Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 85.2

Editor: Uyên Xưn

Cô gần như mất đi phản ứng và hô hấp, một lúc lâu sau, anh mới buông cô ra, đến khi cô phục hồi lại tinh thần, chỉ thấy bóng lưng anh rời đi, cô đứng ở đó hơi thở yếu ớt, trong lòng đau đớn lũ lượt kéo về.

Mấy ngày sau, cuối cùng Tố Tố cũng viết xong báo cáo ly hôn, nhưng trong lòng không hề vui vẻ như tưởng tượng, ngược lại buồn bã như đánh mất thứ gì đó.

Cô chuyển báo cáo đi in, chung cư gần đây có một chỗ, Tố Tố từ từ đi xuống nhà, có thể nói là rất chậm.

Cô cau mày, có một người phụ nữ đang đậu xe trước chung cư, không ai khác, đó chính là Tô Tuệ Vân.

Tố Tố nghĩ, sao cô ta giống như âm hồn không tan, cô muốn tránh khỏi cô ta, Tô Tuệ Vân lại cười nói: “Cô muốn đi đâu, có muốn tôi tiễn một đoạn không?”

“Cảm ơn, nhưng tôi không làm bạn với ruồi.” Tố Tố đi thẳng, Tô Tuệ Vân lại xuống xe, chặn đường cô lại, vẫn mỉm cười như cũ, “Tố Tố, đừng như vậy, mặc kệ như thế nào, về sau chúng ta cũng là hàng xóm, về sau cần chăm sóc nhiều hơn.”

Tố Tố nghi hoặc nhìn cô ta, Tô Tuệ Vân cười nói, “A đúng rồi, quên chưa nói cho cô biết, tôi mua nhà trong chung cư này, hôm qua vừa mới dọn vào ở.”

Buồn nôn, Tố Tố không chịu nổi, muốn nói gì đó với cô ta, nhưng lại cảm thấy cô ta không đáng để làm như vậy, cuối cùng xoay người rời đi.

Sau khi Tố Tố trở về nhà, cô không hề biết Tô Tuệ Vân đợi cô đi rồi mới vào quán photo kia hỏi thăm.

Tối nay cô ngủ ở nhà một mình, tập tài liệu ly hôn để trên đầu giường, một đêm này, cô ngủ không hề ngon, chỉ cần tỉnh dậy, tầm mắt cô sẽ rơi vào tập tài liệu kia, cô không biết hiện tại bản thân mình như thế nào nữa.

Sáng hôm sau cô dậy rất sớm, vì thiếu ngủ nên cả ngời mệt mỏi, không có tinh thần, nhưng hôm nay cô phải đến đơn vị của Sở Lăng Xuyên, đưa cho anh bộ tài liệu này. Đây là phần tài liệu chính thức, cô làm thành một bản báo cáo, thậm chí còn ký cả tên.

Không ngờ thủ tục ly hôn phiền toái như vậy, theo quy định cô không cần viết cái này, nhưng cấp trên đã có yêu cầu, cô muốn ly hôn cho nên phải phối hợp.

Cô gọi cho anh một cuộc điện thoại trước khi đến, trong điện thoại, giọng nói của anh có phần lạnh lùng, nặng nề, nhưng cô cũng đâu có tốt hơn bao nhiêu.//diend...leqquysdon?uynx]

Ly hôn, dù sao cũng là chuyện khiến người ta không tài nào vui nổi. Thậm chí trong lòng cô còn cảm thấy rất khổ sở.

Trước khi đi, cô còn chuẩn bị thêm một ba lô đồ ăn, mãi cho đến khi lên xe, cô mới nhớ ra, mình muốn ly hôn còn mang những thứ này làm gì? Thôi thì cứ mang đi vậy.

Vì ban đêm cô không ngủ ngon, trên xe lại lắc lư, cho nên cô mơ màng thiếp đi lúc nào không biết, lúc tỉnh dậy, cô chỉ thấy có bóng trắng lờ mờ, trong ánh sáng mờ mờ, cô cảm thấy có người đụng vào túi xách của mình.

Cô nhìn sang bên cạnh, đó là một chàng trai trẻ tuổi đang cúi đầu nghịch điện thoại, cô lại tiếp tục ngủ thiếp đi.

Đợi đến khi hoảng hốt tỉnh lại, cô mới ý thức được đã đến trạm, nên đổi xe rồi, cô dụi mắt, xuống xe, bắt xe khác để đến đơn vị anh, khi đó cũng là mười giờ.

Sở Lăng Xuyên lái xe đến đón cô, anh chỉ nhìn cô nhưng không nói lời nào, tự động cầm ba lô cho cô, sau đó ghi danh.

Cô nghĩ đến những lần trước đến thăm anh, những lúc anh đi đón cô sẽ không im lặng như thế này, điều này khiến cô không khỏi có chút hụt hẫng.

Sau khi ghi danh xong, hai người lên xe vào bên trong. Tố Tố an tĩnh ngồi ở ghế trước cạnh anh, anh vẫn một thân quân trang, hình như anh mới huấn luyện xong, cả người đều là mồ hôi, càng làm nổi bật làn da nâu rắn rỏi.

Xe việt dã dừng trước tòa nhà quân doanh, tất cả sao mà quen thuộc, xe vừa dừng lại, thông tín viên giúp cô mở cửa xe, khuôn mặt tươi cười chào hỏi: “Chị dâu khỏe chứ?”

“Chào cậu!” Tố Tố nở nụ cười, cô xuống xe, túi đồ trong tay cũng được thông tín viên cầm lấy, họ cùng nhau lên tầng, rất nhanh đã đến kí túc xá của Sở Lăng Xuyên.

Sở Lăng Xuyên và Tố Tố vẫn không nói chuyện với nhau, thông tín viên rất thức thời, anh ta rót nước xong rời đi, lúc này, trong căn phòng chỉ còn cô và anh.

Tố Tố nhìn chiếc giường đơn mà cô từng nằm, cô không biết nói gì, Sở Lăng Xuyên đi ra ngoài để lấy nước cho cô rửa mặt, lại thấy thông tín viên đã mang đến, anh đưa tay nhận lấy, “Đi đi.”

“Dạ!” Thông tín viên chào một cái rồi xoay người rời đi, Sở Lăng Xuyên mang nước vào phòng, đóng cửa lại, nói với Tố Tố: “Lại đây rửa mặt đã.”

Tố Tố cũng không cự tuyệt, cô lau đơn giản, trên mặt hết mồ hôi cũng cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái đi rất nhiều, cô xoay người lại, bắt gặp đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình.

Khi tầm mắt hai người chạm nhau, anh liền tránh đi, còn cô rũ mắt xuống, trầm mặc chốc lát, cô đến ba lô, do dự một chút rồi lấy tài liệu đưa cho anh.

“Em đến đưa báo cáo ly hôn.” Cô đặt nó lên bàn, Sở Lăng Xuyên vẫn không lên tiếng, không khí có chút hít thở không thông, cô vội nói: “Anh bận rộn công việc, em không quấy rầy, em về trước...anh, có tin gì thì nói cho em biết.”

Tố Tố lập tức lấy túi của mình đi thẳng ra cửa, nhưng mở cửa ra, cô lại thấy Tiểu Vương đã đứng bên ngoài, cậu ta còn đứng nghiêm, tư thế chào, “Chị dâu, em có việc muốn nhờ chị giúp một tay.”

“Chuyện gì?” Tố Tố nhất thời sửng sốt, Tiểu Vương vội giải thích: “Chị đau, chăn của em bị hỏng rồi, nhưng ở đây không ai biết may, không biết chị có thể giúp một tay được hay không?”

“Nhưng mà, tôi phải đi...” 

Khuôn mặt Tiểu Vương rối rắm, “Chị dâu, có thể giúp em một lần không? Nếu không em sẽ bị nội vụ trừ điểm, không còn thời gian mất rồi, chị dâu, tất cả trông cậy vào chị.”

Tố Tố quay lại nhìn Sở Lăng Xuyên, hình như anh cũng không có ý kiến gì, mà cô cự tuyệt nữa cũng không tốt, “Giúp cậu may lại thì có thể, chỉ là, việc này, tôi cũng làm không được tốt cho lắm.”

“Cám ơn chị dâu.” Tiểu Vương lập tức dẫn đường, Tố Tố chỉ đành đi theo cậu ta đến kí túc xá, trong phòng còn có thêm hai người khác.

“Chào chị dâu.”

“Chị dâu, chị chính là cứu tinh của chúng em.”

Tất cả mọi người đều rất nhiệt tình chào hỏi Tố Tố, sau đó cầm một loạt quần áo rách đến.

“Chị dâu, may quần!”

“Chị dâu, may chăn!”

“Chị dâu, may tay áo!”

“Chị dâu, may ở đây này!”

“A, từng người, từng người thôi.” Tố Tố nhận lấy, từng bước giúp mọi người khâu quần áo, lúc này, mấy anh em lấy cùi chỏ chọc Tiểu Vương, còn nháy mắt với anh ta.

Tiểu Vương hiểu ý, lặng lẽ đi ra ngoài, mấy người khác đều xé quần áo của mình ra rồi đưa cho Tố Tố, cô chỉ đành phải ở lại may cho hết.

Có mấy cậu lính sợ cô nóng còn đứng ở một bên để quạt gió, đưa nước, đợi đến khi tất cả quần áo và chăn may xong rồi, thời gian cũng gần đến trưa, mấy cậu lính còn mời cô ăn trưa, sau đó cười ha hả nói cảm ơn.

Tiểu đội trưởng còn vỗ đùi hô to, “Chị dâu còn chưa ăn cơm trưa, để tôi đi xem mấy tiểu tử kia một chút xem làm cơm trưa như thế nào, Tiểu Vương, cậu đưa chị dâu về kí túc xá.”

Cậu ta nói xong đi luôn, Tiểu Vương đưa Tố Tố trở về chỗ Sở Lăng Xuyên, không đợi cô mở miệng, anh đã bảo trước: “Ăn cơm rồi đi.”

“Báo cáo!” Ngoài cửa hô to một tiếng, Sở Lăng Xuyên nói: “Vào đi!”

Tiểu đội trưởng và một vài cậu lính bưng thức ăn vào, nhìn Tố Tố và anh mới nói: “Chị dâu, doanh trưởng, cơm trưa xong rồi.” Sau đó đặt thức ăn lên bàn.

Hai người ngồi đối mặt nhau dùng cơm trưa, cô vốn nghĩ đưa tài liệu xong sẽ đi luôn, không ngờ còn có thể ở lại ăn cơm.

Sau bữa cơm trưa, Tố Tố nói cô muốn đi, anh bảo để anh chở cô đi bắt xe, nhưng tạm thời anh có chuyện chưa thể đưa cô đi được, cho nên dặn cô đi đường cẩn thận, sau đó vội vã đi làm việc.

Tố Tố rửa mặt, cầm túi chuẩn bị đi, một vài chiến sĩ ôm chăn chạy đến nói với cô, “Chị dâu, em nghe bọn họ nói hôm nay chị rất tố, chăn của em hỏng rồi, chị giúp em sửa một chút.”

“Tôi không may chăn nữa.” Cô mà may đường chỉ rất xấu, chỗ to chỗ nhỏ, cô không làm được, nhưng cậu ta rất tin tưởng cô: “Chị dâu, em tin chỉ, một lát nữa em đến lấy.”

Biết rõ bọn họ cố ý, nhưng cô căn bản không có cách nào cự tuyệt, chỉ sững sờ mặc họ nhét chăn vào ngực, cô ôm lấy theo bản năng, một người con để kim lên bàn, sau đó chạy nhanh như một làn khói.
Bình Luận (0)
Comment