Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 54.3

Sở Lăng Xuyên không khỏi bật cười, bấm một lúc, gửi một tin nhắn: Tiểu Xuyên nhỏ, mong con chuyển lời cho mẹ, mẹ phải rộng lượng, có dáng vẻ làm mẹ, không cần tranh thủ tình cảm cùng tiểu Xuyên nhỏ đâu, quá kỳ cục rồi.

Tố Tố nhắn lại: Mẹ nhận phê bình của ba thủ trưởng, đang suy nghĩ, muốn con chuyển lời cho ba thủ trưởng, phải chú ý cơ thể, bảo vệ tốt tiền vốn. Trong nhà mọi việc đều tốt, vì tiểu Xuyên nhỏ, mẹ cũng sẽ ăn cơm thật tốt, đừng nghĩ nhiều, hết.

Gửi xong tin nhau, chỉ trong chốc lát, bên kia liền gửi lại, Tố Tố mở ra liền thấy có mấy chữ: Nhớ em bảo bối. Hết.

Cuộc nói chuyện của hai người cũng kết thúc, Tố Tố ngâm nga đi nấu cơm. 

Khi nói chuyện trực tiếp thì có những lời không nói được, nhưng mà dùng tin nhắn để trò chuyện thì lại có thể nói ra nhiều thứ, bản thân nghĩ lại một chút cũng cảm thấy sến súa rồi.

Tố Tố run người, tiếp tục ngâm nga.

Thời gian cứ trôi qua như vậy, cô và Sở Lăng Xuyên liên hệ với nhau chỉ qua điện thoại và điện thoại, Chủ nhật anh không thể trở về, mà cô vì đang có thai nên không thể đi đi lại lại trên đường, cho nên cũng không đi thăm anh được.

Thời tiết càng ngày càng nóng, dũng cảm đứng ngoài đường liền cảm thấy như bị nướng chín, mặt trời chói chang, chiếu xuống làm rát đỏ cả da, người đi trên phố cũng rất ít, đều tìm chỗ nào râm mát mà đi thôi.

Buổi chưa khó chịu cũng trôi qua, mặt trời lặn dần về phía tây, mới cảm thấy không nóng bức làm người phát điên nữa. Tan tầm, Tố Tố sắp xếp một số đồ đạc rồi cùng đồng nghiệp đi về, nhưng mà vừa mới ra cổng thì liền thấy được một người không nghĩ đến. 

Người này xuất hiện, có thể dễ dàng làm rối loạn trái tim bình yên của cô, khiến cô không thể ung dung bình tĩnh, thậm chí cô luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng cũng trở thành không biết ăn nói.

Hồi còn trẻ, cô từng thầm mến anh, nhìn thấy anh là cô lại mặt đỏ tim đập, anh nói một câu thôi nhưng cô có thể vui vẻ rất lâu, mỗi ánh mắt của anh, từng cử chỉ của anh, ở trong mắt cô đều vô cùng đặc biệt, đều sẽ được ghi lại chặt chẽ trong lòng cô, làm cô ngây ngô như đứa ngốc.

Cô còn nhớ rõ lúc tình cảm thầm mến kia có kết quả thì đã mừng như điên như thế nào, còn chưa kịp cảm nhận, anh lại dứt áo rời đi, chỉ để lại cho cô tình cảm yêu thương khốn khổ, thì ra chẳng khác gì bông hoa quỳnh sớm nở tối tàn.

Hai người đứng đó đối mặt với nhau, đồng nghiệp của Tố Tố đã rời đi từ lâu, Thẩm Hạo Vũ bước một bước ngắn, nhíu mày đánh giá cô: "Em có vẻ gầy quá."

Tố Tố nắm chặt tay, bắt bản thân bình tĩnh một chút "Anh tìm tôi có việc gì?"

"Không có việc gì, đến thăm em, tìm một chỗ nói chuyện thôi." Anh tự nhiên nói như thế, vô tư thật giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mà lúc này bọn họ chỉ giống như bạn bè lâu ngày chưa gặp.

Tố Tố không nhịn được nghĩ đến, anh muốn làm cái gì đây? À, có lẽ do lâu quá nên cô đã quên, lúc trước, không phải vì phần lạnh nhạt này của anh mà cô thích anh sao? Mà lúc này, vì sao, cô lại hận cái sự lạnh nhạt đó như vậy. Có phải người lạnh nhạt thì luôn đại biểu cho bạc tình?

"Được." Anh lạnh nhạt như vậy, nhưng vì sao cô lại không thể, cố gắng để làm cho bản thân lạnh lùng, trong lòng cứ không bình tĩnh như vậy, giờ phút này cô cảm thấy bản thân chẳng ngụy trang được bao nhiêu.

Hai người ngồi xuống tại một quán cà phê gần đó, anh vì cô mà chọn cà phê cô thích uống nhất, cô lại ngăn lại, tự mình chọn loại nước táo khác, anh nhìn cô: "Khẩu vị của em đã thay đổi."

Tố Tố hơi nhướng mày "Ừ, mọi thứ đều thay đổi rồi, về việc khẩu vị, cũng nên theo đó mà thay đổi, không phải sao?"

Thẩm Hạo Vũ cười cười, nụ cười lại lạnh nhạt như vậy "Anh nghe quán trưởng nói, chồng em là bộ đội."

"Ừ, quán trưởng nói không sai, anh ấy là bộ đội." Nhắc tới Sở Lăng Xuyên, cô liền nhịn không được mà nở nụ cười, tươi cười kia không phải giả vờ, mà là từ trong trái tim, dù cho Thẩm Hạo Vũ ở trước mặt, cô vẫn có thể cười tự nhiên.

Thẩm Hạo Vũ đột nhiên hỏi: "Em yêu anh ta không?"

Tố Tố thu lại nụ cười "Việc này liên quan đến anh sao?"

"Tố Tố, anh biết em vẫn giận anh, là anh không làm theo lời hứa, để cho em thất vọng..."

"Thẩm Hạo Vũ, những thứ này em không muốn nghe, em đã từng muốn chỉ một lời giải thích mà thôi, vì sao anh lại không quay về giải thích. Nhưng bây giờ, em lại không còn muốn nữa, những thứ đã qua liền qua..."

"Bởi vì em đã kết hôn, nên toàn bộ mọi thứ về anh đều không còn liên quan đến em sao?" Thẩm Hạo Vũ ngắt lời Tố Tố, giọng điệu có chút gấp gáp, thậm chí có chút kích động, nói xong mới ý thức được bản thân đã luống cuống: "Thật xin lỗi, Tố Tố, anh không có ý khác, anh chỉ không hi vọng em kết hôn là vì giận anh mà thôi."

Tố Tố giống như bị nhắm trúng huyệt đạo, muốn cãi lại, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.

Thẩm Hạo Vũ tiếp tục nói: "Nhìn thấy được, anh ta là người đàn ông không tệ. Tuy anh không hiểu rõ được anh ta, nhưng mà, nhìn lo lắng trong ánh mắt anh ta đối với em, anh thấy được, anh ta yêu em, sẽ cho em hạnh phúc được.

Qua mọi chuyện, anh không mong nhận được câu trả lời, anh chỉ hi vọng em có thể tha thứ anh, vì anh con người này mà em phải bỏ đi hạnh phúc bản thân, cũng đừng hận anh Tố Tố, em không đáng phải tự hại bản thân vì anh."

"Này, không cần anh phải giả vờ người tốt, hạnh phúc của em đương nhiên em sẽ nắm lấy." Tố Tố trợn mắt nhìn anh, thở dài "Thẩm Hạo Vũ, anh không biết nếu lúc này anh khóc nói rằng anh hối hận sao không trở về sớm một chút, muốn em trở lại bên cạnh anh, lớn tiếng nói rằng anh sai lầm rồi, như vậy càng làm cho em hết giận sao?"

Thẩm Hạo Vũ nhàn nhạt cười "Anh cũng không muốn phá hoại hạnh phúc gia đình của người khác. Huống chi, nếu anh thật sự làm như vậy, đại khái em cũng sẽ một cước đá văng anh, sau đó vứt cho anh một chữ, cút! Hoặc là cho anh một cái tát."

"Sai." Tố Tố cắt ngang lời anh, vẻ mặt thành thật nói: "Em sẽ cho anh một cái tát, đá anh một cước văng ra, lại tiễn anh một chữ, cút."

Hai người đồng thời nở nụ cười, cô cười đến thoải mái, anh cười đến nhạt nhòa, cười xong, anh mới nói: "Biết vì sao anh không làm như vậy không? Anh nghĩ chúng ta không làm người yêu, vợ chồng, thì còn có thể làm bạn bè."

Tố Tố không nói gì, Thẩm Hạo Vũ hỏi: "Như thế nào, chẳng lẽ làm bạn bè cũng không được sao? Em vẫn không thể bình tĩnh đối mặt với anh?"

Không thể bình tĩnh đối mặt với anh? Đó chính là nói cô còn để ý anh đấy, anh đã rộng rãi như vậy, cô còn gì không tốt nữa. "Anh đã mở miệng như vậy, vì cái gì em không thấy rõ chứ. Làm bạn bè liền là bạn bè, có gì đáng ngại. Nhưng mà chồng em rất thích ăn dấm chua, anh đừng không có việc gì lại tìm tới em phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người ta đấy."

Sở Lăng Xuyên thích ăn dấm chua sao? Khi không có ai, cô không thể nghĩ đến việc anh rộng lượng, cô nhịn không được nhớ lại lần trước khi Cao Tường tìm cô, sau đó Sở Lăng Xuyên gặp được liền lôi kéo Cao Tường đi uống rượu, hai người say đến rối tinh rối mù, đưa đủn nhau cả đêm.

Từ lần đó về sau, rốt cuộc Cao Tường cũng không dám dến tìm cô, nghĩ đến đó Tố Tố liền nhịn không được mà nở nụ cười, tiếp tục nói: "hưng mà, em nghĩ, chồng em sẽ mời anh ăn cơm đấy, ngày nào đó anh ấy đi tìm anh, anh đừng nghĩ mình có thể đấu lại một mình, không cẩn thận bị thương hoa hoa lệ lệ liền không tốt. Được rồi, trời không còn sớm, anh thanh toán, em phải đi rồi."

Nói xong Tố Tố liền đứng dậy rời đi, hiện tại cô đã học được chiêu đó của Sở Lăng Xuyên, không cho người ta có cơ hội giữ lại, rõ ràng lưu loát rời đi. Mà Thẩm Hạo Vũ nhìn bóng lưng Tố Tố rời đi, vốn vẻ mặt lạnh nhạt liền dần dần biến mất, chỉ còn lại cô đơn cùng thương cảm.

Thực ra trong lòng Tố Tố cũng không rộng rãi giống như thể hiện, dù sao đã yêu nhiều năm như vậy, đợi nhiều năm như vậy, há có thể dùng ba lời nói dối xóa sạch. Cô chỉ muốn cố gắng, cố gắng làm nhạt dần những thứ tình cảm nhiều năm kia, cố gắng đặt tình cảm vào Sở Lăng Xuyên, cô đồng ý rồi, cô sẽ thử yêu anh.

Bắt xe đi về nhà ba mẹ, dọc đường đi, cảm xúc cũng trở lại bình thường, cô lên tầng, mở cửa đi vào, liền cảm thấy không khí có chút khác thường, đổi giày đi vào phòng khách liền nhìn thấy mẹ đang xem ti vi trong phòng.

Không có gì khác thường. Nhưng vì sao cô lại có một cảm giác rất kỳ quái, cô cất cặp rồi hỏi: "Mẹ, trong nhà không có việc gì chứ?"

Vẻ mặt Lý Nguyệt Hương bình tĩnh, liếc mắt nhìn Tố Tố, nói: "Không có con."

"Tại sao ba chưa về ạ? Có phải là vụ án nào lớn không?" Tố Tố nói xong liền ngồi bên cạnh mẹ, cảm thấy hôm nay mẹ có chút là lạ. Soái Ca cũng hết sức ngoan ngoãn ngồi xổm ở trong chỗ của mình trước ban công.
Bình Luận (0)
Comment