua đêm, anh trai và chị dâu kết hôn nhiều năm như vậy mà ở nhà ba mẹ qua đêm cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Đương nhiên là thật sự rồi." Tố Tố nhìn lại anh một cái, ánh mắt kia, rõ ràng là nói Sở Lăng Xuyên biết quá ít nên trách nhầm.

"Vợ em rất giỏi, sức hấp dẫn của em thật là vô địch." Sở Lăng Xuyên cũng không coi hai người vừa ăn cái gì, cúi đầu hôn lên miệng Tố Tố còn hôn vài ngụm lên khuôn mặt cô, nở nụ cười rực rỡ.

Tố Tố ghét bỏ đưa tay lau dầu mỡ trên mặt, Sở Lăng Xuyên cũng cầm lấy đôi đũa há miệng vội vàng ăn vài miếng, lấy khăn tay lau miệng sau đó liền đứng dậy, dáng vẻ phải đi bây giờ.

Tố Tố ngây ngẩn nhìn anh, cũng đứng lên: "Anh ăn no chưa? Bây giờ phải đi sao?"

Sở Lăng Xuyên hai tay nắm bả vai Tố Tố, ánh mắt trở nên dịu dàng, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố, ôm cô một lúc: "Sáng sớm ngày mai anh còn có việc, hôm nay phải chạy về."

Nói xong liền xoay người bước đi, không cho Tố Tố giữ lại để hỏi cùng giữ lại đường sống, bóng dáng vội vàng rời đi giống như một cơn gió, thổi đau ánh mắt của Tố Tố, cũng thổi làm lòng cô rối loạn.....
Bình Luận (0)
Comment