Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 59.1

Editor: Mèo (meoancamam)

Mẹ nó!

Nha đầu thối này, cũng dám uy hiếp em trai anh!

Sở Lăng Xuyên nhướng mày, hai mắt trợn tròn, chân bước lớn tạo thành dáng đứng trung bình tấn, vẻ mặt tức giận hô: “Lật trời rồi, em tới đá thử đi, thân mình cứng như sắt giống Thiết Bố Sam của lão tử lại sợ em, tới đá đi, để anh nhìn xem em dùng lực bao nhiêu! Nha đầu thối này!”

Tố Tố thấy dáng vẻ này của Sở Lăng Xuyên thì có chút choáng váng, “Em, em, em đá thì đá!” Nhưng cô lại không làm, thực sự cô cũng không dám, nhưng không thể yếu thế được, cô liền xoay người tìm xung quanh cái gì đó, cuối cùng tầm mắt liền thấy được gậy bóng chày.

Ngón tay chỉ thẳng mặt anh, “Anh, anh chờ! Cho anh trèo tường (1) này! Hôm nay cần phải dạy dỗ lại anh!” Tố Tố nói xong liền nhanh chóng cầm lấy chiếc gậy bóng chày, sau đó vung về phía Sở Lăng Xuyên.

(1) trèo tường: phản bội, có bồ bên ngoài.

Thực ra dù cho Tố Tố có thực sự đánh, cô đánh nhưng đâu tính được Sở Lăng Xuyên là ai chứ. Nếu đổi lại là kẻ địch thì sớm đã bị một cước đá bay đi rồi, nhưng đây là vợ của anh, có thể đạp sao? Anh biến sắc, hai tay che chắn nơi nào đó, nhảy ra sau mà tức giận nói: “Mẹ nó, em điên rồi sao!”

Tố Tố thở hổn hển nhìn anh, gậy bóng chày trong tay vẫn đang quơ qua quơ lại. Sở Lăng Xuyên vừa tức vừa muốn cười, tiến một bước đoạt lấy cái gậy vứt xuống đất. Lúc này mới qua đây, những gì Tố Tố nói khi nãy, nghĩ đi nghĩ lại thì con ngươi liền trầm xuống, hàng mày cau lại như ngọn núi nhỏ (*) đã biến thành chữ xuyên (*), rốt cuộc đã biết vì sao cô gái này lại dùng thái độ như vậy với anh, hóa ra bởi vì đã nhìn thấy cái cảnh ở quảng trường rồi.

(*) ngọn núi nhỏ trong tiếng Trung là 山, còn chữ xuyên là 川, mọi người tự tưởng tượng quá trình cau mày của anh Xuyên nhé.

Trách không được hôm qua lại buồn bã hỏi anh có lừa dối cô hay không, có thể phản bội gia đình của bọn họ hay không, thì ra cô gái này nghĩ anh đã trèo tường (1), tạm thời coi như là dấm chua nhiều như biển đã khiến cô quay cuồng đi.

Nghĩ như vậy, tức giận trong lòng anh liền giảm xuống, trở nên thoải mái hơn, ghen tuông chính là biểu đạt cô quan tâm đến anh. Nhưng tiếp đó lại đau đầu, vấn đề trước mắt này vô cùng nghiêm trọng, nhất định phải giải thích rõ ràng, nếu náo lên sẽ không tốt, cô nàng này sẽ thực sự li hôn với anh, dù sao đây chính là mấu chốt vấn đề.

Nhưng phải giải thích như thế nào mới có thể nói rõ ràng đây?

Tố Tố thấy anh không nói lời nào, cũng không giải thích liền cho rằng đã nói trúng hết rồi, anh chột dạ không nói được gì. Nghĩ như vậy, trong lòng càng khó chịu, quả nhiên anh đã phản bội cô cùng Tiểu Xuyên nhỏ. Cảm thấy rất muốn khóc nhưng cô cũng là người sĩ diện, kiên quyết không thể khóc trước mặt kẻ phụ bạc được, cô muốn nhẫn nhịn, nuốt nước mắt vào lòng. Cho dù phải nhất phách lưỡng tán (2), cô cũng phải đưa Tiểu Xuyên nhỏ rời đi.

(2) nhất phách lưỡng tán: Thành ngữ mới, dùng để hình dung hai bên kiên quyết kết thúc mọi mối quan hệ.

Ngay lúc Tố Tố nghĩ xem nên tiêu sái rời đi như thế nào thì Sở Lăng Xuyên đã xoay người tiêu sái đi rồi. Nhìn bóng dáng tự nhiên rời đi của anh, trái tim Tố Tố càng lạnh lẽo, khó chịu, đau đớn, rất muốn khóc.

Tố Tố ụp xuống giường, nằm sấp, mặt chôn trong gối, nước mắt không ngừng được mà rơi xuống, trong lòng liên tiếp nguyền rủa Sở Lăng Xuyên cùng em trai anh. Qua lúc lâu cô mới đứng dậy, khụt khịt mũi đi vào nhà vệ sinh. Cô vừa tắm rửa vừa rơi nước mắt, cô chỉ có thể lừa dối bản thân đó không phải nước mắt, đó là nước tắm. Mắt đỏ thì cô có thể nói là do dầu gội đầu dính vào mắt, không phải cô đã khóc.

Ở trong phòng tắm rửa thật lâu mới mặc quần áo ngủ ra ngoài, dùng khăn bông lau mái tóc ướt sũng, gương mặt giả vờ kiên cường ngẩng đầu. Ở bên trong khóc đủ, lúc này chỉ còn lại đau đớn khôn xiết.

Chờ đến lúc cô đã lau tóc được kha khá thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Sở Lăng Xuyên nhanh chóng tiến vào, nghiêm mặt, không nói hai lời liền nắm chặt tay cô đi ra ngoài, anh đang muốn làm gì đây?

Mãi đến khi cô bị Sở Lăng Xuyên kéo vào phòng làm việc, đứng cách máy tính một thước thì cô mới ý thức được vừa nãy anh rời đi để mở máy tính chat video, nhưng đó lại với một cô gái khác.

Mẹ nó, Tố Tố tức giận, vậy mà còn có tâm tình chat video với cô gái khác. Cô đang định nói gì đó thì Sở Lăng Xuyên đã buông cô ra xoay người rời đi, Tố Tố ngơ ngác đứng đó, tầm mắt liền rơi xuống gương mặt của cô gái kia, hả? Tại sao cô gái này trông quen mặt như vậy? Cô mở to mắt nhìn thật kỹ, a...! Nghĩ nghĩ, đây không phải cô gái đã thân mật thắm thiết với Sở Lăng Xuyên ngày hôm đó sao?!

Tố Tố càng giận hơn, chính anh phong lưu thì thôi, vì sao còn bắt cô phải chat video với cô gái ấy, còn ngại cô không đủ tức giận, không đủ khổ sở sao?

Ngay lúc cô vừa giận vừa nghi ngờ, khi định xoay người rời đi thì người trong màn hình đã ngượng ngùng chào hỏi với cô, còn vẫy vẫy tay: “Em chào chị dâu!”

Chuyện quái quỷ gì đây? Tại sao lại là giọng đàn ông vậy? Tố Tố tròn mắt nhìn chằm chằm người trong máy tính, lúc này trên màn hình còn có thêm một người nữa, sau đó có bàn tay vươn ra, một phát đã túm lấy tóc của cô gái đó kéo ra, một mái đầu húi cua xuất hiện!

Tố Tố triệt để choáng váng, cô gái này thực ra là đàn ông?! Đây là tình huống gì đây? Khi Tố Tố còn kinh hãi thì hai người bên kia đã bắt đầu oánh lộn nhau vì mái tóc giả. Cô cũng nhanh chóng rời đi.

Giờ phút này trong phòng khách trống không, hẳn là Sở Lăng Xuyên ở trong phòng ngủ rồi. Lúc này Tố Tố chết đứng tại chỗ, sau khi kinh hãi cùng tức giận, lúc này cô bắt đầu thấy ngại ngùng, còn có xấu hổ nữa.

Dần dần lại cảm thấy lúng túng, cực kỳ buồn bực, cô đau lòng xoắn xuýt nhiều ngày như vậy, hóa ra người con gái khiến cô ghen tuông điên cuồng thực ra lại là đàn ông, quá khôi hài rồi? Tố Tố nhịn không được hỏi trời: Ông trời à, đây là ông đang ưu ái hay chỉnh tôi đây?

Sau khi cảm thán, cô liền nhịn không được suy nghĩ, vậy xem ra ngày đó bọn họ thật sự là đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt gì đó, đúng lúc bị cô bắt gặp rồi. Đó chính là nói, đồng chí thủ trưởng là đồng chí tốt, vốn không phản bội cô cùng tiểu Xuyên nhỏ.

Nghĩ như vậy, Tố Tố liền vui như mở cờ trong bụng, ha ha, nhịn không được nở nụ cười, cười xong lại thấy có chút choáng váng, rất lúng túng, vì một tiểu tam “có thể có” mà cô đau lòng lâu như vậy, vừa rồi còn nổi bão với Sở Lăng Xuyên nữa! A a, Tố Tố nhịn không được kêu lên, cho cô một miếng đậu hũ để cô đập đầu chết đi. Che mặt. dựa tường, sau đó đấm tường, thế nào mới xong chuyện đây, cô phải đối mặt với Sở Lăng Xuyên như thế nào đây?!

Đây chính là không tin tưởng đồng chí thủ trưởng, là hoài nghi lòng chung thủy của anh, anh khẳng định vô cùng tức giận. Nếu như cô sai, vậy cô cũng co được dãn được, đi nói lời xin lỗi thôi. Hơn nữa, cô cũng không rõ mọi chuyện, việc hiểu lầm thì về tình có thể tha thứ được.

Anh sẽ không nhỏ nhen so đo với cô đi? Thực ra không phải Tố Tố sợ anh nhỏ mọn, chỉ sợ anh cười cô thôi, quá mất mặt, anh khẳng định sẽ lấy chuyện này ra trêu cô nửa năm mất, thật buồn bực mà!

Sau khi xoắn xuýt đủ, Tố Tố chần chừ dịch người, rốt cuộc chần chừ đến được cửa phòng ngủ, do dự trước cửa rất lâu rồi mới vươn tay khẽ đẩy ra một khe hở nhỏ, cúi người ngó đầu nhìn bên trong, chỉ thấy Sở Lăng Xuyên đang cau có, hai tay chống đùi ngồi thẳng tắp.

Thôi rồi, dáng vẻ rất tức giận rồi!

Tố Tố nổi dũng khí đẩy cửa bước vào, hai tay nắm chặt vạt áo ngủ, vò bóp đi đến chỗ anh. Khi đứng cách anh không xa thì cúi đầu, liếc trộm ánh mắt anh rồi mới mở miệng nói: “Chuyện này... Em đã kiểm điểm nghiêm túc, không nên không tin tưởng anh, không nên nghi ngờ anh. Đồng chí thủ trưởng, em sai rồi, về sau nhất định sẽ sửa sai, anh đại nhân đại lượng tha thứ cho tiểu nữ một lần nhé(*). Đồng chí thủ trưởng anh đừng làm mặt cau có như vậy, cười một cái đi.”

(*) Ở chỗ này chị Tố gọi anh Xuyên là đại nhân (trong câu đại nhân đại lượng), một từ xưng hô thời xưa, nên vế sau chị cũng gọi mình theo kiểu cổ đại, mình thấy vẫn nên để nguyên văn sẽ phù hợp hơn là đằng trước cổ đại, đằng sau hiện đại trong cùng một câu, cũng như giữ tính hài hước.

Vẻ mặt Sở Lăng Xuyên vẫn nghiêm nghị như trước không nói một lời. Thủ trưởng đang rất tức giận, hậu quả có thể rất nghiêm trọng. Bị oan uổng lớn như vậy, dù gì cũng phải đòi lại công bằng đầy đủ, nha đầu thối, xem em có bao năng lực.

Tố Tố nhìn gương mặt trầm trầm của anh, suy nghĩ trong lòng, làm thế nào mới có thể khiến thủ trưởng nguôi giận đây? Minh tư khổ tưởng (3) một hồi, cuối cùng quyết định học theo cách của anh.

(3) minh tư khổ tưởng: tận lực suy nghĩ, tìm cách giải quyết.

Qua chỗ anh, cô vươn tay lắc lắc cánh tay anh, làm nũng: “Tiểu Xuyên Xuyên đừng giận nữa, em đã nhận sai rồi. Tình huống lúc đó ai nhìn thấy cũng sẽ hiểu lầm thôi, hơn nữa, em tức giận là đại biểu quan tâm đến anh mà.”

Quan tâm? Sở Lăng Xuyên vừa nghe đến hai từ đó thì trong lòng đã vui đến nở hoa rồi, nhưng vẫn không nói một lời như trước, tiếp tục trưng vẻ mặt nghiêm nghị, còn cố ý lạnh lùng liếc cô một cái, hơi nghiêng mặt không thèm nhìn cô nữa.

Tố Tố thấy anh không để ý đến mình thì liền giống như thuốc cao bôi trên da chó (*) dán lên người anh, anh dùng mỹ nam kế thì cô sẽ dùng mỹ nhân kế, trực tiếp ngồi lên đùi anh, mặt đối mặt, vươn tay kéo cong miệng anh lên: “Tiểu Xuyên Xuyên, nói một câu thôi cũng được.”

Sở Lăng Xuyên tiếp tục lạnh nhạt, không nói câu gì, không thèm để ý, quả thật đã thành im lặng là vàng rồi.

Tố Tố có chút không muốn đùa nữa, nhướn mày, trừng mắt “Tiểu Xuyên Xuyên, rốt cuộc phải như thế nào anh mới không giận nữa, em cũng giải thích rồi mà? Anh lại cho em ăn bơ, em đây liền mặc kệ anh!”

Mềm không được thì chỉ có thể mạnh bạo, nhưng cuối cùng Sở Lăng Xuyên cũng có phản ứng, ôm cô đứng dậy, xoay người, đặt cô lên giường, vẻ mặt nghiêm túc nói: “An Nhược Tố, em còn chưa nhận ra hết lỗi lầm của mình, lại càng không hoàn toàn thành ý chút nào!”

Người đàn ông này rốt cuộc cũng mở miệng rồi, Tố Tố nhịn không được nở nụ cười, giữ chặt tay anh đong đưa qua lại: “Tại sao em lại hối lỗi chưa đủ, tấm lòng chưa thành tâm hả? Không đủ tin tưởng anh, còn nghi ngờ anh. Còn gì nữa sao?”

Sở Lăng Xuyên hừ lạnh một tiếng, đầu hơi ngẩng cao: “Người nào cười đến phóng túng?” Được lý không buông tha người sao? Tố Tố há hốc mồm, thì ra đã ở đây đợi cô rồi, phải anh chóng vuốt mông ngực: “Không có, không có, anh cười rất dịu dàng, cực kỳ mê người, rất đáng yêu, vừa rồi là em hình dung không đúng, miệng ăn nói bừa đấy.”

“Điều này cũng không tệ lắm! Nhưng mà còn nữa!” Vẻ mặt Sở Lăng Xuyên tức giận. Tố Tố càng choáng váng, có phải người đàn ông này đang được một tấc liền muốn tiến một thước không, cô có chút tức giận kêu lên: “Còn có gì nữa?!”

Ánh mắt Sở Lăng Xuyên nghiêm nghị, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em uy hiếp em trai anh!”

Một phát, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tố Tố đã chuyển đỏ, lúc này mới nhớ ra khi cãi nhau cô đã tuyên bố muốn đá em trai anh thật, quả thực là một lần vạ miệng, nghìn đời ân hận “Em...em cũng không thực sự đá.” Cô nhỏ giọng nói.

Sở Lăng Xuyên trừng mắt, nhíu mày “Ừ? Em còn muốn đá thật mà? Gậy cũng cầm lên rồi đấy!”

“Không... Không đâu... Em chỉ hù dọa chút thôi.” Tố Tố lí nhí nói xong, cảm thấy lúng túng quá liền lớn tiếng lên “Đúng, em đã nói, em uy hiếp, vậy thì sao chứ, anh còn muốn em giải thích cho em trai anh sao?!”

“Giải thích thì thôi, an ủi một chút lại được.” Sở Lăng Xuyên nói xong liền bổ nhào vào Tố Tố, ôm cô vào lòng, vẻ mặt cười đến xấu xa bắt lấy tay cô, đặt xuống chỗ nào đó đã từng bị uy hiếp, cũng hôn xuống làn môi của Tố Tố.

Không còn thuốc súng, chiến tranh qua đi, chỉ còn một màn cảnh xuân.

Hai oan gia này rốt cuộc cũng đã hòa thuận, Tố Tố cũng không còn xoắn xuýt mà buồn bực khổ sở, ngày hôm sau cũng theo Sở Lăng Xuyên đi doanh trại. Bởi vì Sở Lăng Xuyên muốn cô ở cùng anh qua ngày quân đội nhân dân (4).

(4) Quân đội nhân dân ( tiếng Hán: 八一): dịch theo tiếng Anh là China National Day Parade (China’s V-day Miltary Parade). Mình tìm theo kết quả này thì dịch nôm na theo kiểu Diễu binh ngày quân đội nhân dân, mình sẽ để là Ngày quân đội nhân dân Trung Hoa. Bạn nào biết đúng tên ngày này thì hãy báo mình nhé!

Lần thứ hai đi vào nơi này, Tố Tố đã coi chỗ này là nơi ở của cô cùng Tiểu Xuyên Xuyên rồi. Ở vài ngày thì liền chúc mừng ngày quân đội nhân dân. Trong ấn tượng của Tố Tố thì ngày lễ tết nên thả lỏng, nhưng sau khi ở đây cô mới biết được, càng ngày lễ tết bọn họ càng bận rộn, càng vội vàng.

Cho tới trưa Tố Tố cùng mấy người nhà khác đều không thấy bóng dáng của đàn ông nhà mình rồi. Nhưng trong doanh các chiến sĩ cũng có tổ chức các loại cuộc thi chức mừng, giống như một buổi liên hoan, còn có tiệc tối.

Buổi sáng Tố Tố cùng mấy người nhà khác xem thi đấu, mấy người vợ còn có chút hứng thú với trận đấu kéo co, đàn ông ngày này giống như không liên quan gì đến bọn cô vậy, để mặc bọn cô một bên, không được, bọn cô cũng phải ăn tết chứ.

Xem xong trận đấu, Tố Tố cùng mấy người nhà về khu dành cho thân nhân. Mọi người bàn chuyện rồi quyết định, nhóm người khu thân nhân sẽ tổ chức một cuộc thi kéo co. Tố Tố cực kỳ muốn tham gia nhưng do đang mang thai, không được dùng sức quá lớn, may mà nàng còn có được nhiệm vụ quang vinh mà khó khăn không kém, đó chính là làm trọng tài. Người thi đã vào vị trí, trọng tài đã đến, dây thừng vật dụng các thứ đã chuẩn bị xong. Sau khi mọi thứ đều được sắp xếp hoàn chỉnh thì cũng đã đến giờ ăn cơm trưa, nhưng bởi vì trưa hôm nay có các cuộc thi nên cũng không làm cơm.

Đoán chừng mấy người đàn ông cũng chơi đủ sắp về, nhóm các bà vợ liền đừng ở một chỗ đợi chồng mình xuất hiện. Sau mấy phút đồng hồ liền có mấy người đã về, nhìn thấy tình hình ở khu thân nhân thì đều ngây ngẩn cả người.

Liên tiếp có tiếng người nhíu mày nói, “Mọi người đang định làm gì vậy?” Nhóm người vợ chiến sĩ liền đồng thanh hô lên: “Chúng ta cùng cần một ngày quân đội nhân dân!”

Mấy người đàn ông chẳng thèm ngó tới, quyết định không đi xem, trực tiếp đi vào cổng khu nhà. Nhóm vợ chiến sĩ bị coi như không có mà mười phần không vui, ngoại trừ Tố Tố đứng đó thì toàn bộ mọi người đều chạy đến, chặn lại đường đi của đám đàn ông. Vợ chính trị viên cực kỳ mất hứng khi bị coi như không thấy, liếc mắt nhìn bọn họ, hùng hổ hỏi: “Mấy người có ý gì, khinh thường phụ nữ bọn tôi phải không?”
Bình Luận (0)
Comment