Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 76.2

Editor: Uyên Xưn

Triệu Đình Phương suýt chút nữa thì ngất đi, An Nhược Tố, cô ta lại cho thuê nhà của con trai bà, trong lòng bà đầy lửa giận, lạnh lùng nói: “Cô ta không có quyền làm như vậy, bây giờ tôi yêu cầu hai người dọn đi ngay cho tôi.”

Người phụ nữ cau  mày: “Cô à, chúng tôi đã kí hợp đồng thuê nhà rồi. Hơn nữa phòng này không phải của con trai với con dâu cô sao, tại sao lại không có quyền chứ? Tiền thuê chúng tôi cũng đã thanh toán rồi, hơn nữa lại còn đặt cọc nửa năm, bên cô vi phạm hợp đồng không tốt lắm đâu.”

Sắc mặt Triệu Đính Phương đen sì, không nói một lời mà xoay người rời đi, người phụ nữ đó gọi lại: “Cô, xin lỗi, có thể để chìa khóa kia lại không, chúng tôi không muốn bị quấy rầy, cảm ơn.”

Đây là lần đầu tiên Triệu Đình Phương cảm thấy nhục nhã nhất, bà hung hăng đặt chìa khóa lên bàn cơm rồi đi. Trên đường về nhà gọi điện thoại cho Tố Tố, giận đến nỗi phát run.

Sau vài lần đổ chuông Tố Tố mới nghe máy, Triệu Đình Phương trực tiếp hỏi: “An Nhược Tố, cô làm gì với nhà ở vậy, tôi cho phép thuê sao? Cô hơi quá phận thì phải?”

“A, mẹ, chuyện như thế này, con còn chưa kịp nói với người. Lúc trước có người xấu đem khóa trong nhà chặn lại, mặc dù con đã đổi khóa nhưng trong lòng vẫn rất sợ.

Con cũng không biết là kẻ trộm hay dã đắc tội với người nào lại muốn hại con, cho nên một mình con không dám ở, nếu như muốn nhắm vào con thì con phải đi ngay, họ không tìm được con, con cũng yên tĩnh.

Chẳng qua con nghĩ Lăng Xuyên không có ở nhà, phòng để không cũng lãng phí nên cho người thuê, ngày hôm trước con đưa tiền thuê cho mẹ rồi mà. Họ chỉ nộp nửa năm, nếu bọn họ muốn tiếp tục thuê thì mẹ cứ trực tiếp cắt đứt hợp đồng là xong.”

Triệu Đình Phương tức giận: “An Nhược Tố, phòng cho thuê thế con tôi ở đâu, nếu như cô không không cắt đứt hợp đồng, tôi không còn cách nào khác là đuổi người.”

Tố Tố khách khí nói: “Mẹ, Lăng Xuyên hơn nửa tháng mới trở về một lần, thỉnh thoảng có thể ở bên nhà mẹ, hoặc là sang đây thăm con. Con đang thuê phòng cũng rất tiện.

Hơn nữa phòng cũng đã cho thuê, nếu vi phạm hợp đồng thì phải trả lại tiền vi phạm, chỉ có thể đợi nửa năm sau thôi. Mẹ, mẹ còn có việc gì không?”

“Hợp đồng kí hay không là chuyện của cô.” Triệu Đình Phương gần như mất hết lí trí.

“A, vậy để con tính toán tiền của Lăng Xuyên, có lẽ là đủ...” Tố Tố trề môi nói xong, Triệu Đình Phương tức không nói ra lời trực tiếp cúp điện thoại.

Vốn Triệu Đình Phương muốn gọi điện thoại cho Sở Lăng Xuyên để cho anh trở lại, xem chuyện tốt mà vợ mình làm, nhưng cuối cùng bà tỉnh táo lại, thôi, dù sao tính chất công việc của Sở Lăng Xuyên đặc biệt,  ((  -dieddan--lqdon)   bà không muốn anh lo lắng, ngộ nhỡ anh phân tâm lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, sắp đến cuối tuần, có lẽ Sở Lăng Xuyên sắp trở lại.

Chủ nhật Sở Lăng Xuyên cuối cùng cũng trở lại, anh vốn muốn đến trường học hỏi thăm Tố Tố nhưng Triệu Đình Phương gọi điện thoại đến bảo anh trở về nhà một chuyến, có chuyện rất quan trọng muốn nói với mình.

Sở Lăng Xuyên nghe khẩu khí của mẹ mình nghĩ thầm có lẽ xảy ra chuyện lớn gì, chẳng lẽ cha bị bệnh? Anh cúp điện thoại rồi trực tiếp lái xe về nhà cha mẹ.

Anh nhấn chuông thì ngay lập tức có người giúp việc ra mở cửa, báo với anh cha mẹ đang ở phòng ngủ, anh đi vào thì thấy cảnh tượng, mẹ mình nằm trên giường, còn cha thì ngồi bên mép ghế.

“Hay cho một người con dâu như vậy, ông nói xem người con dâu của ông không làm tôi tức chết sẽ không bỏ qua?”

“Được rồi, bà nên bớt nói đi.” Sở Lăng Xuyên gọi Sở Vệ Bình: “Cha, có chuyện gì xảy ra?”

Triệu Đình Phương bị Sở Vệ Bình nói không dám thêm một câu nào, chỉ có vẻ mặt tức giận nằm đó, ông nói: “Chuyện này đều tại mẹ con, đem đổi khóa trong nhà.”

“Mẹ đổi chìa khóa cửa phòng bọn con? Không phải là càn quấy sao?”

“Con làm cho rõ ràng, bây giờ Tố Tố đã dọn ra ngoài ở, phòng của các con đã cho người ta thuê, bây giờ con hoàn toàn không có nhà để về.”

Sắc mặt của Sở Lăng Xuyên thay đổi, nha đầu vô lương tâm, coi như mâu thuẫn có lớn hơn nữa cũng không thể không cần nhà, quan trọng hơn là Tố Tố không có chút nào quan tâm anh.

“Nếu như con còn nhận ta là mẹ, con lập tức ly hôn với cô ta cho mẹ.” Triệu Đình Phương tức giận nói xong, Sở Lăng Xuyên không chút do dự nói lại: “Con sẽ không ly hôn với Tố Tố. Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi.”

Hình như Sở Lăng Xuyên giận quá nên lời cũng không muốn nói nhiều, xoay người muốn đi, Triệu Đình Phương gọi lại: “Không phải con lại đi tìm cô ta đấy chứ, mẹ không cho phép, nếu bước ra khỏi cửa nhà này thì đừng có nhận ta là mẹ nữa.”

“Lăng Xuyên, con đi làm chuyện của con đi.” Sở Vệ Bình nói.

Sở Lăng Xuyên dừng bước, quay đầu nhìn mẹ mình, trong lòng tức giận và bất đắc dĩ, gương mặt anh tuấn lạnh lùng nhưng trong mắt đều là lửa giận.

Anh đã cố gắng bình tĩnh trở lại bên cạnh mẹ mình, anh đứng nghiêm bên giường, ánh mắt thâm trầm nhìn vào Triệu Đình Phương, “Mẹ, con yêu mẹ, yêu cha, cũng yêu Tố Tố, mọi người đều là những người con yêu thương, con hy vọng tất cả có thể chung sống hòa thuận.

Mẹ và Tố Tố, bất cứ người nào thương tâm, khổ sở con đều đau lòng. Con biết rõ mẹ làm tất cả đều vì con, nhưng con đã trưởng thành, đã kết hôn, có lúc cần một chút không gian thuộc về mình.

Mẹ đã làm sai chuyện, con cũng không thể trách mẹ, bởi vì mẹ là mẹ của cọn, sinh ra con, nuôi con, phận làm con lẽ ra phải hiếu kính người.

Nhưng Tố Tố đâu rồi, cô ấy là vợ con, tuy không sinh ra con, nuôi con nhưng lại yêu con, mọi chuyện đều giúp con, lo nghĩ cho con, sợ con mệt, con đói, con bị thương.

Mặc dù cô ấy đối với con dịu dàng, nhưng nếu cô ấy làm sai chuyện con cũng đã trách mắng và giáo huấn rồi. Đây chính là điểm bất đồng giữa mẹ và vợ. Nhưng con cũng phải thương cô ấy, cưng chiều cô ấy, quý trọng cô ấy, bởi vì, cô ấy là người con yêu.

Mẹ, nếu mẹ yêu con, con xin mẹ hãy yêu ai yêu cả đường đi, yêu cả Tố Tố của con, bởi vì cô ấy là cô gái tốt, là người vợ tốt, không phải người như mẹ nghĩ.

Từ trước đến nay bất kể cô ấy gặp chuyện gì đều sẽ nghĩ đến con, nghĩ đến gia đình đầu tiên. Con hy vọng mẹ và Tố Tố hòa thuận chứ không phải sóng gió như bây giờ. Mẹ khỏe lại thì nghĩ thật kĩ những lời con nói, con đi đây.”

Sở Lăng Xuyên nói xong kiên quyết xoay người đi, Triệu Đình Phương muốn gọi lại nhưng cuối cùng không kêu thành tiếng, Sở Vệ Bình vỗ bả vai Triệu Đình Phương nói: 

“Đình Phương, đứa bé nói nhiều như vậy đều đúng, bà hãy tự mình suy nghĩ một chút để bọn nhỏ có một gia đình yên ổn, bà khiến chúng nó bất hòa thì người khó chịu nhất, đáng thương nhất chính là con trai bà.”

Lần này nó đã bị bà ép đến nỗi nóng nảy, nếu không, chừng nào gặp Lăng Xuyên thì bà nên nhận lỗi một chút. Tố Tố và Lăng Xuyên rất xứng đôi. Chúng ta sống lâu như vậy chỉ mong bọn nhỏ thành gia lập nghiệp, có một gia đình hạnh phúc.

Nhưng bà xem đi, hiện tại như thế nào, bà lại đi đổi khóa cửa, hành động này khiến Tố Tố nghĩ như thế nào, vậy mà nó vẫn không làm ảnh hưởng đến Lăng Xuyên. Nhưng bà làm thế này làm sao nó yên tâm làm việc được.

Tôi hiểu rõ bà không hài lòng với Tố Tố, nó không phải là người con dâu trong lòng bà, bà thích người dịu dàng thuận theo, nói ngồi thì ngồi, nói đứng thì đứng, nhưng đó lại là người mà con chúng ta thích.

Chỉ cần Lăng Xuyên hạnh phúc là được, lại nói, đứa nhỏ Tố Tố này không tệ, có một số việc bà làm không đúng nhưng Tố Tố cũng không để ý, lần này quả thật bà sai rồi.”

“Tôi…” Triệu Đình Phương muốn giải thích, Sở Vệ Bình lại nói: “Mà Tố Tố lại có thể chịu được tính khí của con trai chúng ta, chúng ta làm cha mẹ còn không biết sao, khi nó tâm tình tốt thì không sao, khi tâm tình không tốt lại nóng nảy, thô lỗ, ai chịu nổi cái tính khí này của nó.

Tôi nói bà nhiều tuổi như vậy, khổ cực cả đời, bây giờ về hưu không tu tâm dưỡng tính, cuộc sống của chúng nó bà cũng đừng tham gia vào, bà có thấy mệt hay không?”

Triệu Đình Phương hồi lâu không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ lời của ông và Sở Lăng Xuyên, bà có chút hiểu, có chút không hiểu, cuối cùng nói: “Ông cái gì cũng không quan tâm, tôi không phải vì Lăng Xuyên của chúng ta sao?”

“Nhưng bà quan tâm có khiến con tốt lên không? Không có, bà đi xem một chút bộ dạng khổ sở vừa rồi của nó đi, có phải bà đang làm hoàn toàn ngược lại hay không?

Trong công việc như cá gặp nước mà sao chuyện trong nhà bà lại không hiểu, bà tiếp tục như vậy nữa thì không có chuyện cũng trở thành có chuyện.”

Sở Vệ Bình vỗ tay bà, “Bà đó, bây giờ nghĩ xem hai lão già chúng ta trôi qua hết ngày như thế nào là tốt lắm rồi, bây giờ chỉ cần an ổn hưởng tuổi già hạnh phúc thôi.”

Triệu Đình Phương không nói gì thêm, mặc dù bà hiểu lời của chồng và con trai nhưng lần này quả thật bà rất giận, bà tuyệt đối sẽ không cúi đầu. Cô ta thích dọn ra ở thì cứ dọn ra đi. (diễn&đàn.lê,quý..don}]

Sở Lăng Xuyên không biết Tố Tố chuyển đên nơi nào, muốn về nhà mình nhưng cô đã cho người ta thuê rồi, trong lòng căm tức, gọi điện thoại vài chục lần mới có người nghe máy. Anh sắp muốn chửi tục rồi.

“A, tôi là Hàm Hàm, Tố Tố hiện tại không tiện nghe điện thoại.”

Thanh âm thận trọng của Hàm Hàm truyền đến, Sở Lăng Xuyên nhíu mày, “Cô ở đâu để tôi qua?”

“Cô ấy dặn tôi không cho anh biết.”

Sở Lăng Xuyên cũng không kém: “Cô phải nói cho tôi biết, tôi lo lắng cho cô ấy.”

Hàm Hàm rốt cuộc nói địa chỉ, Sở Lăng Xuyên cất điện thoại rồi lái xem đi, chừng hai mươi phút sau thì đến chung cư của Tố Tố.

Anh chạy lên tầng ba, đến đúng rồi rồi dùng toàn lực mà đập cửa, sau vài giây, người mở cửa là Hàm Hàm: “A, anh đến rồi.”

Hàm Hàm vừa nói xong thì trong phòng ngủ truyền đến tiếng khóc, vừa khóc vừa kêu: “Không có ai giúp ta…. Ô ô…. Số tôi khổ quá...ô ô..”

Hàm Hàm chỉ cửa phòng ngủ, nhỏ giọng nói: “Mấy ngày nay đều như vậy thì cũng thành thần kinh mất, anh đã đến thì tôi đi đây, nếu không lát nữa cô ấy biết tôi cho anh địa chỉ thì bóp chết ta.”

Sở Lăng Xuyên gật đầu, sải bước về phía phòng ngủ. Hàm Hàm lấy vội túi rồi chạy trốn, không phải cô sợ Tố Tố bóp chết mình, mà là sợ Sở Lăng Xuyên nổi cơn thịnh nộ khiến cô bị liên lụy.

Lúc Sở Lăng Xuyên đi vào Tố Tố đang cần khăn giấy lau mắt, vừa khóc vừa hét. Anh đóng cửa lại, bỏ mũ đặt trên bàn rồi sau đó ngồi ở mép giường nhìn cô, không nói lời nào.

Tố Tố gào thét thê thảm anh đều không an ủi, Tố Tố hé mắt liếc trộm anh, nhìn anh lạnh lùng ngồi đó lại càng gào thét thê thảm hơn. Sở Lăng Xuyên xoa đầu cô, cướp khăn giấy trong tay cô, mắt lạnh nhìn cô, “Được rồi, đừng gào nữa, có sấm mà không mưa, giả vờ với anh em còn non lắm.”

Tố Tố mím môi, hít mũi, cúi đầu không nhìn anh, cũng không nói chuyện, Sở Lăng Xuyên nâng cằm cô, cau mày nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, khiển trách: “Số của em khổ… vậy thì anh còn khổ hơn. Nửa tháng không về mà nhà không có, vợ cũng chạy, bây giờ em còn dám ở đây gào thét với anh, xem anh có thu thập em không?”

Bị anh nói như vậy Tố Tố rất oan uổng, rất uất ức, cô đẩy tay anh ra: “Là anh nói nhà chúng ta em làm chủ, trừ ly hôn, em làm gì anh đều ủng hộ.”

Sở Lăng Xuyên bật dậy, rồi lại ngồi xuống.
Bình Luận (0)
Comment