Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 78

Editor: Uyên Xưn

Sau khi về đến nhà, Triệu Đình Phương nổi giận, đặt phòng thư “ba” vỗ trên bàn, “Sở Vệ Bình, ông nói cho tôi, phong thư xin lỗi này từ đâu ra?”

Sở Vệ Bình nhìn khuôn mặt tức giận của Triệu Đình Phương, rồi lại nhìn phong thư mà mình bắt chước bút tích của bà, xem ra bà đã giận đến mức không rõ rồi. 

Ông vội vàng cười làm lành: “Bà à, đừng nóng giận, ngồi xuống trước, tôi rót cho bà chén nước uống hạ nhiệt.”

Triệu Đình Phương thở phì phò ngồi xuống, ông vội vàng rót nước, bà nhận lấy uống một ngụm lớn. Sở Vệ Bình dò hỏi: “Bà và con dâu….”

“Ông đừng nói với tôi chuyện này, nhắc tới nó tôi lại phát điên. Ông nói đi, tại sao lại viết thư kiểu này, để cho tôi tưởng thật, đến ăn nói khép nép xin lỗi với nó, ông có biết hôm nay tôi vô cùng mất mặt hay không?

Tôi cho ông biết, nếu nó không nói xin lỗi trước với tôi thì chuyện này không xong đâu, còn ông nữa, tôi muốn ở riêng với ông.”

Triệu Đình Phương nói xong đứng dậy đi vào phòng, Sở Vệ Bình buồn bực, chuyện này lẽ ra phải tốt đẹp lên chứ, vậy mà bây giờ lại trở thành như thế này. Ông suy nghĩ một chút rồi lấy điện thoại gọi cho Sở Lăng Xuyên.

“Con trai, mẹ con biết hết chuyện rồi, bà ấy vốn nóng tính, nếu con dâu không đến nhận lỗi trước thì cuộc sống sau này của ba coi như xong rồi.”

“Hai người phụ nữ này sao lại không giải quyết được vậy chứ.”

“Con mau chóng cầu phúc cho mình đi, vợ của con cũng không phải dễ chọc, không phải thần lửa thì cũng là núi lửa phun trào.”

“Ba, mẹ của con cũng không phải vừa, ba vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

“Yên tâm, ba mẹ đấu đá cả đời, chiến thuật vẫn có.”

“Ba, con cảm thấy thư này cần thêm một cái nữa.”

“Ý của con là….”

“Gạt một lần nữa!”

“.........”

Cuộc sống của Tố Tố không chịu ảnh hưởng gì, đối với chuyện phong thư cô cũng không đi tìm Sở Lăng Xuyên nói chuyện.

Cô vẫn đi làm như cũ, sau đó trở lại nhà cha mẹ mình. Còn chỗ ở anh mới tìm cho cô, cô không muốn đến, cũng không muốn ở.

Hôm nay sắp đến giờ tan tầm, Tố Tố nhận được điện thoại của Tiểu Nhiên, cô còn chưa lên tiếng thì Tiểu Nhiên đã hét ầm lên trong điện thoại: “Tố Tố, tớ nhàm chán muốn chết rồi, hôm nay xong việc đi với tớ nhé.”

Tố Tố bật cười, trêu ghẹo cô ấy, “A, tớ nói này bà bầu, bây giờ không ở nhà dưỡng thai đi ra ngoài làm gì, hôm nào tớ rủ Hàm Hàm vào thăm cậu.”

“Được rồi, đừng gạt tớ, bình thường các cậu làm gì có thời gian, chỉ suốt ngày chìm đắm trong ngọt ngào, làm gì lo lắng cho tớ. Ha ha, tớ đang ở trường học rồi, chờ cậu tan việc, tớ gọi cho Hàm Hàm đây.”

Tiểu Nhiên nói xong trực tiếp cúp điện thoại, Tố Tố không nhịn được cười. Cuối cùng cũng tan sở, Tố Tố thu dọn đồ đạc, chào hỏi đồng nghiệp rồi rời đi trước. /dien..dan=lqdon>

Cô ra đến cổng đã thấy xe Tiểu Nhiên đang đợi ở đó rồi, cô mở cửa lên xe, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bực của Tiểu Nhiên vội vàng cười lấy lòng, “Thái hậu Tiểu Nhiên, nói xem hôm nay cậu muốn đi chỗ nào, hôm nay cậu lớn nhất, lớn nhỏ đều theo cậu hết.”

“Hừ, coi như cậu biết điều.” Tiểu Nhiên lái xe đi, đoạn đường này nhiều người, cho nên xe di chuyển rất chậm, gần mười phút mới đến điểm hẹn.

Tố Tố và Tiểu Nhiên gọi thức ăn, nhưng thức ăn cũng đã đưa lên mà Hàm Hàm còn chưa đến, Tố Tố gọi cho Hàm Hàm hỏi: “Hàm Hàm, món ăn cũng đã có mà sao chưa đến?”

“Đừng nói nữa, tớ đang bị một con ruồi quấn lấy, lúc này mới thoát khỏi, tớ lập tức đến ngay, có gọi món tớ thích không thế.” Hàm Hàm tức giận nhưng vẫn không quên ăn.

“Yên tâm, làm sao có thể quên cậu được.”

Sau khi cúp điện thoại, cô và Tiểu Nhiên  nhắc đến em bé trong bụng của cô ấy, phụ nữ ở cùng nhau thì không bao giờ hết chuyện, Tiểu Nhiên hỏi: “Tố Tố, đừng hỏi tớ, còn cậu, lúc nào thì tính có em bé?”

Tố Tố thở dài có chút u sầu: “Tớ muốn lắm nhưng không mang thai, chuyện này đúng là không vội vàng được. Trước kia không có kế hoạch, lúc có làm tớ ứng phó không kịp, bây giờ chuẩn bị sẵn sàng lại không có, đành thuận theo tự nhiên thôi.”

“Đừng nóng vội, thân thể không có việc gì thì sớm muộn sẽ có.”

Hai người đang trò chuyện thì Hàm Hàm đến, “Tớ đến rồi.” Hàm Hàm vừa đến liền kéo ghế ngồi xuống, “Mấy ngày nay đúng là vội chết tớ rồi, hôm nay mới có thể thả lỏng một chút.”

Tố Tố hỏi: “Ai, cậu nói con ruồi gì, có chuyện gì xảy ra?”

“Còn không phải La Vĩ Khôn giống như âm hồn bất tán.” Hàm Hàm nói xong thì đằng sau có người chen vào, “Không phải là em thương nhớ anh sao?”

Mọi người quay đầu lại, người vừa lên tiếng không phải La Vĩ Khôn thì là ai. Nhưng người đứng cạnh La Vĩ Khôn lại khiến Tiểu Nhiên ngẩn người, anh có chút giật mình gọi: “Tiểu Nhiên!”

Tiểu Nhiên không nóng không lạnh cười cười, đối với Thiệu Minh Thành không có chút hảo cảm, đối với La Vĩ Khôn cũng thế, hai người đàn ông này tính tình giống nhau.

Trước kia thật ra mọi người vẫn còn quen thuộc, mọi người đều là bạn của nhau, nhưng mà bởi vì Thiệu Minh Thành, còn có cả La Vĩ Khôn đối xử với Hàm Hàm như vậy nên Tiểu Nhiên lười phản ứng, cô ấy chỉ hỏi Hàm Hàm, “Hàm Hàm, cậu đưa hai người kia đến đây làm gì?”

Hàm Hàm cau mày nhìn La Vĩ Khôn một cái rồi nhìn về phía Tiểu Nhiên, cô tức giận nói: “Người nào dẫn anh ta, da mặt người này dày, tớ không quản được.

Anh còn không đi đi, không thấy phụ nữ chúng tôi đưng đây nói chuyện sao, các anh ở đây thật cản trở, ngộ nhớ chúng tôi nói đến chuyện kinh nguyệt thì không phải khó xử sao?”

Hàm Hàm nói xong khiến sắc mặt La Vĩ Khôn có chút mất tự nhiên, anh ta giơ tay lên sờ mũi, “Thật ra thì anh muốn nói cả Thiệu Minh Thành cũng ở đây mà.”

“Cái gì?” Hàm Hàm nổi giận, trợn mắt nhìn anh ta, Tiểu Nhiên trở lại Thiệu Minh Thành còn chưa biết, Tố Tố và Hàm Hàm đều không hy vọng tình trạng của Tiểu Nhiên bị quấy nhiễu.

Hiện tại Tiểu Nhiên mang thai, tâm tình rất quan trọng, hơn nữa, Thiệu Minh Thành đã đính hôn. La Vĩ Khôn giải thích: “Lúc anh đi tìm em thì Minh Thành gọi cho anh hẹn anh ăn cơm, em ở đây nên anh hẹn Minh Thành đến nơi này.”

Trời, Hàm Hàm nổi giận, cô thật sự muốn điên, Tiểu Nhiên vỗ tay trấn an Hàm Hàm trấn an, chuyện gặp mặt này cũng là sớm hay muộn, chỉ là cô không nghĩ đến sẽ nhanh như vậy.

Vẻ mặt lười biếng biến mất trên gương mặt Thiệu Minh Thành, ánh mắt trở nên chuyên chú, anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia rồi sải bước thật nhanh về phía trước, người phụ nữ bên cạnh dù đã cố hết sức đuổi theo nhưng vì mang giày cao gót nên không theo kịp, cô ta nhỏ giọng oán trách: “Đi nhanh như vậy làm gì?”

Anh ta không thể tin được vào mắt mình, người đó là cô, nhưng…

Kích động, khiếp sợ, vui sướng, đau lòng, những thứ cảm xúc phức tạp nhất đan xen lẫn lộn trong lòng Thiệu Minh Thành, cuối cùng biến thành bình tĩnh, không, đó không phải bình tĩnh, là trấn định, anh đã không chế được tâm tình của mình.

Bây giờ hai người bọn họ không còn quan hệ gì, cô đối với anh mà nói chỉ là một người qua đường mà thôi, không cần kích động, không cần vui sướng, tất nhiên là càng không nên có loại cảm giác đau lòng kia.

Tố Tố và Hàm Hàm nhìn nhau, không biết nói gì, vẻ mặt phức tạp của Tiểu Nhiên thoáng biến mất, chỉ còn lại sự bình tĩnh, nhưng trong lòng như thế nào chỉ có mình cô biết.

Mà lúc này, Thiệu Minh Thành và vị hôn thê cùng nhau đến, cô ấy cũng biết Hàm Hàm và Tố Tố nên chào hỏi: “Tố Tố, Hàm Hàm, các cô khỏe chứ?”

Không khí có chút cổ quái, lúc này món ăn đã được đưa lên, La Vĩ Khôn đẩy Thiệu Minh Thành: “Chúng ta ngồi bàn khác đi!”

Thiệu Minh Thành không đi, lại còn ngồi xuống vị trí trống bên cạnh, vừa khéo đối diện với Tiểu Nhiên, anh ta như có như không nhìn về phía cô ấy, “Tớ thấy ngồi chung rất tốt, càng nhiều người càng vui.”

La Vĩ Khôn cũng đành phải ngồi xuống, nhưng vị hôn thê của Thiệu Minh Thành lại không có chỗ, cô ta không vui vì giống như bản thân bị bỏ rơi vậy, liền ảo não hỏi: “Vậy em ngồi chỗ nào?” /dien..danleqdon>

“Phục vụ, lấy thêm ghế!” Thiệu Minh Thành gọi xong, nhân viên tự động lấy thêm một cái ghế đặt vào, anh ta còn rất tự nhiên gọi món, không hề quan tâm đến sắc mặt mọi người.

Tố Tố nhìn Tiểu Nhiên, cô ấy đang cau mày nhìn Thiệu Minh Thành, Tố Tố nói khẽ vào tai Tiểu Nhiên, “Tiểu Nhiên, cậu...Không sao chứ, nếu không chúng ta đi ăn ở chỗ khác.”

Hàm Hàm sợ Tiểu Nhiên khó chịu vì Thiệu Minh Thành đến đây còn mang theo vợ chưa cưới, anh ta làm thế để ra vẻ mình đã đính hôn rồi à?

Cô ấy cau mày, rất chán ghét nhìn La Vĩ Khôn, “Không được, các anh ngồi đây tôi ăn không ngon, nếu các anh không đi, vậy chúng tôi chuyển nơi khác.”

Trái lại Tiểu Nhiên cười lơ đễnh, bình tĩnh hơn Tố Tố và Hàm Hàm nhiều, “Sao phải đi, đợi mãi món ăn mới đưa lên, nếu thích ăn cùng nhau thì ăn thôi.”

Mọi người bắt đầu ăn cơm nhưng không khí vô cùng yên lặng, mặc dù La Vĩ Khôn cố gắng khuấy động nhưng vô ích.

Nhất là Tố Tố và Hàm Hàm, hai người không nói một câu, ăn cơm mà mặt như nuốt khổ qua.

Cuối cùng là Tiểu Nhiên không nhìn nổi, “Này, tớ hỏi hai người các cậu xảy ra chuyện gì vậy, tớ ra ngoài để vui vẻ chứ không phải đến nhìn cái mặt ăn khổ qua của các cậu, các cậu chớ làm ảnh hưởng tâm tình ăn uống của tớ.”

Hai người đành phải phối hợp, ba người lại bắt đầu nói nói cười cười, giống như trên bàn ăn không có sự có mặt của Thiệu Minh Thành, thỉnh thoảng sẽ nói đôi câu nhưng vẫn là La Vĩ Khôn chủ động.

Không bao lâu sau, tất cả món ăn được đưa lên, Tiểu Nhiên ăn như hổ đói, gần đây cô ăn rất nhiều, ăn cho đến khi no không thể ăn nữa thì thôi. 

Đột nhiên điện thoại di động của Tiểu Nhiên vang lên, là điện thoại nhà: “Alo, mẹ, con đây, con đi ăn cơm với Hàm Hàm và Tố Tố. Dạ, vâng, con biết rồi, con về ngay.”

Tiểu Nhiên cất điện thoại rồi nói với mọi người, “Tớ phải đi trước, cha mẹ tớ ra ngoài không mang theo chìa khóa, mọi người cứ từ từ ăn.”

“Tớ cũng ăn xong rồi, cùng đi thôi.” Hàm Hàm nói xong đứng dậy nhưng lại bị La Vĩ Khôn níu lại, “Em ở lại đi, anh có chuyện tìm em.”

Hàm Hàm nổi giận, giãy dụa, mà lúc trước Tiểu Nhiên ngồi ăn cơm nên bụng được khăn trải bàn che đi, giờ phút này cứ như vậy lộ trước mặt mọi người, mà La Vĩ Khôn và Thiệu Minh Thành không hề để ý đến.

Giờ phút này hai người đàn ông kia đều sững sờ, Thiệu Minh Thành giống như bị điện giật, nhìn chòng chọc vào bụng Tiểu Nhiên, không nói nên lời, hoàn toàn mất đi phản ứng bình thường vốn có.

“Tiểu Nhiên, tớ đưa cậu đi.” Tố Tố đứng dậy nói, “Minh Thành, Vĩ Khôn, tôi về trước, Hàm Hàm, tớ đi trước nhé.” Tố Tố còn nháy mắt với Hàm Hàm một cái.

Bi kịch của Hàm Hàm là không thể nào giãy dụa ra được, vì cô đã bị La Vĩ Khôn ôm cứng lại rồi. Tố Tố và Tiểu Nhiên đã chạy ra ngoài nhưng Thiệu Minh Thành vẫn không hề phản ứng, cả người giống như bị niệm chú.

Mãi cho đến khi Tố Tố và Tiểu Nhiên ra đến cửa anh ta mới định thần lại, cả người vọt dậy chạy theo như cơn gió.

Nhưng lúc đi ra thì Tiểu Nhiên đã sớm lên xe rời đi, anh nhìn xuống dòng xe cộ tấp nập, những con phố đã lên đèn sáng trưng mà đau đớn đến mức hô hấp khó khăn, cả người đứng yên như pho tượng.

Vợ chưa cưới của anh ta theo sát đằng sau hỏi: “Minh Thành, anh làm sao vậy?”

Thiệu Minh Thành nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cảm thấy mình như một trò cười, thì ra là anh ta bị lừa, bấy lâu nay Mạc Tiểu Nhiên vẫn đùa giỡn mình, đứa bé vẫn còn, vậy mà cô ấy vẫn một mực giấu đi.

La Vĩ Khôn và Hàm Hàm ra đến ngoài, Thiệu Minh Thành bỏ lại một câu: “Đưa cô ấy về nhà.” rồi xoay người đi thẳng đến bãi đậu xe chạy vụt đi. Mặc kệ vợ chưa cưới của mình la hét phía sau.

Tiểu Nhiên đã trở về nhà, cha mẹ cô đang sốt ruột lắm rồi, cô im lặng mở cửa, trong đầu một mực chỉ nghĩ đến cảnh lúc trước.
Bình Luận (0)
Comment