Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 94

Editor: Uyên Xưn

- -- -------

Tố Tố ở trong phòng đã tắt đèn đi ngủ, mà bên kia, Sở Lăng Xuyên chỉ có thể ảo não ôm gối đầu mà ngủ, trừng phạt này quá không nhân đạo.

Chỉ là, anh là người ngoan ngoãn như vậy sao? Đêm càng lúc càng khuya, trong phòng yên tĩnh có chút tiếng động, một bóng dáng xuất hiện, nhẹ nhàng tiến lại gần phòng ngủ Tố Tố.

Anh khom lưng, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, không có, rất tốt, lúc này người bên trong khẳng định ngủ bất tỉnh nhân sự, đây là thời cơ anh ẩn núp tốt nhất.

Nhẹ nhàng mở cửa, xông vào, im hơi lặng tiếng nhích tới gần giường, sau đó nằm lên, đang chuẩn bị ôm Tố Tố, chỉ nghe, “tách”, cả phòng sáng choang.

Sở Lăng Xuyên mới lên giường đã bị Tố Tố phát hiện, giờ phút này anh nằm trên đệm mà như có gai đâm,người vốn phải nằm trên giường lại đứng cách đó không xa, đang cau mày nhìn anh, trong mắt có chút hài lòng nói: 

“Sở Lăng Xuyên, muốn ẩn núp đúng không? Kế giường không người trống của em thế nào?”

“Em giỏi, em giỏi nhất.” Sở Lăng Xuyên nhảy từ trên giường xuống, giơ ngón cái lên cao, sờ sờ mũi, nha đầu vô lương tâm, cố tình không ngủ, đợi anh sa lưới.

Tố Tố hất cằm lên, nhíu mày nhìn anh, rất hả hê nói: “Không như thế, nửa đêm anh đánh lén thì sao, bà đây vô cùng hiểu rõ rắp tâm của anh, cho nên sớm có phòng bị, bại tướng, còn không mau ra ngoài.”

“Được, anh đi, An Nhược Tố, em thật độc ác!” Sở Lăng Xuyên nói xong ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, gần đến cửa còn bị Tố Tố đạp vào đít một cái, tiểu nha đầu, độc ác quá đi, anh ảo não trở về phòng ngủ. truyện được đăn gtai diend dan le quý đôn

Nửa đêm, Tố Tố tỉnh lại vì quá mót, cô phát trên ngực mình có một cánh tay hoa lệ vòng qua, ngoài ra, một cái chân cũng gác lên người cô, anh lén vào đây từ lúc nào?

Bây giờ cô không có tâm tư chiến đấu cùng anh, Tố Tố cố gắng rút người khỏi người anh, thuận lợi xuống giường, mở đèn ngủ đầu giường, nương theo ánh sáng đi vào phòng vệ sinh.

Rất nhanh cô từ bên trong đi ra, mệt mỏi ngáp một cái, cô định tắt đèn, tầm mắt rơi vào người đang ngủ say trên giường, cô áp chế cảm xúc hoảng hốt xuống, cảm giác buồn ngủ biến mất đi rất nhiều,.

Cô nhìn anh chuyên chú, cẩn thận, nghiêm túc, dụng tâm. Ngũ quan thâm thúy, đường nét sắc sảo, môi cương nghị mím chặt, mắt phượng khép hờ, không thấy anh mắt mê người kia, lại thấy được lông mi rất dài, rất đen của anh.

Chết tiệt, lông mi của anh còn dài hơn so với cô. Tố Tố đưa tay sờ nhẹ lông mi anh, không nhịn được mà cảm khái, anh quả là người đàn ông đẹp trai.

Mà người đẹp trai này lại chính là chồng cô, anh yêu cô, cưng chiều cô, có lúc tính khí phát nộ giống sư tử, nhưng có lúc lại dịu khiến người ta không chống đỡ được.

Có lúc bướng bỉnh như trẻ con, nghiêm mặt trầm ổn và cứng rắn giống như biến thành người khác, có lúc bá đạo đáng ghét, nhưng khi cưng chiều tất cả đều biến mất.

Một người đàn ông như vậy, có tầm lòng và khí độ bao dung tất cả cho cô, kể cả khi có đứa bé của người đàn ông khác, dù là cô làm tổn thương anh nhưng anh vẫn yêu thương cô như cũ.

Mặc dù là hiểu lầm, nhưng hiểu lầm này khiến cô nhận ra tình yêu mà anh dành cho mình nhiều đến như thế nào.

Tay cô rời đến đôi môi cương nghị của anh, trong lòng đột nhiên có kích động muốn hôn anh, nghĩ là làm, cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn trên lông mi, lên môi anh, trên cằm anh.

Tố Tố thận trọng, cô chỉ sợ mình đánh thức anh, cô giống như đứa bé ăn trộm, vừa tham luyến vừa sợ bị phát hiện, đến khi định rút lui, lại phát hiện người đàn ông trước mặt vừa mở mắt, nhìn chằm chằm cô.

Anh, anh, anh dậy!

Rầm!

Tố Tố nổ tung, mắt trừng lớn, mặt nóng ran, hết sức xấu hổ, không biết làm sao, vội vàng ngồi thẳng người, rồi nhìn cửa phòng ngủ, sợ run, cô giống như chú thỏ con, vén chăn trùm kín đầu ngủ, hai mắt nhắm chặt, lừa mình dối người, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sở Lăng Xuyên nhìn bộ dạng này của cô mà phì cười, anh lật người che lấy cô, tay anh kéo chăn xuống, bưng lấy mặt cô, cúi đầu hôn lên ánh mắt cô: “Bảo bối, cái này là xấu hổ sao?”

“Em...em, em mới không có, ngủ đi.” Tố Tố quay mặt sang chỗ khác, hai tay đẩy lồng ngực rắn chắc của anh ra, nhưng anh cố ý lại gần đùa cợt cô: “Bảo bối, vừa rồi em hôn trộm anh sao?”

“Không có, không có…...anh ảo giác, ảo giác.” Tố Tố nhắm mắt phủ nhận, nhưng cũng không dám mở mắt nhìn anh, không phải cô chưa từng chủ động hôn anh, nhưng không biết vì sao, khi lén hôn anh trong lúc ngủ, bị phát hiện, cảm thấy không được tự nhiên, cảm xúc xa lạ lan tràn trong lòng cô, không rõ là cái gì.

Sở Lăng Xuyên cảm thấy Tố Tố bây giờ rất đáng yêu, anh cố ý đùa: “Bảo bối, anh xác định, em hôn, như thế này, rồi lại thế này.”

Anh nói xong hôn lên mắt, môi, cằm cô, giống hệt quá trình của cô.

Tim Tố Tố đập loạn, mở mắt, đồ khốn, thì ra anh một mực giả bộ ngủ, biết cô xấu hổ, cô đấm lên vai anh, anh rõ ràng biết tất cả, lại dám cố ý: “Đúng! Hôn, hôn anh. Sở Lăng Xuyên, anh đáng ghét!”

Sở Lăng Xuyên cười lên, nụ cười của anh như ngày đông gặp nắng ấm, có thể hòa tan tất cả, anh hôn lên môi cô, đôi tay dao động trên người cô, lửa nóng mà cường thế, cướp đi hô hấp và lý trí của Tố Tố, anh trầm thấp nỉ non: “Bảo bối!”

“Hả?” Cô ý loạn tình mê đáp lại, bàn tay nhỏ bé vuốt nhẹ lưng anh, ánh mắt lúng liếng đưa tình, cảm giác cơ thể đang chìm nổi trên mây.

“Thích anh hôn sao?” Sở Lăng Xuyên hôn lên lông mi cô, mũi cô, gương mặt cô, cuối cùng là cánh môi đỏ thắm, giống như rượu lâu năm khiến anh say mê.

Cô không trả lời, anh ngậm đầu lưỡi cô, khẽ mút, rồi lại nhả ra, liếm vành tai têu chọc cô, dụ hoặc cô: “Thích không, bảo bối, nói cho anh biết?”

“Thích!” Giọng nói Tố Tố có chút ngượng ngùng mê ly, lại khơi dậy ham muốn chinh phục trong anh, anh cởi quần áo của cả hai, hai người quấn lấy, khi anh đoạt lấy cô, dùng giọng thô trầm khẽ nói bên tai cô: “Bảo bối, bảo bối, có thích anh muốn em như vậy không? Hả?”

Hai tay cô ôm chặt lấy cổ anh, thành thực nói ra cảm thụ của mình, “Thích!”

Sở Lăng Xuyên nhiệt huyết sôi trào, hung hăng muốn cô, đoạt lấy cô, cuồng dã, nóng bỏng, kịch liệt, dẫn dắt cô theo cảm xúc hoan ái lúc chìm lúc nổi.

“Yêu anh không, bảo bối.” Anh mong mỏi, cẩn thận hôn cô, bên dưới càng chôn sâu và cơ thể cô, Tố Tố cố gắng bắt được lý trí của mình, tuy nhiên anh lại rút ra, tiếp túc hỏi: “Yêu anh không? Thích không?”

“Thích!” Một trận cuồng dã tiếp tục, cô có chút không chịu nổi anh kịch liệt như vậy, cô đáp trả anh: “Thích, Sở Lăng Xuyên, em thích anh.”

Câu trả lời của cô khiến anh kích động, đem tất cả nhiệt tình đặt lên người cô, gầm nhẹ bên tai cô: “Bảo bối, anh yêu em.”

Giờ phút này, hai người ôm chặt nhau, trong lòng có nhau, anh biết thích và yêu khác nhau rất nhiều, nhưng không sao, sẽ có lúc anh khiến cô nói ra: “Sở Lăng Xuyên, em yêu anh.”

Mùa đông chưa rời đi, nhưng Sở Lăng Xuyên cảm thấy, mùa xuân đã tới, bảo bối của anh, mang đến cho anh sự sống dồi dào, thích, bảo bối của anh thích anh!

Một đêm này, Sở Lăng Xuyên tinh lực tràn trề, mười phần nhiệt tình, một lần lại một lần ngọt ngào, cho đến khi Tố Tố liên tục kháng nghị mới bỏ qua.

Ngày hôm sau, Tố Tố ngủ thẳng đến mười giờ sáng mới tỉnh lại, bên cạnh sớm trống không, anh đi ầm thầm hay đang ở phòng khách? Tố Tố ngồi dậy, không thể không nghĩ đêm qua, mặt cô càng đỏ.

Gần đây số lần cô đỏ mặt càng nhiều, hơn nữa nghĩ đến những lời nói của anh, tim cô không khống chế được loạn nhịp, giống như, đếm qua cô nói thích anh, đúng, thích anh, một người đàn ông như vậy, sao cô có thể không thích.

Nhưng mà, lần đầu tiên nói với anh như vậy, có chút xấu hổ, ặc, còn có chút sợ khi thấy anh, cô rối rắm, mình sao thế này? Cô vò đầu bứt tai.

Cô đang tự mình trình diễn tiết mục ngượng ngùng thì tiếng mở cửa vang lên, cô thất kinh, vội vàng nằm xuống giường, dùng chăn che kín cơ thể, giả bộ ngủ.

Sở Lăng Xuyên tiến vào, vừa lúc thấy động tác kia, không khỏi sửng sốt, anh hiểu một chút, nha đầu này không phải xấu hổ chứ?

Anh lại gần, khom lưng ngồi bên người cô, gọi khẽ: “Đồng chí An Nhược Tố, ngủ nướng nữa, mặt trời xuống núi rồi, dậy đi, lát nữa anh phải đi.”

Tố Tố nằm trong chăn không có động tĩnh, Sở Lăng Xuyên ôm lấy cô, cười rực rỡ, “Bảo bối, bảo bối, em thích anh, đừng có lờ anh như vậy, có nghe hay không?”

uhh, xú nam nhân, đắc ý cái gì, dám trêu chọc cô, anh hình như rất vui, Tố Tố trong chăn oán thầm, Sở Lăng Xuyên bại hoại, bại hoại.

Sở Lăng Xuyên cũng không trêu cô nữa: “Bảo bối, anh đã hâm cơm mấy lần, hâm lại nữa chắc không ăn được nữa.”

Tố Tố vẫn bất động, giả bộ ngủ, cô định cứ như vậy sao, Sở Lăng Xuyên xoa tay, đưa vào trong chăn, đánh úp vào làn da mịn màng của cô.

“A!” Tố Tố bị lạnh hét lên, cuốn chăn nằm sang một bên, giả bộ ngủ nên không có phòng bị, thiếu chút nữa cô đã nhảy dựng lên, “Sở Lăng Xuyên, cái người bại hoại này.” uyenxunlequydondiendan

Sở Lăng Xuyên cười, ôm cô vào ngực yêu thương một trận mới thả ra. Sáng sớm cũng động lòng người như vậy.

Sở Lăng Xuyên làm chuyện xấu, đồng chí An Nhược Tố ngượng ngùng rời giường, rửa mặt, ăn cơm.

Vào lúc này, cô đã sớm quên, mặc dù cô ngượng ngùng nhưng cũng không quá mức dè dặt, ăn cơm tương đối sớm, xong xuôi mới qua mười một giờ.

Bên ngoài rất lạnh, gió cũng rất lớn, chỉ có hai người đi dạo, Tố Tố kiên trì mua thật nhiều thức ăn để Sở Lăng Xuyên mang đi.

Hai người về nhà cùng làm cơm trưa, Sở Lăng Xuyên là người nấu, Tố Tố là trợ thủ. Xế chiều hôm nay anh phải quay lại đơn vị, cho nên thời gian hai người chung đụng sẽ kết thúc.

Hai người ăn xong cơm trưa, ngồi trên sofa phòng khách xem ti vi, anh cô, tâm trạng hai người đều không hề đặt vào ti vi, Tố Tố hỏi anh: “Lần này anh đi, bao giờ mới trở về?”

Sở Lăng Xuyên suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Cuối tháng hai.”

Vậy phải hai tháng mới gặp lại anh, cô cũng không tiện quấy rầy anh, cho dù có đến, anh cũng không có thời gian quan tâm cô, đành ngoan ngoãn ở nhà đợi thôi.

Sở Lăng Xuyên làm lính nhiều năm như vậy, chỉ có tết năm ngoái được ở nhà, năm nay sợ rằng không thể cùng cô đón năm mới rồi, “Bảo bối, tết đến đơn vị với anh, hưởng thụ một chút không khí tết của lính.”

“À?” Tố Tố rối rắm, cô rất muốn đón năm mới cùng với anh, nhưng cũng muốn ở cạnh ba mẹ, thật là khó xử, hơn nữa đã rất lâu rồi cô không về nhà bà ngoại, tết này cô còn muốn cùng cả nhà đi về một chuyến.

Thôi, dù sao cô cũng được nghỉ tương đối lâu, tìm một ngày đến thăm ông bà ngoại vậy, nếu như có thể đến đón tết cùng anh, sẽ được gặp anh sớm hơn, không cần chờ đến tận hai tháng nữa, cô cười nói: “Được, chỉ là em sẽ không mang phiền toái đến cho thủ trưởng chứ?”

“Cái đó đúng…..không phiền toái chút nào.” Sở Lăng Xuyên khẽ hôn lên môi cô, sau đó bế ngang cô vào phòng ngủ, Tố Tố đung đưa hai chân, “Sở Lăng Xuyên, anh làm gì thế?”

“Giao thuế nông nghiệp!” Tố Tố rên lên, không cần a, cứu với, cô không muốn chết vì túng dục quá độ, nhưng mà, cô biết kháng nghị không hiệu quả, Sở Lăng Xuyên mới chính là ông chủ lớn, cô là người bị áp bức, mặc kệ trong lòng cô có vui hay không, hai người vẫn triền miên trên giường.

Kích tình qua đi!

Dù rất lưu luyến, nhưng anh vẫn phải đi, Tố Tố giúp Sở Lăng Xuyên dọn đồ, còn dặn dò anh cái này cái kia, mọi thứ đều cố gắng làm chu toàn.

Sở Lăng Xuyên một thân quân trang thẳng tắp, uy vũ anh tuấn, khiến người ta không nhịn được nhìn thêm mấy lần, mặc dù anh bảo Tố Tố ở nhà, nhưng cô vẫn kiên trì đưa anh xuống tận bãi đỗ xe.

Trong thang máy, cô nghịch ngợm tháo mũ anh xuống, đội lên đầu mình.

Cô đội mũ này cũng rất khí thế nha, trong thang máy phản chiếu hình ảnh ai người, nhưng cái mũ này quá lớn, che hết cả tầm mắt của cô.

Một đường đến cửa, một trận gió lớn thổi bay chiếc mũ trên đầu Tố Tố xuống, cô vội vàng bắt lấy nó, nhưng ai biết, ngọn gió kia giống như chống đối cô, cái mũ quay cuồng, càng bay càng xa.

“A, mũ, Sở Lăng Xuyên, mũ bay rồi!” Tố Tố nóng nảy hét lên chạy theo, Sở Lăng Xuyên vốn không muốn đuổi theo, nhưng anh đúng là không thể trông cậy vào Tố Tố mang mũ về cho mình.

Đúng là gây chuyện, anh không có hình tượng đuổi theo, một tay vẫn xách đồ, cứ như vậy, trong sân chung cư, một người đàn ông mặc quân trang, một người phụ nữ mặc quần áo thật dày, điên cuồng đuổi theo cái mũ.
Bình Luận (0)
Comment