Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 64.2

Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc

Tố Tố nói xong tránh người chuẩn bị đi, Sở Lăng Xuyên níu cô lại, vội vàng nói: “An Nhược Tố, em nói rõ ràng cho anh, ai có phụ nữ bên ngoài, nếu em không nói đừng nghĩ em ra khỏi cửa!”

Hừ, sợ chưa, Tố Tố ngước đầu lên, hống hách nói: “Thế nào? Cực kì tức giận? Sở Lăng Xuyên, nếu muốn người khác không biết trừ khi mình đừng có làm, em hỏi anh, thời gian trước anh diễn tập phải nằm viện có đúng hay không?”

“Làm sao em biết? Em đến thăm anh sao?” Sở Lăng Xuyên thấp giọng, cau mày nhìn Tố Tố, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đúng, là anh nằm viện, vậy có quan hệ gì với phụ nữ?”

“Anh thừa nhận nằm viện là được rồi, lúc em đi thăm anh đã tận mắt nhìn thấy anh và một người phụ nữ quân nhân khác ôm nhau, nói nói cười cười!” Tố Tố vừa nói xong thì Sở Lăng Xuyên giận giữ quát lên, “Em cho là anh như thế?” 

Sở Lăng Xuyên quát một tiếng làm Tố Tố giật mình, nhìn khuôn mặt kinh người của anh, trong lúc nhất thời cô không dám chuyển động, nghĩ lại lời mình vừa nói, chẳng lẽ là là cô hiểu nhầm rồi hả? Cho nên anh mới giận giữ?

“An Nhược Tố, anh muốn nói cho em biết, đó là một người đàn ông.”

Tố Tố trợn tròn hai mắt nhìn Sở Lăng Xuyên, lại là chiêu này, làm sao có thể, rõ ràng là một người phụ nữ, cô lí nhí, “Rõ ràng là phụ nữ. Anh đừng tưởng nói vậy em sẽ tin tưởng.”

“Cô ấy ở trong mắt anh là một người đàn ông, chúng ta chỉ đơn thuần là cái ôm của những người đồng chí, cùng nhau vượt qua khó khăn. Bây giờ cô ấy làm việc ở sư đoàn, anh nằm viện, cô ấy là nhìn vào mối quan hệ chiến hữu đi thăm anh thôi.”

Sở Lăng Xuyên nghiêm nghị nói xong, nhìn Tố Tố từ trên xuống, đen mặt tiếp tục khiển trách: “Có phải em nghĩ linh tinh gì mà về khó chịu với anh, nhường anh cho người phụ nữ khác, nói cho cùng là em không tin tưởng anh.”

Tố Tố không rõ, không phải cô và anh sắp ly hôn sao, bây giờ lại bị anh dắt mũi như thế này. Thật ra thì lúc đó không phải do anh ở bệnh viện trêu chọc người phụ nữ khác mà Tố Tố đòi ly hôn.

Chẳng qua lúc đó bởi vì cô mất đi đứa bé trong lòng cảm thấy khổ sở, thế nhưng anh lại ở cùng người phụ nữ khác, là cái cô Tiểu Hồng gì đó càng khiến cô khó chịu, thất vọng hơn, nhưng sau đó cô cũng nghĩ lại, cũng thừa nhận rằng thái độ khi gặp anh của cô không tốt.

Nhưng tại sao anh lại giáo huấn cô, giống như tất cả là lỗi của cô, “Anh… anh có tư cách gì chỉ trích em, không tin tưởng em, anh tin tưởng em sao? Tại sao lại có thể nghĩ em đi theo Thẩm Hạo Vũ, thậm chí… nghĩ em phá bỏ đứa bé.[d]đàn/lqđ""""

Bởi vì… mẹ anh nói với anh là em đi thuê phòng với Thẩm Hạo Vũ nen anh lập tức tin tưởng, tin tưởng em bỏ đứa bé để đi đến với anh ta, có phải hay không? Xin hỏi đồng chí thủ trưởng, anh tin tưởng em sao?”

Tố Tố nói xong, trong lòng lại đau xót, chuyện mất đi đứa bé cô đã cố quên đi, vào lúc này lại nói đến khiến trong lòng cô nôn nao, nước mắt cứ thế rơi xuống như mưa.

“Đúng, em thừa nhận hôm đó em kông đúng, em thừa nhận không tin tưởng anh, chúng ta đi đến hôm nay cũng một phần là do em, em không đủ tỉnh táo, thành thực, hay suy nghĩ lung tung.

Nhưng anh biết cái thời điểm em cần anh, dù chỉ là giọng nói thôi cũng được, như vậy sẽ được an ủi chút ít… Nhưng lúc đó anh ở đâu, điện thoại cũng không liên lạc được, em biết khi diễn tập không được dùng điện thoại, hoặc là bận rộn đến mấy ngày không được nghỉ ngơi, tìm đủ các lý do vì không nhận được tin tức của anh.

Khi em biết tin anh nằm viện để đến thăm lại gặp anh đang ôm ấp, vừa cười nói thân mật, nhưng ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi cho em, anh nghĩ tâm tình của em lúc đó ra sao hả?

Tất cả những chuyện này làm em hận anh, cho nên khi anh trở về em mới tìm anh phát tiết, nhưng anh lại nói những lời như vậy, anh có biết những lời nói của anh khiến em bị tổn thương như thế nào không?”

Tố Tố kích động, cơ thể run rẩy, nhịn không được khóc ra thành tiếng, cô vẫn cố gắng kìm nén sự oán giận nhưng bây giờ tất cả bị Sở Lăng Xuyên kích thích nên phát tiết hết ra ngoài.

Sở Lăng Xuyên đưa tay ôm lấy thân thể run rẩy của Tố Tố thật chặt, đặt đầu cô vùi vào cổ mình, nội tâm anh đau đớn và áy náy, anh đau vì Tố Tố đau, vì mất đi đứa nhỏ mà tự trách, vì anh không ở bên khiến Tố Tố và bảo bảo phải chịu thiệt thòi.

Anh không nói lời nào, cứ thế ôm chặt cô, mặc cho cô khóc nức nở trong lồng ngực mình, một lát sau anh mới vỗ về cô trấn an: “Tốt rồi, bảo bối, đừng khóc nữa. Đều là anh không tốt, nếu không phải anh ở bệnh viện thân thiết với Tiểu Hồng thì cũng sẽ không khiến bảo bối của anh đau lòng, thất vọng trở về.”

Tố Tố không nói lời nào, cô khóc rất thương tâm, dường như muốn đem tất cả nhưng bi thương và uất ức khóc lên, nước mắt nước mũi thầm ướt hết quân trang của anh.

Sở Lăng Xuyên nhìn Tố Tố khóc thê thảm, càng nói cô càng khóc lợi hại, trong lòng hoảng hốt, tiếp tục dỗ dành, “Không phải anh không muốn gọi điện thoại cho em, là anh sợ nghe được giọng nói của em mà dao động, lập tức chạy về với em, nhưng anh đang có bệnh, anh sợ mình lây cho em và Tiểu Xuyên thì làm thế nào? Cho nên anh cố gắng giải quyết hết công việc xong mới trở về.

Là anh sơ sót, vào thời điểm em đau lòng không ở bên em, cho em sự quan tâm và một bờ vai để dựa vào, vậy mà anh không biết còn nói những lời khốn khiếp đó. Khi bảo bảo không còn cái gì anh cũng không biết.”

Sở Lăng Xuyên nói xong dừng một chút, anh nhắc đến tiểu Xuyên, Tố Tố càng khóc lớn tiếng, lòng của anh đau đớn như dao cứa, khẽ đẩy cô ra, lấy tay lau đi những giọt nước mắt loang lổ trên mặt.

“Sở Lăng Xuyên… anh đừng cho là…. Nói chuyện này em sẽ bỏ qua, sẽ đổi ý. Đứa bé là của anh, vậy mà anh còn dám hoài nghi anh vụng trộm với người đàn ông khác, hoài nghi em tự bỏ đứa bé… anh… anh không phải là người.”

“Đúng, đúng, anh không phải là người, anh là người xấu. Đó là vì khi anh trở về biết tin tiểu Xuyên không còn nên bị đả kích. Anh muốn gặp em nhưng tìm suốt một ngày không thấy. Lúc ấy anh nghĩ nếu gặp em sẽ an ủi em, ôm em trong ngực, chúng ta cùng nhau phát tiết, khi đó có thể chúng ta đã không như thế này.

Nhưng anh không ngờ vừa gặp em mọi chuyện lại biến thành như vậy, em không hoan nghênh anh, anh nghĩ là em oán trách anh không ở nhà cho nên không muốn ở cùng anh nữa.

Anh đã nói những lời tổn thương, khiến cho bảo bối của anh đau lòng rồi, lúc anh bước ra khỏi phòng anh đã hối hận, anh vốn muốn yên tĩnh một chút, không ngờ lại bận rộn, đi lần này mất đến hai ba tháng. Khi trở về muốn gặp em để nói cho rõ ràng, không ngờ lại cãi nhau dẫn đến ly hôn. Anh đồng ý nhưng vô cùng hối hận.”

Tố Tố cũng dần ngưng khóc, Sở Lăng Xuyên xoay người cầm khăn giấy trên bàn đưa cho Tố Tố, “Bảo bối, đừng khóc, anh biết sai rồi, lúc ấy là anh quá đau thương, vừa tức giận nên nhất thời không lựa lời nói. Bảo bối, tha thứ cho anh một lần…”

“Lời xin lỗi mà có tác dụng thì cảnh sát để làm gì?” Tố Tố cầm lấy túi của mình, ôm trong ngực, thiếu tự tin của nói: “Coi như, coi như… Đều là hiểu lầm, tuy vậy, giữa chúng ta vẫn tồn tại vấn đề, em… em muốn ly hôn!” Tố Tố nói xong chạy ra cửa, trong lòng lại rối bời, mở cửa rồi chạy điên cuồng về phía thang máy.
Bình Luận (0)
Comment