Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 56.1

Editor: Mèo (meoancamam)

Lúc hai người còn sững sờ thì bên ngoài đã có người gõ cửa, còn hô lớn: “Doanh trưởng, có chuyện gì vậy? Tình hình như thế nào rồi!”

Mấy sĩ quan nhạy cảm trên tầng bị tiếng hô to của Sở Lăng Xuyên kinh động mà chạy xuống.

Sở Lăng Xuyên vội vàng mặc quần, đi mở cửa nói với người bên ngoài: “Không có việc gì, tất cả đi ngủ đi.”

Nghe Sở Lăng Xuyên nói không có việc gì, mấy chiến sĩ để trần chỉ mặc độc chiếc quần cộc rộng thùng thình cũng không hỏi nhiều, lần lượt về phòng gặp Chu Công (Cho bạn nào không rõ, gặp Chu Công ở đây ý chỉ đi ngủ ấy)

Sở Lăng Xuyên đóng cửa lại, quay đầu thì ánh mắt liền giao nhau với Tố Tố.

Lúc này Sở Lăng Xuyên cũng tỉnh rượu, buồn ngủ cũng đã bay ra tận nước ngoài rồi.

Tố Tố nhớ lại phản ứng khi nãy của Sở Lăng Xuyên, nhớ lại những người bên ngoài bị tiếng động làm giật mình, thật sự không nhịn được mà cười lớn một trận, cười đến không thể đứng được.

“Buồn cười như vậy sao, hả?” Sở Lăng Xuyên có chút không được tự nhiên, nói xong cũng nở nụ cười, đi qua đó dùng hai tay bế Tố Tố lên, quay lại giường rồi đặt Tố Tố xuống.

Tố Tố cười đến không dừng được, dường như ngực cũng không chịu nổi.

“An Nhược Tố, cười lần nữa anh sẽ không khách sáo đâu!” Sở Lăng Xuyên uy hiếp nhưng vẫn bị Tố Tố bỏ qua, cô càng ngày càng cười đến càn rõ. Bất đắc dĩ, anh ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hôn xuống, hôn hết tràng cười xấu xa của cô, tiếng cười cũng thành “ưm” cùng tiếng thở dốc.

Môi Tố Tố nhỏ mềm giống như thạch hoa quả lúc nào cũng có thể hòa tan trong miệng anh. Trong miệng cô lại có hương thơm làm người ta rung động, cám dỗ anh trở nên say mê, mê muội, càng muốn nếm thêm ngọt ngào đẹp đẽ của cô.

Một hồi hôn môi triền miên cũng kết thúc, mặt Tố Tố hơi phiếm hồng, trong mắt ngoại trừ hơi sương còn thêm ý cười, đưa tay đặt trên trán anh: “Sở Lăng Xuyên, anh nói xem bao giờ tật xấu uống rượu lại luyện võ của anh mới có thể sửa đổi, em ngủ một giấc mà chẳng khác gì chuẩn bị chiến đấu, không dễ dàng chút nào.”

Sở Lăng Xuyên vừa nghe Tố Tố nói vậy thì trong lòng liền căng thẳng, lo lắng quan sát Tố Tố từ trên xuống dưới, khẩn trương hỏi: “Vợ, anh không đánh em cùng tiểu Xuyên nhỏ chứ?”

“Không có, em nhạy bén biết được tình hình quân địch nên đã sớm trốn rồi.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố đều là đắc ý, có thể tránh được trong tầm tay anh, cô tu luyện cũng đã đã đạt thành chính quả rồi.

Sở Lăng Xuyên nghe Tố Tố nói cũng liền hiểu được kha khá, trách không được cô lại trốn anh xa vậy, hóa ra đã sớm phòng bị anh. Xem ra buổi tối kết hôn đó, một quyền kia để lại ấn tượng không nhỏ với cô đâu.

Nghĩ đến đó rồi lại nhớ đến khi bản thân tỉnh lại liền thấy Tố Tố đứng trong góc ngây ngốc nhìn anh, trong lòng liền đau lòng hơn nửa đêm cô cũng không được ngủ ngon, cũng cảm thấy buồn cười liền nhịn không được nở nụ cười.

Nhìn nhìn quả bóng bay đã nổ thành mảnh nhỏ trên giường liền nhíu mày, tay lại vuốt nhẹ trên bụng cô, há miệng cắn nhẹ lên chóp mũi cô, cười nói: “Vợ, anh phát hiện em lại xấu xa như thế đấy.”

“Ài!” Tố Tố thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai anh, giọng điệu thương tiếc cảm thán nói: “Em đây không phải gần mực thì đen gần đèn thì sáng sao, ở cùng với anh em có thể sáng chắc?”

Sở Lăng Xuyên giơ tay nhẹ chọc trán cô một cái, giọng điệu uy nghiêm ra lệnh: “Đi ngủ!”

Bởi vì cả buổi tối đã lăn qua lăn lại cho nên Tố Tố ngủ vô cùng sâu, sáng ngày hôm sau đến tiếng rời giường cũng không nghe thấy, càng không biết Sở Lăng Xuyên đã rời giường từ lúc nào, chỉ cảm thấy bản thân ngủ thẳng tới tận chín giờ.

Khi tỉnh dậy liền nhìn một chút, Sở Lăng Xuyên không ở đây nên trong phòng chỉ có mình cô, trên bàn đặt một hộp giữ nhiệt, bên trong là bữa sáng cho cô. Dậy quá muộn nên không ai ăn cùng cô, bản thân liền tự yên lặng ăn hết bữa sáng.

Rửa sạch hộp thức ăn, dọn dẹp phòng, giặt sạch quần áo, lúc cô đang định ra ngoài đi bộ thì Sở Lăng Xuyên cũng quay lại, vừa vào cửa liền hô: “Bảo bối, đã ăn sáng chưa!”

Tố Tố nghe Sở Lăng Xuyên hô lớn thì liền ra khỏi nhà tắm, vừa đi vừa lau tay, ngồi bên giường nhìn anh, lộ ra nụ cười cực kỳ ý vị: “Em ăn thử rồi. Tại sao anh đã chạy về rồi?”

“Bảo bối, hỏi em chuyện này.” Sở Lăng Xuyên ngồi cạnh Tố Tố, vô cùng thân thiết ôm cô, “Ngoan ngoãn nói cho anh biết, thuốc lá cùng tiền bạc của anh, có phải em cất đi rồi không?”

Tố Tố đảo mắt, nở nụ cười, cười đến nỗi vô cùng giống hồ ly, tay nhỏ nhắn vươn ra trước mắt anh, mở ra nói: “Như thế nào, anh muốn nộp tiền sao? Muốn giao bao nhiêu liền lấy ra đi.”

“Bảo bối, đây là chuyện gì?” Tố Tố chưa bao giờ quản lý tiền bạc cùng thuốc lá của anh, anh cũng chưa bao giờ hút thuốc ở nhà, chỉ khi đến giới hạn mới châm một điếu, bỗng nhiên đánh úp như vậy, chuyện gì đang xảy ra đây?

Tố Tố đứng dậy, đứng trước mặt anh, hai tay chắp sau lưng rất có dáng vẻ lãnh đạo, nhíu mày nâng cằm nói với anh: “Đồng chí trung tá, phiền anh ngồi xuống.”

Sở Lăng Xuyên phối hợp thẳng lưng, ngồi ngay ngắn, đôi mắt sâu thẳm nhìn Tố Tố giống như muốn nhìn một chút, cô gái này trong hồ lô muốn bán cái gì, làm cái gì đây.

“Xét thấy biểu hiện đêm qua của anh, lãnh đạo quyết định tịch thu toàn bộ tài sản của anh nhằm khiển trách. Nhưng anh yên tâm, chờ anh kiểm điểm sâu sắc rồi, sửa đổi sai lầm, lãnh đạo sẽ trả lại toàn bộ tài sản của anh.” Tố Tố nói xong liền đưa tay vỗ vỗ vai anh, hàm xúc nói: “Đồng chí trẻ, anh phải cố lên..., thời gian thử thách lãnh đạo cho anh đã đến rồi.”

“Em con bé này, làm phản rồi.” Sở Lăng Xuyên nói xong đứng lên, dường như muốn tức giận nhưng ngược lại chỉ xoa nhẹ đầu cô một cái, nghiêm mặt nói lời thề son sắt: “Được, anh nhất định sẽ kiểm điểm thật tốt, cố gắng sửa chữa sai lầm, tạm thời tài sản do vợ giữ lấy.”

“Thật chứ?” Tố Tố nhíu mày nhìn anh, kiêng rượu cũng không phải chuyện gì dễ dàng, không nói đến nguyên nhân cá nhân, ngẫu nhiên có chuyện (phải uống rượu) cũng khó tránh khỏi, cô cũng không nhất định bắt anh kiêng rượu, chỉ muốn tỉnh táo anh một câu, đừng có say đến li bì.

Chủ yếu là do mỗi lần say rồi luyện võ, cô đều không thể chịu được. Cho nên sáng nay khi tỉnh lại vào nhà vệ sinh, vụng trộm tịch thu thuốc lá cùng tiền bạc người nào đó chưa kịp cầm, còn có thuốc lá trong phòng nữa, đây có thể nói là rượu gây họa cho thuốc, thuốc lá chưa làm gì.

Sở Lăng Xuyên vỗ ngực cam đoan “Đương nhiên là thật.”

Tố Tố nhìn anh từ trên xuống dưới “Sở Lăng Xuyên, anh sẽ không nhân lúc em không chú ý mà lén lút lấy hết đồ đã đưa cho em giữ chứ?”

Nghe Tố Tố nói vậy, Sở Lăng Xuyên liền trừng mắt, rất chính nghĩa nói “Anh có thể làm việc đó sao, tuyệt đối không thể, em cứ yên tâm.” Tuy trong đầu anh chưa chắc nghĩ như vậy.

“Được, em tin anh.” Tố Tố nói xong liền nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên trêu chọc một hồi hôn môi từ Lăng Xuyên. Rất lâu sau mới buông ra được, đôi mắt đen láy của anh nhìn cô: “Anh phải đi vội, buổi trưa sẽ về. Nếu em nhàm chán có thể tìm mấy chị em dâu trên tầng đi dạo xung quanh.”

Tố Tố đẩy anh nói “Anh đi làm việc của anh đi, em biết cách tự chơi mà. Anh cứ yên tâm.”

Sở Lăng Xuyên lại hôn một cái lên môi Tố Tố, lúc này mới rời đi. Tố Tố lấy ra tài sản của anh ở dưới gối, tiền bạc cùng với hộp thuôc lá. Cô liếc nhìn cả căn phòng, chỗ lớn như vậy mà không giấu được nơi nào cả.

Mở tủ tìm tòi một chút cũng cảm thấy không an toàn, cuối cùng tầm mắt liền rơi vào quần áo của mình. Ha ha, Tố Tố âm thầm nở nụ cười, cô cùng Sở Lăng Xuyên đấu trí, xem ai sẽ thắng đây.

Tố Tố mới vừa đi qua đi lại xong đã có người gõ cửa, cô vội vàng đi mở liền thấy là ba người phụ nữ cô đã gặp qua, là vợ của chính trị viên, vợ của phó doanh trưởng còn có vợ của liên trưởng.

Họ tới tìm cô để ra ngoài đi bộ một chút. Tố Tố đang suy nghĩ, một mình cũng rảnh rỗi đang định đi bộ, lần này có người tìm cô quả nhiên trúng ý cô nên lập tức liền ra ngoài cùng mấy chị em.

Tố Tố ở bên ngoài tầm một tiếng, đi vài chỗ quanh nơi đóng quân cùng nhìn các chiến sĩ huấn luyện, cũng cảm thấy hơi mệt liền về trước. Lúc về cô phát hiện cửa không khóa, phản ứng đầu tiên chính là Sở Lăng Xuyên đã về.

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra thấy trong phòng không có ai, rón ra rón rén đi vào liền nghe thấy âm thanh phát ra từ nhà tắm, cô đi theo tiếng động, vừa mở cửa nhà tắm liền thấy Sở Lăng Xuyên đang ngồi ngay ngắn trên bồn cầu.

Sở Lăng Xuyên vốn đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng vừa nghe được tiếng động liền phản ứng lại.

Tố Tố nhìn tư thế của anh mà tựa vào cửa, dường như sắp phì cười đến nơi rồi. Cô đùa anh mà anh còn phối hợp như vậy, thực sự lén lút quay về tìm đồ của mình.

Cô giả vờ nghi hoặc nhìn anh, hỏi: “Thủ trưởng, anh đang làm gì vậy?”

Sở Lăng Xuyên khoanh tay trước ngực, đôi mắt đen láy liếc cô đang đứng cạnh cửa một cái, cực kỳ thành thật nghiêm túc nói: “An Nhược Tố, đừng quấy rầy thủ trưởng đi vệ sinh, rất không lễ phép biết không, còn không ra ngoài đi.”

Đi vệ sinh, mặc quần mà cũng đi vệ sinh, Tố Tố liền nhịn không được buồn cười, quan sát nửa người dưới của anh, tốt bụng nhắc nhở: “Việc đó, đồng chí trung tá, em không thể không nhắc nhở anh, quần anh không cởi thì sẽ làm bẩn quần đấy.”

Sở Lăng Xuyên tức giận trừng mắt nhìn Tố Tố, lạnh lùng nói: “Anh cứ như vậy cũng được.”

Tố Tố chắp tay sau lưng, đứng thẳng, lắc lư đi từ trái sang phải ở cửa nhà vệ sinh, lại đi từ phải sang trái, cứ đi qua đi lại trước mặt Sở Lăng Xuyên như vậy: “Tiểu Xuyên Xuyên, có phát hiện ra em có gì khác không?”

Tầm mắt Sở Lăng Xuyên liền rơi vào bụng Tố Tố, tại sao bụng lại lớn như vậy, dù tính thêm tiểu Xuyên nhỏ trong bụng cô đang lớn hàng ngày thì qua một đêm cũng đâu thể to nhanh như thế, anh đứng dậy đi đến chỗ Tố Tố: “Bảo bối, trong túi tiền em có gì vậy?”

“Tài sản của anh nha, em phải giữ gìn thật tốt cho nên liền mang bên người rồi.”

Tố Tố nói xong thì vẻ mặt Sở Lăng Xuyên cũng hiện vạch đen. Thực sự anh nhìn đúng thời gian, lúc Tố Tố không ở nhà liền quay lại, muốn lặng yên không tiếng động lấy lại tài sản của mình, tìm hồi lâu hóa ra cô gái này lại mang theo bên người chứ.

“An Nhược Tố, em cầm ra cho anh.” Vẻ mặt anh nghiêm nghị, chỉ bụng cô “Chẳng may mùi khói thuốc ngấm qua bụng vào người tiểu Xuyên nhỏ thì sao bây giờ, nhanh lấy ra đi.”

Choáng váng, người đàn ông này đúng là có thể nói dối, Tố Tố cố ý đùa anh: “Vậy anh nói cho em biết vừa nãy anh muốn tìm cái gì?”

Tìm cái gì sao? Sở Lăng Xuyên cúi đầu liền nhìn thấy quần của mình, trong đầu lóe ra ý tưởng, tay chỉ ống quần: “Anh đang tìm kim chỉ, bảo bối, em nhìn xem, vết rách trên quần anh, giúp anh khâu lại đi.”

“Em?” Tố Tố mở to hai mắt nhìn, không phải cô không vui lòng, chính là cô chưa trải qua việc này, giờ phút này cũng cực kỳ thấy xấu hổ nhưng lại chẳng thể thừa nhận bản thân không làm được..

Sở Lăng Xuyên nhíu mày, “Bảo bối, em sẽ không không thể làm việc này chứ? Không sao cả, em không cần làm để anh làm cho.”
Bình Luận (0)
Comment