Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 45

Editor: Mèo (meoancamam)

Trong phòng sau một khắc khi ánh sáng sáng lên thì hai người cũng hôn xong. Tố Tố cảm thấy mặt mình hơi nóng, trong lòng bắt đầu có chút cảm xúc không tả nổi.

Lúc này có rất nhiều người tiến ra, Tố mặt phiếm hồng đã đỏ bừng lại, ánh mắt có chút ngượng ngùng nhìn về phía mọi người, có ba mẹ, Hàm Hàm và Mạc Tiểu Nhiên, còn có La Vĩ Khôn và Thiệu Minh Thành. Cầm máy ảnh chụp ảnh chính là Thiệu Minh Thành.

Bởi vì lúc trước quá suy sụp cho nên giờ phút này kinh hỉ (*) cùng kích động tận hai lần. Cô kích động chỉ biết ngây ngốc cười về phía mọi nguời. Lý Nguyệt Hương đang cầm bánh sinh nhật đi về phía phòng khách, mọi người vây quanh rồi hô lớn: "Sinh nhật vui vẻ!"

(*) kinh hỉ: kinh ngạc + vui mừng

Hôm nay Sở Lăng Xuyên không mặc quân trang, toàn thân mặc quần áo thường, rất vừa người. Cả người anh nhìn lại chính là cao lớn, đẹp trai. Anh nhắc nhở Tố Tố bên cạnh "Tố Tố, tình huống này đừng cứ đứng ngây ngô cười, nói chút gì đi."

Tố Tố lúc này mới hoàn hồn, ho khan một tiếng, cười nói: "Sinh nhật long trọng như vậy, thật sự là làm con thụ sủng nhược kinh (*). Trong lòng rất xúc động, tình cảm thực dâng trào, cám ơn mọi người đã đối với con nhiều yêu thương như vậy, cám ơn!"

(*) thụ sủng nhược kinh: được yêu thương mà kinh ngạc sợ hãi.

Mọi người cười một hồi rồi Hàm Hàm đùa giỡn, vẻ mặt cười xấu xa nói: "Cái kinh hỉ này là do đồng chí Trung tá bày ra đấy, cho nên Tố Tố thọ tinh (*) à, không phải cậu nên đặc biệt cảm tạ người đàn ông bên cạnh cậu một chút chứ, ít nhất cũng phải thưởng cho một cái hôn đi. Mọi người nói xem có đúng không nào?"

(*) thọ tinh: dùng để nói những người được chúc mừng sinh nhật, chúc thọ,....Mình để nguyên vì không tìm được từ thay thế.

Ba mẹ Tố Tố cười không nói gì nhưnglời kêu gọi này đã được vài người Tiểu Nhiên bọn họ nhiệt liệt đồng ý, lúc này lại thong thả, không còn ngại ngùng mà quay đầu nhìn Sở Lăng Xuyên, nở nụ cười "Nói như vậy thì vị đồng chí này là người có công. Được rồi, vậy bản thọ tinh (*) sẽ thưởng cho anh một nụ hôn biểu thị chân thành cám ơn đi."

(*) bản thọ tinh: giống như trên nhưng câu này chị nói kiểu giống như bề trên để đùa vui vậy. Từ "bản" giống "bản cung" hay "bản quận chúa"....đó

Nói xong Tố Tố hôn một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước trên mặt Sở Lăng Xuyên, sau đó lại giống như trẻ con tự mình tìm ba mẹ.Đương nhiên ngay cả Hàm Hàm và Tiểu Nhiên cô cũng không buông tha, trên mặt mỗi người đều cắn một ngụm. La Vĩ Khôn và Thiệu Minh Thành liền miễn.

Sau một màn mở đầu kinh hỉ và náo nhiệt, Tố Tố liền ước rồi cắt bánh, tiếp đó cũng ăn cơm. Một bàn mọi người cùng ngồi vây quanh, náo nhiệt không thôi. Đây có lẽ là sinh nhật vui vẻ nhất của Tố Tố.

Sau khi ăn cơm mọi người liền nghiên cứu một hồi, cuối cùng quyết định đi hát. Quyết định được hành động, ba mẹ Tố Tố không đi, nói là không chịu nổi mấy âm thanh ồn ào kia rồi bảo bọn họ chơi thật vui.

Bọn Tố Tố một nhóm liền chậm rãi bắt đầu đi đến KTV, ngày mai là ngày nghỉ nên đêm nay có thể thống khoái chơi. (*)

(*) Ý là anh chị sẽ chơi vui vẻ, hết mình đó.

Đi vào KTV rồi bọn họ thuê một phòng. Hát tốt nhất là Hàm Hàm và Tiểu Nhiên, nghe hát hay nhất là Thiệu Minh Thành. Mà Sở Lăng Xuyên từ đầu tới cuối không mở miệng. Tố Tố bọn họ mạnh mẽ yêu cầu anh đến hát một bài nhưng anh lại không chịu.

Thiệu Minh Thành và La Vĩ Khôn giúp Sở Lăng Xuyên giải vây, nhất là La Vĩ Khôn đùa làm mọi người đều nở nụ cười: "Các cậu cũng đừng bắt anh ấy, cái này tôi biết, anh ấy hát chính là đòi mặng, giống như lừa hí."

Tất cả mọi người đều cười, La Vĩ Khôn thì bị Sở Lăng Xuyên đạp một cước, thực oan mà, thay anh giải vây mà còn bị đá.

Chơi đùa ầm ĩ dến mười một giờ thì rốt cuộc mọi người đều chịu không được nữa mà phải về nhà ngủ. Hàm Hàm và Mạc Tiểu Nhiên đều tự có hộ hoa sứ giả cho nên không cần Tố Tố bận tâm, bọn họ đi trước. Còn lại Tố Tố và Sở Lăng Xuyên, sau khi liếc mắt nhìn nhau thì Tố Tố liền hỏi: "Chúng ta đi một chút hay là bắt xe về nhà?"

Chỗ này cách nhà bọn học cũng không quá xam đi tầm 20 phút là tới, khó có được cơ hội tốt đẹp có thể ở trong bóng đêm đi dạo ở bên đường. Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố, hỏi: "Em không mệt mỏi nhứ?"

Tố Tố lắc đầu, hỏi: "Anh thì sao, có mệt không?"

Sở Lăng Xuyên trực tiếp dùng hành động biểu thị, giơ tay nắm tay Tố Tố, nắm tay cô vào lòng bàn tay, cuối cùng mười ngón tay đan nhau. Tố Tố cười cười về phía anh "Đi thôi, về nhà."

Hai người cứ chậm rãi đi trên vỉa hè như vậy. Đi một chút thì Sở Lăng Xuyên liền giơ tay lấy từ trong túi một cái hộp, đưa tới trước mắt Tố Tố "Tặng quà sinh nhật cho em."

"Hả?" Tố Tố dứng bước lại, nhìn cái hộp nhỏ tinh xả trong tay anh, đưa tay nhận lấy rồi cười nói: "Tiểu Xuyên Xuyên, nói thật ra em phát hiện được anh thật là ngày càng đáng yêu."

Sở Lăng Xuyên nhéo nhẹ mũi Tố Tố, nghiêm túc cảnh cáo cô "An Nhược Tố, em có thể nói anh cao lớn, oai phong, đẹp trai nhưng không thể nói anh đáng yêu. Anh là một người đàn ông, hơn nữa uy vũ như vậy có thể sử dụng từ đáng yêu để hình dung sao?"

Tố Tố nghiêng đầu nhìn anh, bướng bỉnh trừng mắt nhìn lại, vô cùng nghiêm túc nói: "Anh hiện tại ngày càng đáng yêu."

"Được rồi, thanh nhanh mồm nhanh miệng. Mở quà của em ra đi." Sỏ Lăng Xuyên nói xong nhéo khuôn mặt mềm mại nhỏ nhắn kia của Tố Tố. Cô đẩy tay anh ra, mở quà ra thì liền thấy bên trong lại là một cái khăn lụa hoa hồng."

"Thích không?" Anh hỏi.

Khăn lụa rất đẹp, liếc mắt nhìn một chút liền thấy đúng là cái cô thích. Dưới đèn đường, trên mặt Tố Tố đều là tươi cười, gật đầu "Thích, thật đẹp, ánh mắt của anh thật không sai."

Sở Lăng Xuyên cúi đầu, mặt tiến đến trước mặt Tố Tố "Thích liền thưởng cho một cái đi."

Tố Tố lui về sau một bước, vẻ mặt cười xấu xa "Muốn thương sao, được. Xoay người quay đi chỗ khác, nhanh một chút."
Bình Luận (0)
Comment