Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 97.1

Editor: Uyên Xưn

- -- -------

Tố Tố nhìn sang Sở Lăng Xuyên, anh nắm lấy tay cô, hỏi mẹ Thẩm, “Anh ta thế nào?”

Nước mắt mẹ Thẩm rơi như mưa, “Nó….đã xảy ra chuyện!”

Nhìn cánh cửa quen thuộc, cô hồi tưởng lại khoảng thời gian mình và Thẩm Hạo Vũ đã từng, cô đã ở chỗ này lần lượt chờ đợi anh ta trở lại.

Tố Tố chưa bao giờ nghĩ tới mình còn có thể đến nơi thuộc về Thẩm Hạo Vũ, một phòng ngủ, một phòng khách nhỏ, nơi cô từng chờ đợi, nhớ nhung, và cũng tuyệt vọng.

Giờ phút này, cô rúc vào ngực người chồng mà mình yêu thương, tâm tình khó tránh khỏi hỗn loạn và phức tạp. Mẹ Thẩm lấy chìa khóa mở cửa, quay người nhìn Tố Tố, “Vào đi.”

Sở Lăng Xuyên mặt không đổi, ôm bả vai Tố Tố tiến vào, gian phòng này không thể quen thuộc với Tố Tố hơn, phòng khách chỉnh tề, sạch sẽ.

Tất cả kí ức, tình yêu đối với Thẩm Hạo Vũ đã bị cô vô tình hoặc cố ý chôn sâu trong lòng, mà giờ phút này, lại lũ lượt kéo về.

Mà Sở Lăng Xuyên quan sát xung quanh theo thói quen, tầm mắt dừng trên vách tường đối diện, ở đó có mấy khung hình, có ảnh của Tố Tố, cũng có của hai người họ chụp chung, cô chừng hai mấy tuổi, nụ cười hồn nhiên tràn đầy sức sống, lông mày anh bất giác nhíu lại.

Khi Tố Tố thấy những hình kia, tâm tình cô chợt thấp thỏm, không nhịn được nhìn Sở Lăng Xuyên, anh cũng quay lại nhìn cô, vỗ vai cô, dùng ánh mắt nói cho cô biết, bảo bối, không cần khẩn trương, anh không sao.

Lúc này, mẹ Thẩm đang gõ cửa phòng Thẩm Hạo Vũ, “Hạo Vũ, mở cửa, có bạn tới thăm con, Hạo Vũ….”

“Đi hết đi…..Con không cần ai đến thăm, cũng không cần ai thương hại.”

Giọng nói của Thẩm Hạo Vũ không được rõ ràng, sau đó truyền đến âm thanh va chạm như rơi vỡ gì đó.

Mẹ Thẩm khổ sở gọi: “Hạo Vũ, trước tiên con cứ mở cửa đã, đã một ngày một đêm con chưa ăn gì rồi, mở cửa, ngoan, nghe lời.”

Sở Lăng Xuyên buông Tố Tố ra, anh kéo mẹ Thẩm sang một bên rồi nhấc chân, “đông”, “ầm”, cửa mở ra, mùi thuốc lá, mùi rượu đập vào mặt.

Mẹ Thẩm bị dọa cho phát hoảng, là người đầu tiên xông vào, Sở Lăng Xuyên và Tố Tố theo sau, thấy Thẩm Hạo Vũ ngồi ở mép giường, đầu ngả về phía sau, trong ngực ôm một bình rượu, anh ta từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng vô hồn, không có tiêu cự, nhìn về phía trước.

Tố Tố thấy Thẩm Hạo Vũ như vậy, lòng cô khẽ nhói, cô chưa từng thấy qua bộ dạng anh ta chán chường như thế này, râu ria xồm xàm, hốc mắt trũng sâu, tiều tụy không chịu nổi, trên trán còn có vết máu khô chưa lau.

Cô biết anh là người sạch sẽ, luôn mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhưng người này thật sự là anh sao?

Cô nhìn đôi mắt trống rỗng không có tiêu cự của Thẩm Hạo Vũ thì hoàn toàn ngây dại, mẹ Thẩm nói mắt của anh bị thương, chẳng lẽ….. Tố Tố không dám nghĩ tiếp, đôi mắt có chút ngấn lệ.

“Hạo Vũ, con bị thương?” Mẹ Thẩm lại kêu lên, vội vàng chạy lại kiểm tra, nhưng lại bị Thẩm Hạo Vũ đẩy ra, thiếu chút nữa té ngã, may có Sở Lăng Xuyên đỡ kịp thời.

Thẩm Hạo Vũ cố chống đỡ thân thể lung lay, dưới chân bước không vững, “Đừng động con….con không cần các người, đều đi, tất cả đều đi hết đi, tôi không cần các người thương hại.”

Anh ta lảo đảo bước ra ngoài, nhưng mắt không thấy rõ, đụng phải Sở Lăng Xuyên, bị anh túm cổ áo vào phòng vệ sinh, không hề có sức phản kháng.

Tố Tố và mẹ Thẩm theo sau nhưng bị Sở Lăng Xuyên nhốt bên ngoài, Tố Tố kinh ngạc nhìn cánh cửa kia, bên tai là tiếng khóc đứt quãng của mẹ Thẩm, bà nói Thẩm Hạo Vũ bị thương trong khi làm nhiệm vụ, bây giờ hai mắt đã bị mù.

Mù cả hai mắt???

Cô đã một mực an ủi mình, anh chỉ là bị thương, có lẽ tình huống chưa xấu, nhưng sự thật khiến người ta không thể nào tiếp thu được.

Đúng, không riêng gì Tố Tố, người thân, bạn bè, đồng nghiệp của anh đều không thể nào tiếp thu được, huống chi là chính anh.

Thẩm Hạo Vũ hết mực cống hiến cho sự nghiệp, giống như sự nhiệt tình của Sở Lăng Xuyên dành cho kiếp sống quân nhân.

Anh có lý tưởng, có khát vọng, hơn nữa lại ưu tú, vậy mà chỉ vì lần tai nạn này, tương lai của anh hoàn toàn mờ mịt. Anh không chịu nổi việc mình trở thành một phế vật, ngay cả cuộc sống bình thường cũng phải dựa vào người khác giúp đỡ, sự chán chường, tuyệt vọng làm thay đổi hoàn toàn bộ dáng của anh.

Trong lúc Tố Tố đứng sững đó thì cửa phòng vệ sinh mở ra, Sở Lăng Xuyên lôi Thẩm Hạo Vũ ra, đầu Thẩm Hạo Vũ ướt nhẹp, rõ ràng đã bị dội nước, râu cũng đã được cạo sạch sẽ, người có mấy phần tỉnh táo, không náo loạn giống lúc nãy nữa.

Truyện được đăng duy nhất tại

uyênxun

Có lẽ, bởi vì anh biết, Sở Lăng Xuyên ở đây, có lẽ Tố Tố đang đứng ở chỗ nào đó nhìn mình, tối thiểu, anh có một người mà mình để ý, cho nên anh không muốn Tố Tố nhìn thấy bộ dạng thảm bại của mình.

Sở Lăng Xuyên ném Thẩm Hạo Vũ trên sofa, Thẩm Hạo Vũ như cái xác không hồn, ngồi phịc xuống, Sở Lăng Xuyên hỏi mẹ Thẩm: “Bác có hòm thuốc không?”

“Có, để bác đi tìm.”

Mẹ Thẩm vội vàng đi tìm, Thẩm Hạo Vũ là cảnh sát, đồ như vậy dĩ nhiên không thể thiếu, rất nhanh bà đã mang đến, đưa cho Sở Lăng Xuyên.

Sở Lăng Xuyên lấy thuốc khử trùng qua vết thương của Thẩm Hạo Vũ, sau đó dán băng cá nhân lên, mặc kệ Thẩm Hạo Vũ có nghe lọt tai hay không, anh vẫn nói:

“Suy nghĩ một chút về những đồng nghiệp đã hy sinh, bọn họ đã trả giá bằng xương máu và sinh mạng của mình, với bọn họ, ngay cả quyền được sống cũng không có, mà anh...anh còn có thể sống, có thể cống hiến, vậy sao lại dễ dàng đánh mất bản thân như vậy? Là một người đàn ông, thì hãy đứng lên!”

Thẩm Hạo Vũ không có phản ứng, mi khép chặt, Sở Lăng Xuyên lại nói với mẹ Thẩm, “Đừng nuông chiều cậu ta, cậu ta là đàn ông, không phải đứa bé, nhìn không được nhưng cũng phải hiểu, thời điểm này, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.”

Anh nói xong thì lôi Tố Tố ra ngoài, từ đầu đến cuối cô không nói một câu.

Sở Lăng Xuyên chở Tố Tố về nhà ba mẹ mình, dọc đường đi cô vẫn giữ im lặng, khuôn mặt nặng nề, có thể nhìn ra chuyện của Thẩm Hạo Vũ khiến cô chấn động không nhỏ.

Dù sao Thẩm Hạo Vũ cũng chiếm một ví trí quan trọng trong lòng Tố Tố, anh ta là mối tình đầu của cô, cũng là người cô chờ đợi khắc cốt ghi tâm.

Mặc dù giữa bọn họ không cách nào trở thành người yêu hay vợ chồng, nhưng mà cũng không phải người xa lạ, thấy Thẩm Hạo Vũ như vậy, cô làm sao có thể bình tĩnh, thờ ơ được.

Đổi lại là bạn bè bình thường, cũng sẽ khổ sở đau lòng, huống chi một người như Thẩm Hạo Vũ.

Khoảng mười một giờ hai người đến nhà Triệu Đình Phương, cả nhà Sở Việt Dương cũng ở đây, Tố Tố cố gắng điều chỉnh tâm tình mình, nhưng cô biết, mình không thể gạt được Sở Lăng Xuyên, nhưng mà cô không thể khống chế được bản thân.

Ba Sở đã không còn nuôi chim nữa, nhưng hôm nay Sở Lăng Xuyên trở lại, ông vẫn không nhịn được quắc mắt, xem ra “tới tới” rất quan trọng với ông.

Cơm trưa là mẹ chồng nàng dâu cùng nhau xuống bếp, cả nhà ăn uống, trò chuyện vui vẻ, vợ chồng Sở Việt Dương về trước, chiều đến Sở Lăng Xuyên cũng phải đi, cho nên Tố Tố và anh nghỉ trưa lại.

Hai người nghỉ ở phòng ngủ ngày xưa của Sở Lăng Xuyên, cô gối đầu lên tay anh, anh sờ nhẹ tóc cô, nhưng mà anh không tìm ra cảm giác trước kia, tiểu nha đầu, cần cho cô thời gian một chút.

Tố Tố vẫn không nói, Sở Lăng Xuyên cũng trầm mặc, sau đó cô ngẩng đầu nhìn anh, uyển chuyển, thành khẩn nói: “Ông xã, Thẩm Hạo Vũ như vậy trong lòng em rất khó chịu, hơn nữa đột nhiên cảm thấy không thể tiếp nhận, nhưng em chỉ xem anh ta là bạn, anh, đừng giận em có được không?”

Sở Lăng Xuyên vuốt ve má cô, anh hiểu tâm tình cô, cô sợ mình quan tâm Thẩm Hạo Vũ sẽ khiến anh giận, điều này chứng tỏ, bảo bối nhà anh quan tâm đến cảm nhận của anh, anh cười, sau đó thở dài: “Cậu ta, quả thật đáng tiếc, chỉ là anh tin cậu ta có thể vượt qua, bảo bối, đừng lo lắng, được không?”

Tố Tố gật đầu, ôm chặt anh, nghe tiếng tim đập vững vàng của anh, cảm thấy an tâm. Cô nhất định sẽ quý trọng anh.

Hai người ôm nhau, không biết Tố Tố ngủ thiếp đi từ lúc nào, đã đến lúc Sở Lăng Xuyên phải đi, anh nhìn người phụ nữ đang ngủ say trong lồng ngực mình, khẽ hôn, lưu luyến không thôi.

Anh không đành lòng đánh thức cô, rón rén rời giường, để lại lời nhắn đặt trên gối, sau đó ra ngoài, ba đang xem cá, mẹ đang xem ti vi ngoài phòng khách, âm thanh chỉnh rất nhỏ.

Sở Lăng Xuyên ngồi xuống cạnh mẹ Sở, ôm bả vai bà, rồi lại nhìn ba Sở cười nói: “Ba mẹ, con phải đi rồi, hai người chú ý giữ sức khỏe, còn có ba, đừng mãi nhìn mãi những con cá này, chăm sóc mẹ con một chút.”

“Cái đứa bé này!” Triệu Đình Phương trừng mắt, mặc dù biết những lời dặn dò này vô dụng nhưng vẫn là theo thói quen, “Bình thường đừng quá mệt mỏi, không phải thoái thác, nhưng cố gắng chớ để bản thân ủy khuất.”

“Được, mẹ, con biết rồi, Tố Tố còn ngủ, con không gọi cô ấy, bây giờ con đi.”

Triệu Đình Phương níu anh lại hỏi nhỏ: “Lăng Xuyên, con và Tố Tố có ý định sinh con chưa?”

“Mẹ, tất nhiên, chỉ là thời gian chúng con quá ít, mẹ cũng đừng nói gì với cô ấy, cô ấy còn gấp hơn so với mẹ, đến lúc đó lại suy nghĩ lung tung.”

“Được, được, mẹ không nói, cho nên mẹ hỏi con một chút chứ sao.”

“Con đi đây!”

Sở Lăng Xuyên tạm biệt ba mẹ lên đường, khi Tố Tố tỉnh lại anh đã đi rồi, chỉ còn một tờ giấy nhắn anh lưu lại: Bảo bối, anh đi đây, thấy em ngủ như heo con cho nên không đánh thức, hẹn gặp lại, bảo bối.

Trong lòng Tố Tố có chút mất mát, cũng có chút buồn cười, anh mới là heo con ấy.

Sau khi cô dậy, ở lại đến tối với ba mẹ Sở rồi trở lại nhà ba mẹ mình, Tố Tố không nhịn được, cô nói với họ về chuyện của Thẩm Hạo Vũ.

Chuyện của cậu ta, ba An đã sớm biết, tuy nhiên khi cậu ta nằm viện có dặn ông không cho cô biết, không hy vọng để Tố Tố thấy bộ dạng này của mình.
Bình Luận (0)
Comment