Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 67.1

Editor: Uyên Xưn & Thanh Trúc

Tố Tố và Sở Lăng Xuyên đang ân ái thì cô bị bất tỉnh, hơn nữa còn phải vào viện, kiểm tra sức khỏe không có vấn đề, cuối cùng kết luận là do vấn đề tâm lý của Tố Tố, còn Sở Lăng Xuyên thì quá kích động.

Đúng rồi, chắc Tố Tố quá căng thẳng. Mà Sở lăng Xuyên ấy tháng không được động vào Tố Tố, ngay lập tức quá kích động, ôm Tố Tố quá nhanh, đè ép động mạch cổ gì đó, đến mức Tố Tố bất tỉnh. Tình huống như thế này rất hiếm gặp.

Nghe nguyên nhân cặn kẽ, Tố Tố tình nguyện mình không biết gì, nghĩ đến nguyên nhân anh ôm mình quá chặt, chèn ép động mạch chủ dẫn đến bất tỉnh, cô hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, thật sự là khóc không ra nước mắt.

Năm hết tết đến rồi, hai người còn vào bệnh viện, chuyện lớn như vậy đoán chừng cả nhà Sở lăng Xuyên đều biết rồi, sau này cô sao có thể gặp người.. Trong lòng Tố Tố vô số oán niệm.

Sở lăng Xuyên quay đầu nhìn biểu cảm trên mặt Tố Tố, anh nhịn không được bật cười.

Cô có chút túng quẫn, lườm anh, đưa tay xấu hổ đánh anh, “Sở lăng Xuyên, anh còn cười, năm mới đã mất mặt, cả đời thanh danh của chị đây bị anh phá hủy hết rồi.”

Sở lăng Xuyên cười đến nghẹn, dang tay ôm cô, đặt lên môi cô một nụ hôn, “Bảo bối, tất cả tội lỗi là ông xã, trừ mất mặt anh còn bị tổn thương tâm hồn nhỏ bé, anh đã bị em hù chết rồi. Em nói xem tại sao lúc đó em có thể ngất đi cơ chứ?”

Tó Tố tức giận cho anh một đấm, “Hừ, anh còn nói, rốt cuộc là ân ái hay là mưu sát em đây, ôm em chặt đến nỗi ngất đi, có phải anh định đánh nhau một trận kịch liệt với em không? Xem cái cổ của em như cổ của kẻ thù, một chiêu chí mạng?”

Sở Lăng Xuyên cười ngoác miệng, như có như không hôn lên mặt Tố Tố, “Vợ ơi sao em lại nói như vậy, bác sĩ đã nói rồi, do em quá căng thẳng...Ừm... hoặc là hưng phấn quá độ...  A a a, vợ yêu, hạ thủ lưu tình!”

*hạ thủ lưu tình: xin nương tay*

Bị Tố Tố véo lỗ tai, xin tha mạng Tố Tố mới buông tay, Sở Lăng Xuyên vội vuốt vuốt lỗ tai, rất nghiêm túc hỏi: “Bảo bối, em nói cho anh biết, lúc anh muốn em, em rất khẩn trương phải không?”

Dù đã kết hôn được một năm nhưng chưa từng đề cập đến loại chuyện như này, Tố Tố không được tự nhiên, mặt khẽ nóng lên, quẩy người một cái, chui ra khỏi ngực anh, “Về nhà, về nhà, mau.”

Sở Lăng Xuyên không bỏ qua, dưới cánh tay dài ôm chặt Tố Tố một lần nữa, cặp mắt đen láy lấp lánh nhìn chằm chằm cô, hơi bận tâm hỏi: “Bảo bối, em sợ cái gì? Nói chuyện với anh một chút thôi, nào?”//d/đàn""le,qu,y do,n0

Nhìn ánh mắt quan tâm và lo lắng của anh, cô hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn bất chấp, đỏ mặt nói: “Ai da, thì cũng cói gì đâu, chỉ là cảm thấy căng thẳng, không thoải mái, anh đi vào một cái em chỉ muốn bắt đầu như lúc chưa có Tiểu Xuyên Xuyên, nhưng giống như rất đau, sau đó lại bị anh ôm chặt, cuối cùng thì...Em cũng không biết nữa…”

Đến đó thì Tố Tố không nói được nữa, cúi đầu im lặng, nhớ tới tiểu Xuyên Xuyên lại thấy khó chịu trong lòng, nhưng nghĩ vừa sang năm mới, sao lại nói chuyện đau lòng rồi.

Cô khịt mũi, ngẩng đầu, ôm mặt của anh, tươi cười nói: “Đồng chí thủ trưởng, em có thể về nhà được chưa, đứng ở đây nói về đề tài này quá thích hợp đi?”

Tâm tình Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đều giống nhau, đều đau khổ và nuối tiếc khi mất đi Tiểu Xuyên Xuyên, nhưng cũng rất nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nắm lấy tay cô đang làm loạn trên mặt anh “Sở Lăng Xuyên, chúng ta về nhà đi, xin anh đấy! Đi mà đi mà!”

Sở Lăng Xuyên nghĩ ngợi một chút rồi cũng nghe theo Tố Tố, về đến nhà thì vừa lúc mọi người điện thoại hỏi thăm tình hình, cũng không hỏi gì nhiều liền để cho bọn họ nghỉ ngơi, không dám bảo bọn họ về bên đó.

Về đến nhà, Tố Tố chạy một mạch vào phòng ngủ, Sở Lăng Xuyên muốn vào theo thì bị Tố Tố nhốt ngoài cửa, Sở Lăng Xuyên năn nỉ: “Vợ ơi, mở cửa cho anh.”

Tố Tố tựa vào cửa, nói vọng ra: “Không mở, hôm nay phạt anh ngủ trên sô pha ngoài phòng khách, Sở Lăng Xuyên, anh đừng có làm phiền em, cũng đừng mơ giở thủ đoạn để đi vào. Nếu không, nếu không cẩn thận em tẩn anh một trận!”

“Bảo bối à, bây giờ em mới xấu hổ có phải hơi muộn không, ngoan, mở cửa, anh buồn ngủ quá.” Mới về có mấy ngày, vợ còn chưa được ôm đủ, chẳng mấy chốc sẽ phải về doanh trại, cô nhóc thối tha này, dám phạt anh ngủ riêng, thật không có lương tâm mà.

Tố Tố không rảnh để ý lời cầu khẩn của Sở lăng Xuyên, nằm vật xuống giường mơ màng ngủ, đang lúc cô ngủ không biết trời đất là gì, cửa phòng ngủ mở ra, có ai đó rón ra rón rén đi vào, bò lên giường không một tiếng động, cẩn thận từng li từng tí ôm cô vào lòng.

Đang lúc ngủ say, Tố Tố cũng quên mất xấu hổ, quên phạt ai đó, gặp được cái ôm quen thuộc, cô theo bản năng chui vào lòng anh, quả đầu nhỏ cọ cọ vào ngực anh, tiếp tục ngủ ngon lành.

Hai người ôm nhau ngủ thẳng tới buổi chiều mồng một đầu năm, Tố Tố tỉnh lại thấy mình núp trong ngực Sở Lăng Xuyên thì không khỏi sửng sốt, cái anh này lẻn vào từ lúc nào đây? Thật quá đáng, bắt cô nói một đằng làm một nẻo.

Sở Lăng Xuyên giả vờ ngủ bị Tố Tố nổi đóa cầm gối đánh cho tỉnh. Cô đi nấu cơm vẫn không quên than thở chuyện mình bị mất mặt.

Buổi tối, bởi vì chuyện Tố Tố bị ngất xỉu, Sở Lăng Xuyên tạm thời chỉ có thể buông tha cô, ăn chay, không dám vượt quá giới hạn, sợ làm Tố Tố giận sẽ bắt ngủ riêng.

Năm mới này đối với Sở Lăng Xuyên và Tố Tố đều rất khó quên, hội tụ các loại mất mặt. Sau đó Sở Lăng Xuyên cũng không đòi làm chuyện vợ chồng thân mật nhất nữa.

Bây giờ tình trạng Tố Tố như vậy, cứ nhịn cái đã. Anh có thể chờ, chờ Tố Tố tiếp nhận, cũng là chờ thời cơ.

Vừa hết Tết, Sở lăng Xuyên phải đi, tạm biệt ba mẹ trước, sau đó mới đưa Tố Tố về nhà mang những thứ đã chuẩn bị đi.

Tố Tố giúp anh sắp xếp đồ đạc, nhét rất nhiều đồ ăn, có thịt do Triệu Đình Phương làm, còn có cả sủi cảo của Tố Tố, ghi chú rõ ràng, lấp đầy cả túi.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, Sở Lăng Xuyên phải đi. Sang năm mới rồi, không đi không được. Tố Tố định tiễn anh xuống lầu, Sở Lăng Xuyên lại ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên mặt cô, má cô, từng chút từng chút tham lam lưu luyến cho đến khi ý loạn tình mê mới dừng lại: “Em yêu, anh đi nha, ở nhà giữ gìn sức khỏe, chuyên đã qua thì cho nó qua đi, đừng nghĩ ngợi nhiều, biết không?”

Tố Tố biết, đây là anh đang khuyên cô đừng đắm chìm trong đau khổ chuyện mất đi Tiểu Xuyên Xuyên nữa, tạo thành bóng mờ trong lòng, cô gật đầu: “Em hiểu mà, em biết tự chăm sóc bản thân, anh đừng lo lắng cho em.”

Sở Lăng Xuyên lại không nhịn được hôn lên môi Tố Tố, nụ hôn dần trượt xuống cổ cô, còn có nơi nào đó mềm mại cách một lớp quần áo bị hôn loạn, Tố Tố theo bản năng níu lấy áo anh, đỏ mặt thẹn thùng động lòng người.

Anh hôn lung tung mấy cái mới chịu dừng lại, môi trượt qua vành tai cô, cắn nhẹ một cái, hô hấp nặng nề, giọng nói khàn khàn uy hiếp: “Bảo bối, lần sau không cho phép em té xỉu nữa, nếu không anh sẽ dẫn em tới bệnh viện!”

“Đáng ghét.” Tố Tố hờn dỗi đánh nhẹ vào ngực anh một cái, Sở Lăng Xuyên cười, cuối cùng hai người kết thúc màn lưu luyến hôn nhau triền miên, anh xách túi lên đi về phía cửa.

Tố Tố muốn tiễn anh, anh lại xoay người hôn cô một cái, giọng điệu cứng rắn nhưng đầy mùi vị cưng chiều: “Em vào nhà đi, không được xuống!”

“Được rồi, vậy em không xuống, anh đi cẩn thận nha.” Tố Tố không quên dặn dò. Anh mở cửa quả quyết đi, giam cô trong nhà, cô chỉ còn cách nhìn anh chờ thang máy qua lỗ mắt mèo.

Không tiễn, không có nghĩa là không lưu luyến.

Sở Lăng Xuyên đi lần này thật lâu không về, không khí năm mới vẫn còn đó, nhưng chỉ có một mình cô, cũng may ba mẹ và các dì đều trở về, cô lại bắt đầu vội vàng đi thăm bà con thân hữu, thời gian trôi đi cũng rất nhanh.

Ba mẹ và mọi người biết cô và Sở lăng Xuyên đã làm lành rồi, đều cảm thấy yên tâm, dù sao ly hôn cũng không phải chuyện nhỏ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ cũng không ai muốn gia đình tan vỡ.

Qua mùng sáu, mọi người cũng bắt đầu đi làm. An Quốc Đống bắt đầu bận rộn, nhưng Tố Tố vẫn còn được nghỉ. Sau Tết Nguyên Tiêu mới mở lớp nên cô có thể rảnh rỗi mấy ngày.

Hình như Sở Lăng Xuyên rất bận, thỉnh thoảng vẫn gọi điện cho cô, nhưng cô lại rất ít gọi cho anh vì không biết anh rảnh lúc nào, mấy lần trước gọi đúng lúc anh bận, nên bây giờ đã có kinh nghiệm, chỉ chờ anh gọi thôi.

Nháy mắt đã đến Tết Nguyên Tiêu, Tố Tố và Lý Nguyệt Hương lại đi chợ mua đồ chuẩn bị, vừa về đến nhà lại nhận được điện thoại của Sở Lăng Xuyên.

Cô bắt máy, cởi áo khoác, đi vào phòng ngủ, ngã xuống giường, “Đồng chí  thủ trưởng, Tết Nguyên Tiêu  đến rồi, ngài có thể bớt chút thì giờ về nhà chung vui không?”

Sở Lăng Xuyên cười, “Em yêu, anh không về được, em đến đây ăn tết với anh nha? Anh muốn ăn bánh trôi, muốn ăn cơm em nấu, muốn ôm em…”

“Á à, Sở lăng Xuyên, anh muốn mưu sát em phải không?” Từ mưu sát này đầy ẩn ý, chỉ có cô và Sở Lăng Xuyên hiểu, tết nhất mà cô lại bị anh ân ái đến mức bất tỉnh nhân sự...Sở Lăng Xuyên bên kia cười gian xảo, sau đó khôi phục nghiêm túc, nhỏ giọng, bá đạo ra lệnh: “Vợ, anh muốn lắm rồi, ngày mai em mau đến đây!”

“Tố Tố lật người nằm lỳ trên giường, dứt khoát nói: “Đồng chí thủ trưởng à, bản thân em phải vì cuộc sống an toàn của mình mà suy nghĩ, ngộ nhỡ bị anh làm mê muội lần nữa thì thể diện đều vứt hết, kiên quyết không đi!”

“Em không tới phải không?”

Nghe giọng điệu khôi hài nghiêm túc kia, Tố Tố nhịn không được cười khẽ, “Không đi, thủ trưởng xin bình tĩnh.”

“Mẹ, mẹ dạy con làm thịt bò khô nha.”

Lý Nguyệt Hương muốn cười nhưng cố nén, để chén nước xuống trợn mắt nhìn Tố một cái, chỉ chỉ ly trà, “Không thấy trong chén của mẹ không có nước sao?”//d/đànnn""le,qu,yy do,n0

“Để con rót nước cho mẹ.” Tố Tố rất chân chó rót nước cho Lý Nguyệt Hương, bóp vai đấm lưng, Lý Nguyệt Hương chậm rãi uống một hớp nước mới mở miệng nói: “Sao tự dưng lại muốn học làm thịt bò khô hả?” Biết rồi còn hỏi, Tố Tố cười hì hì, ôm cánh tay Lý Nguyệt Hương làm nũng, “Mẹ, mười lăm tháng giêng con không ở cùng với mẹ được, mẹ sẽ không giận chứ?”

“Con muốn đi thăm Lăng Xuyên chứ gì?” Lý Nguyệt Hương cười tủm tỉm. “Mẹ vĩ đại của con, mẹ là người rộng lượng, sao có thể tranh sủng với con rể chứ? Mẹ có ba con rồi, con muốn làm gì thì làm đi.”

“Cảm ơn mẹ, vậy con đi mua thịt bò đây.” Tố Tố nói xong chạy biến. Sở Lăng Xuyên, anh chuẩn bị nghênh đón vui mừng đi, chắc phải niềm vui từ trên trời rơi xuống ấy chứ! Cố ý làm anh thất vọng rồi cho anh cảm giác vui mừng kinh sợ muốn té xỉu luôn!

Ngày mai lên đường, gọi điện cho anh để anh đón cô, nếu không chờ xe trên đường rất phiền phức, Tố Tố vừa đi mua thịt bò vừa tính toán.

Buổi tối, dưới sự giúp đỡ của Lý Nguyệt Hương, Tố Tố làm rất nhiều thịt bò khô, chuẩn bị mai mang cho Sở Lăng Xuyên. Bận bịu cả một ngày, Tố Tố mơ màng ngủ, ngày mai gặp Sở Lăng Xuyên!

Sáng ngày hôm sau, Tố Tố liền bắt đầu chuẩn bị, ba lô nhét đầy thịt bò khô, chào tạm biệt mẹ và Soái Ca rồi mới xuất phát. Xe đến khu đó rất nhanh, Tố Tố lấy điện thoại gọi cho anh.

Chuông điện thoại vang lên hồi lâu mới có người bắt máy, Tố Tố phấn khích nói, “Đồng chí thủ trưởng, báo cáo với anh một tin tốt, em quyết định đi thăm anh, lát nữa đến tiếp giá.”

“Không phải nói không đến sao?”
Bình Luận (0)
Comment