Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 92.2

Editor: Uyên Xưn

- -- ------ ----

Hàm Hàm lái xe vào chung cư, dừng xe ở gara, cô vừa xuống xe, đang định đi lên nhà, chợt có một bóng đen chạy đến, không đợi cô nhìn rõ là ai, cả người đã bị ôm chặt cứng.

Hơi thở quen thuộc, bàn tay ấm áp, không cần nhìn cô cũng biết là ai, trong lòng cô có chút lo lắng, có chút khó chịu, không đợi cô nói chuyện, anh đã lôi cô đi ra.

Lảo đảo vài bước, Hàm Hàm cố gắng tách khỏi tay anh, “La Vĩ Khôn, anh nổi điên cái gì, buông tôi ra, anh làm tôi đau.”

Hình như La Vĩ Khôn không nghe thấy lời của cô, lôi cô thẳng đến xe của anh, mở cửa, đẩy cô vào, Hàm Hàm muốn xuống xe lại bị anh ấn chặt, đè ở phía dưới, không cách nào nhúc nhích.

Cô tức giận nhìn anh, anh cau mày nhìn cô, nói với tài xế: “Lái xe.”

“Buông tôi ra!” Hàm Hàm giùng giằng hét lên, trái lại, La Vĩ Khôn giam cầm cô càng chặt, người phía trước lái xe cái gì cũng không nhìn, cái gì cũng không nghe, chỉ chuyên tâm lái xe thật nhanh.

Rốt cuộc La Vĩ Khôn buông Hàm Hàm ra, ngồi thẳng người, khuôn mặt âm trầm, nới lỏng cà vạt, cảm thấy vẫn chưa đủ thoải mái, trực tiếp tháo ra vứt xuống bên cạnh.

Hàm Hàm ngồi dậy, chỉnh sửa quần áo hỗn loạn, sau đó dựa vào cửa xe, trong mắt đều là tức giận, đối với sự bá đạo của La Vĩ Khôn, cô im lặng, không biết làm thế nào.

Xe lái vào một chung cư, dừng lại trước một tòa nhà, Hàm Hàm mở cửa xe muốn chạy, La Vĩ Khôn chỉ mấy bước đã túm được eo cô, kéo cô vào trong tòa nhà.

“Khốn khiếp, anh nghĩ mình là ai, buông tôi ra.”

Hàm Hàm đấm, đá, giãy dụa nhưng đôi tay La Vĩ Khôn kẹp cô như kìm sắt, làm thế nào cũng không kéo ra được, thang máy chạy thẳng đến tầng 10, anh mở cửa phòng, vứt cô vào trong.

Hàm Hàm hận thấu La Vĩ Khôn, từ trước tới anh đều muốn làm gì cô thì làm, không chịu buông tha cô, nhưng cũng không chịu kết hôn.

Còn cô, ngay đến cả quyền chia tay cũng không có, cô nghĩ bình thường một chút, tìm người đàn ông kết hôn, có một ngôi nhà, nhưng mà, anh giống như ác ma xuất hiện bên cạnh cô, lần lượt phá hoại tình yêu của cô, anh không cho cô hy vọng, cũng không buông tay, muốn thế nào thì cô phải theo thế đấy, bây giờ cô đã kết hôn rồi, anh vẫn còn như vậy.

Nếu anh không có cách nào cho cô, tại sao còn muốn như vậy?

Hàm Hàm nhìn anh càng ngày càng đến gần, cô cầm cốc trà nhỏ ném vào anh, thừa cơ muốn chạy, nhưng lại bị anh ôm lấy, đẩy ngã trên ghế sofa, anh giam cầm đôi tay cô, cúi đầu, dùng sức hôn lên môi cô khiến cô đau đớn.

Cô cắn anh, không chút lưu tình, anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô: “Ly hôn ngay với người đàn ông kia, anh muốn em d.d.lqdon ly hôn với anh ta, có nghe thấy hay không?”

Trong lòng Hàm Hàm co rút đau đớn: “La Vĩ Khôn, anh tỉnh lại đi, tôi đã nói rất rõ ràng,giữa chúng ta đã kết thúc, tôi kết hôn hay ly hôn đều không liên quan đến anh, xin anh bỏ qua cho tôi có được không?”

“Chúng ta kết hôn!” La Vĩ Khôn hầm hừ.

Hàm Hàm ngẩn ra, nước mắt rơi xuống như mưa, “La Vĩ Khôn, anh biết không, tôi đã từng…..đã từng muốn cùng anh kết hôn, có một ngôi nhà thuộc về chúng ta, nhưng anh không muốn, anh căn bản không muốn lấy tôi, bây giờ…. anh nói chúng ta kết hôn, có thể đừng buồn cười như vậy được không? Ha ha...”

“Anh nói năm năm sau, năm năm sau! Tại sao em không thể đợi anh, tại sao?”

Hàm Hàm đau lòng cực độ, nhưng vẫn nở nụ cười, nước mắt vẫn rơi, “La Vĩ Khôn, năm năm, thật ra tôi có thể chờ anh, bởi vì ….. tôi yêu anh, nhưng mà, tôi biết rõ, năm năm, thật ra cũng chỉ là anh đang lấy cớ, nếu như anh yêu tôi, cần gì phải để cho tôi đợi năm năm.

Trong lòng anh hẳn tự hiểu rõ, năm năm là ai vì ai đang đợi, tôi là người thực tế, cho nên sẽ không lãng phí năm năm đi chờ một người đàn ông không yêu mình.

Tôi đã kết hôn, đây là sự thật không thể thay đổi, tôi có cuộc sống của mình, hy vọng anh….. không quấy rầy cuộc sống của tôi nữa, mà anh, có thể tiếp tục chờ đợi, đừng lôi kéo tôi vào. Bỏ qua cho tôi, coi như cầu xin anh.”

La Vĩ Khôn giật mình, giống như bị điểm tử huyệt, sức lực cũng nhẹ đi, Hàm Hàm thừa dịp đẩy anh ra, đứng dậy chạy trốn, đến cửa, đột nhiên La Vĩ Khôn hỏi cô: “Chừng nào thì em biết?”

“Từ lúc tôi đồng ý qua lại với anh.” 

Hàm Hàm nói xong mở cửa, chạy vội ra ngoài, cố gắng kìm nén bản thân, đến khi chạy khỏi tòa nhà, cuối cùng không chịu được nức nở nghẹn ngào, từ nay về sau, cô biết, bọn họ không thể quay lại nữa rồi, La Vĩ Khôn, hẹn gặp lại, cũng không cần gặp lại.

Tố Tố và Tiểu Nhiên không biết Hàm Hàm và La Vĩ Khôn từng có một lần như vậy, không biết Hàm Hàm trở về nhà trong cơn nức nở như vậy.

Thứ sáu Sở Lăng Xuyên trở về, cho nên vừa tan tầm, cô vội vã thu dọn đồ, lái xe đi, đến ngã tư, xe phải dừng lại để đợi đèn đỏ, có một chiếc xe liên tục nhấn còi đằng sau, cô muốn đi nhưng vẫn chưa đến đèn xanh.

Rốt cuộc chờ đến đèn xanh, cô nhanh chóng lái đi, mười mấy phút sau, xe đỗ trước chung cư, phía sau lại phát ra một hồi còi.

Tố Tố nổi giận, người nào đáng ghét như vậy, cô thò đầu ra nhìn, phía sau là một chiếc xe con, một cái đầu toe toét nhô ra cười với cô, để lộ hàm răng trắng lóa, ánh mắt thâm thúy mê người.

Tố Tố ngẩn ra, cười lại với Sở Lăng Xuyên, choáng nha, thì ra là anh vẫn đi theo cô, người nhấn còi chắc chắn là anh, chỉ là lúc này cô không còn cảm thấy đáng ghét nữa.

Một trước một sau vào chung cư, hai người đậu xe vào gara, anh xuống trước, đợi cô đỗ xong, đứng đó giang rộng tay, Tố Tố hiểu ý, vừa cười vừa nhào tới, anh ôm cô vào trong ngực, khó chịu nói: “Thật là, cũng không biết đường quay đầu lại mà nhìn một cái.”

Em không biết là anh nha, người khác em lười phải phí tâm nhìn.

Tố Tố nói mấy lời hữu ích cho anh nghe, đảm bảo trong lòng anh vui như nở hoa, ý cô chính là trong mắt chỉ có anh thôi đấy.

Quả nhiên Sở Lăng Xuyên vui mừng, anh cúi đầu thì thầm bên tai Tố Tố nói: “Bảo bối, lời này anh thích nghe, buổi tối anh phải yêu thương em thật tốt mới được.”

“Sở Lăng Xuyên!” Tố Tố đỏ mặt, hét tên anh.

Sở Lăng Xuyên nhanh chóng buông sư tử cái nhà mình, mở cửa chạy vội vào trong, Tố Tố đuổi theo rất “dịu dàng”, “Cái tên lưu manh này…..”

Hai người vào nhà thậm chí còn không đổi giày, Tố Tố bị Sở Lăng Xuyên ôm vào trong lòng.

Khuôn mặt hai người cách nhau càng ngày càng gần, chạm khẽ vào môi, đầu tiên là dịu dàng đòi hỏi, tiếp theo, Sở Lăng Xuyên bá đạo chiếm đoạt, giữ chặt gáy cô, sau một hồi triền miên khiến cô gần như hít thở không thông.

Không biết đã trải qua bao lâu, nụ hôn rốt cuộc dừng lại, một giây trước còn tràn đầy cưng chiều, một giây sau Sở Lăng Xuyên đã thay đổi sắc mặt, xách cổ cô vào phòng khách, “Tiểu nha đầu, hôm nay anh phải thẩm vấn em thật tốt.”

“A, Sở Lăng Xuyên, anh phát điên gì vậy?” 

Tố Tố bị ép ngồi trên ghế sofa, trước mặt cô là khuôn mặt nghiêm túc của Sở Lăng Xuyên.

Tố Tố muốn ngồi dậy đi đổi giày, Sở Lăng Xuyên lại quát lên: “Ngồi cho đàng hoàng! Chớ lộn xộn!”

Chết tiệt! Người đàn ông này trở mặt còn nhanh hơn trời, mới vừa rồi còn ôm ấp hôn hít không ngừng, bây giơ bày ra bộ dạng tra khảo ép cung cho ai nhìn, thôi đi, cô không làm việc trái lương tâm, còn phải sợ anh hay sao.

Cô ném cái túi của mình vào ngực anh, nhíu mày, căm tức nói: “Sở Lăng Xuyên, anh đừng đi gây sự phá hư tâm tình em, đừng trách em không báo trước, chọc giận em hậu quả rất nghiêm trọng.”

Sở Lăng Xuyên lấy điện thoại từ túi áo trên ra, đặt lên bàn, giọng nói không đổi vang lên: “An Nhược Tố, có phải điện thoại anh lắp sim của anh không?”

“Đúng vậy a.” Tố Tố gật đầu, có vấn đề gì không?

Sở Lăng Xuyên thâm trầm nhìn Tố Tố, nghiêm tang nói: “Anh tính toán một chút, từ chủ nhật tuần trước đến giờ, tổng cộng nhận được mười cuộc điện thoại, trong đó có hai lần là nữ, còn lại tám lần là đàn ông gọi đến, a, đúng rồi, còn có hai cái tin nhắn.”

Tố Tố nhíu mày, trấn định nói: “Thì sao, có gì không đúng? Em đương nhiên có thể tiếp xúc với đàn ông nha, có thể là đồng nghiệp gọi đến mà.”

“Em có đồng nghiệp nam không có gì là không đúng, nhưng thông qua lần này, anh phát hiện ra một vấn đề, em thân là người phụ nữ đã lập gia đình, vẫn còn có người mơ ước, anh cảnh cáo em, đối với người như vậy em tránh xa ra cho anh, có nghe hay không?”

Choáng thật, anh biết vợ mình xinh đẹp, nhưng cũng không biết nhiều người lại nhìn chằm chằm như vậy, thậm chí có người còn biết được anh và Tố Tố đang chuẩn bị ly hôn, hỏi anh có cho cơ hội hay không, còn quá đáng hơn, có người trực tiếp gửi tin nhắn đến suy tính hộ anh, coi anh như không khí sao?

Tố Tố cầm di động lên xem tin nhắn, xem thứ gì có thể kích thích người đàn ông này, “Cái gì đó em vẫn rất an phận nha, là anh mang đào hòa đến thì có, sao lại đến cảnh cáo em, là em cảnh cáo anh thì có, cách xa Tô Tuệ Vân ra một chút, nếu xảy ra chuyện gì, đừng trách bà đây trở mặt vô tình.”

Cô thấy cái tin nhắn, lúc trước là bạn học, lại muốn cô ly hôn để gả cho anh ta, khụ khụ, Tố Tố khẩn trương đến mức sặc cả nước miếng của mình.

Tại sao có thể như vậy, cô ngẩng đầu xem trộm nét mặt đen sì của Sở lăng Xuyên, thật dọa người mà, sao lại trở nên nhỏ mọn như vậy, Tố Tố chỉ vào điện thoại lớn tiếng nói: “Ai nha, người này, đùa gì thế không biết.”

Sở Lăng Xuyên hả hê, xem em còn cái gì để nói, anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, Tố Tố lẽo đẽo theo sau, “Ai nha, em làm sao có thể suy nghĩ lại được chứ, chồng em tốt thế này cơn mà, tuyệt đối là đàn ông tốt gần như bị tuyệt chủng, em đây phải cố gắng mà nắm chặt, có đúng không, Tiểu Lăng Xuyên?”

Sở Lăng Xuyên hừ lạnh, quay lại nhìn Tố Tố: “Ừ, cũng không còn gì nữa, đi, nha đầu, phục vụ anh tắm, chuyện này anh sẽ không so đo.”

Tố Tố trực tiếp đá lên mông anh, cười mắng: “Đi, tự mà đi.”

Bà đây còn chưa tính toán vụ Tô Tuệ Vân với anh, vừa nghĩ đến cô ta lại ảnh hưởng tâm tình, Tố Tố thà không đề cập đến, cô thậm chí còn không muốn Sở Lăng Xuyên nghe được, cô rất keo kiệt, như thế nào, hừ!

Sở Lăng Xuyên đi tắm, Tố Tố đổi giày, thay quần áo, rửa tay, sau đó chuẩn bị cơm tối, anh tắm xong cũng ra phụ giúp cô, hai người làm bốn món ăn, một tô canh, như vậy là rất phong phú rồi.

Ăn xong cơm, Sở Lăng Xuyên đi chơi máy tính, Tố Tố nằm trên giường xem ti vi, khoảng chín giờ, anh từ thư phòng vào, bước một phát lên giường, xốc chăn chui vào, ôm lấy Tố Tố, sau đó đoạt điều khiển ti vi từ trong tay cô.

“Em còn muốn xem, đừng quấy rối.”

Tố Tố giấu điều khiển phía sau, không để cho anh tắt ti vi, thân hình cao lớn của Sở Lăng Xuyên chắn trước mặt cô, hầu như che khuất hết ti vi.

Tố Tố hết cách, anh đúng là, mười phần tính trẻ con, “Sở Lăng Xuyên, anh ….anh, đừng nghịch ngợm như vậy được không, anh là con nít ba tuổi sao, sắp hết tập rồi, xem xong rồi đi ngủ.”

Sở Lăng Xuyên làm mặt lạnh, cau mày, “TV kia có gì mà xem?”

“À, phim xem rất hay, em theo dõi rất lâu rồi.”

Sở Lăng Xuyên cởi cáo ngủ phía trên ra, lộ bắp thịt cường tráng, “Anh như thế này, không tin phim trên ti vi còn hay hơn.”

Tố Tố không nhịn được cười phá lên, Sở Lăng Xuyên nhào tới, ôm lấy cô, hôn lên môi cô, nuốt hết tiếng cười vào trong miệng, anh kéo áo ngủ cô ra, hai thân thể xích lõa quấn lấy nhau. lquydon-uynxun

Đèn tắt, bóng tối bao trùm, hai người lửa nóng triền miên, đều mong mỏi giây phút khảm vào nhau kia, tất cả đều thuận lợi, Sở Lăng Xuyên muốn từ phía sau, nhưng Tố Tố không nghe, cảm thấy như con chó nhỏ đang nằm, cô không thích, nhưng Sở Lăng Xuyên lại hào hứng.

“Bảo bối…….” Giọng nói an trầm thấp vang lên, “Từ phía sau, chỉ một lần, được không??”

“Không….không cần…..”

“Nghe lời.”

“Không nghe.”

“Bảo bối…...”

“Không cần…..”

“Không cần cũng phải….”

Sở Lăng Xuyên mãnh liệt chiếm lấy, anh thích tư thế cường thế chiếm lấy, không thể kìm chế được nữa rồi.

Sở Lăng Xuyên vô cùng hài lòng, nhưng ngày hôm sau liền thảm, bởi vì Tố Tố không để ý đến anh.

Ăn xong điểm tâm, Tố Tố lên thư phòng giết thời gian, Sở Lăng Xuyên tiến lên, ngồi bên cạnh ôm cô lấy lòng: “Bảo bối, muốn đi đâu chơi, muốn làm cái gì, anh dẫn em đi.”

Tố Tố lườm anh, “Muốn đem anh ném lên sao Hỏa, được không?”

Sở Lăng Xuyên trực tiếp cướp chuột đi, đóng máy vi tính, bế cô lên, “Đi, bảo bối, anh dẫn em đi xem phim, buổi trưa đi thăm ba mẹ, buổi chiều đi bắn bia, thế nào?”

“Sở Lăng Xuyên, đừng tưởng dùng lời ngon tiếng ngọt là có thể thu mua em.”

Tố Tố gào xong lại thay đổi 180 độ, “Buổi tối có thể làm một bữa tiệc lớn sao? Em nghe nói có một nơi hải sản rất ngon.”

Sở Lăng Xuyên trực tiếp vỗ lên mông cô, “Tiểu nha đầu, em chỉ nghĩ đến ăn...” 

Anh bế cô vào phòng ngủ.

“Anh nói đúng rồi, nếu ai mang bà đây đi thưởng thức thức ăn ngon, bà đây sẽ lấy thân báo đáp, ai nha……...” Cái mông của Tố Tố lại bị Sở Lăng Xuyên vỗ thêm cái nữa.

“Chết tiệt, làm phản hả?”

Sở Lăng Xuyên hung hăng ném Tố Tố lên giường, bàn tay nhanh chóng cởi quần áo của cô.

Nhìn tình hình này, cô cũng biết Sở Lăng Xuyên lại nổi thú tính rồi, Tố Tố vội vàng nhận sai: “A,aa… Sở Lăng Xuyên, em sai rồi, em nói sai rồi, để em tự vả miệng.”

“Đã muộn!” Một lần nữa, Tố Tố lại bị Sở Lăng Xuyên sử dụng tư thế anh thích làm.

Sau một hồi triền miên, Tố Tố ngoan ngoãn cùng anh ra ngoài, cùng nhau xem phim, đi ăn cơm trưa, định chiều mới về nhà ba mẹ, hai người vào trong một nhà hàng, tìm được chỗ ngồi, Tố Tố đi toilet.

Sở Lăng Xuyên nhìn thực đơn, nhân viên phục vụ đứng một bên, chờ anh gọi món, cô ta  thỉnh thoảng nhìn anh, đỏ mặt, sau đó giới thiệu nhiệt tình các món ăn đặc sắc ở đây.

Bỗng có một người đến đối diện anh ngồi xuống, anh tưởng là Tố Tố vào, nhưng đây là người phụ nữ mà anh tránh cũng không kịp, Tô Tuệ Vân!
Bình Luận (0)
Comment