Cô Dâu Của Trung Tá

Chương 98

Editor: Uyên Xưn

- -- ------ ------ ---

Khi Tố Tố đến dưới nhà Thẩm Hạo Vũ, nói thật, cô rối rắm không biết mở miệng nói với Sở Lăng Xuyên như thế nào, với tính tình kia của anh chắc chắn sẽ không nói gì với cô, nhưng trong lòng chắc chắn khó chịu.

Do dự, cô cuối cùng cũng bấm điện thoại gọi cho anh, sau vài tiếng bíp, Sở Lăng Xuyên nghe máy, không đợi cô mở miệng, anh đã hỏi: “Vợ, chưa lên đường sao?”

“Ừ, chưa. Sở Lăng Xuyên, cái đó, em tạm thời có chuyện, có thể….. có thể tối nay mới xong, khả năng không đi được.”

Cô sợ anh đau lòng, nên càng cảm thấy chột dạ.

“Bảo bối, sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Giọng lo lắng của Sở Lăng Xuyên khiến Tố Tố cảm thấy càng có lỗi, cô vội nói: “Không có, không có chuyện gì xảy ra, chỉ là Tiểu Nhiên gọi em đến giúp một tay.”

Cô thật muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, lời nói thật đến miệng không thể thốt ra được, “Em đi xem một chút, nếu thời gian vẫn còn sớm, em sẽ đến chỗ anh.”

Sở Lăng Xuyên cũng không hoài nghi Tố Tố, chỉ là có chút thất vọng, “Bảo bối, mặc dù anh rất muốn gặp em, nhưng nếu muộn rồi thì thôi, em ở nhà ngoan ngoãn chờ anh về.”

“Ừ, vậy được, lát nữa em gọi cho anh.”

“Được, anh cũng đang bận.”

Hai người cúp máy, Tố Tố ảo não đi lên lầu, mẹ Thẩm đã chuẩn bị sẵn đồ để đi, thấy Tố Tố thì liên tục nói cảm ơn.

“Tố Tố, cháu đã đến rồi, thật tốt quá, bác cảm ơn cháu. Hạo Vũ đã một đêm không ngủ, bây giờ mới chợp mắt rồi, cháu ở phòng khách xem ti vi một lát, làm phiền cháu, Tố Tố, thật sự cảm ơn cháu.”

Tố Tố nhìn mẹ Thẩm nóng nảy, “Bác á, bác đừng khách khí như vậy, a đúng rồi, khi nào bác trở lại?”

“Bác về quê một chút, cố gắng đến tối sẽ về, Tố Tố, Hạo Vũ nhờ cả vào cháu, bác đi trước.” Mẹ Thẩm cầm túi đi, trong phòng còn sót lại Tố Tố.

Sau khi mẹ Thẩm đi, Tố Tố ngồi trong phòng khách, tầm mắt thi thoảng sẽ rơi vào vách tường, trên đó có hình cô và Thẩm Hạo Vũ, trong lòng có cảm xúc gì đó hơi lạ.

Gần trưa, cô làm cơm, mới từ phòng bếp đi ra, Thẩm Hạo Vũ cũng từ phòng ngủ ra, anh đã tỉnh.

Đôi tay anh đang mờ mịt dò đường phía trước, dưới chân không dám bước loạn, lòng cô nhói đau, căng thẳng, vội vàng đến đỡ anh, “Cẩn thận, anh cần gì, nói cho tôi biết?”

Thẩm Hạo Vũ nghe thấy giọng nói Tố Tố, không khỏi ngẩn ra, “Tại sao lại là em?”

“Bác Trần có chuyện, tối sẽ về, em, em tới thăm anh một chút.” Tố Tố uyển chuyển nói, hy vọng không tổn thương lòng tự ái của anh, “Em vừa làm cơm, anh ăn một chút nhé!”

Thẩm Hạo Vũ không nói gì, anh theo Tố Tố đến phòng khách, ngồi trên ghế sofa, sau đó nói: “Làm phiền em!”

“Đừng nói vậy, anh chả nói chúng ta vẫn là bạn, không phải sao?” Tố Tố vào bếp lấy cơm, đặt vào tay anh, gắp thêm vài món ăn đặt trong chén cho anh dễ ăn một chút.

“Ăn thử đi, xem mùi vị thế nào?” Tố Tố đưa đũa cho anh, Thẩm Hạo Vũ nắm chặt lấy, “Em về đi, một mình anh ở đây là được rồi.”

“Nhưng……” Cô vẫn có chút không yên lòng, anh làm mọi chuyện không dễ dàng, mẹ Thẩm không có ở đây, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, anh phải làm thế nào?

“Không tin anh sao?” Thẩm Hạo Vũ đứng dậy, sau đó quẹo phải, vững vàng cất bước, Tố Tố sợ anh bị khay trà làm trật chân ngã, nhưng anh lại khéo léo tránh ra, thuận lợi vào phòng ngủ, chỉ vào đó, nói: “Nơi này là phòng ngủ.”

Tiếp theo anh lại đi đến nhà vệ sinh, “Đây là toilet!” Cuối cùng đi tới phòng bếp, “Đây là phòng bếp, nhìn xem, anh không phải phế nhân, đây là kết quả những ngày qua của anh, cho nên, em không cần lo lắng, lại nói, tối mẹ anh đã về rồi.”

Tâm tình lúc đầu của Tố Tố rất tệ, nhưng thấy anh tiến bộ như vậy, cũng mừng hơn, tối thiểu anh đã không còn chán chường, sa sút nữa mà nỗ lực thích ứng, kiên cường hơn.

“Anh thật lợi hại, vậy trước tiên anh ăn cơm đã, anh có thể tự đên đây không?”

“Dĩ nhiên.” Thẩm Hạo Vũ xoay người, trở lại ghế sofa ngồi xuống, “Như thế nào? Anh có thể làm được.”

Thật ra thì anh chỉ dựa vào trực giác, đây là lần đầu tiên làm vậy, mục đích là để Tố Tố tin mình, không ngờ, anh thực sự có thể.

“Đúng, anh có thể làm được, anh giỏi nhất, Thẩm Hạo Vũ, nhưng mà, nhiệm vụ hiện tại của anh là ăn cơm.”

Tố Tố vui mừng, cầm chén đũa đặt vào tay anh, “Đợi đến khi bác Trần trở lại, em sẽ về.”

Thẩm Hạo Vũ không nói gì, an tĩnh ăn cơm, Tố Tố cũng ăn một chút, sau khi ăn xong, Thẩm Hạo Vũ vào phòng ngủ, mà cô tiếp tục ngồi ở phòng khách, chờ mẹ Thẩm trở lại, cũng nhắn tin cho Sở Lăng Xuyên, nói cô không qua được rồi.

Từng giây từng phút trôi qua, hơn năm giờ chiều, Tố Tố chuẩn bị làm cơm tối, gọi Thẩm Hạo Vũ ăn cơm. Thẩm Hạo Vũ mở cửa, cầm theo điện thoại nói với cô: “Em về đi mẹ anh rất nhanh sẽ về.”

Tố Tố nhìn điện thoại trong tay anh, hỏi: “Anh đã hỏi rồi sao?”

Thẩm Hạo Vũ chắc chắn nói: “Hỏi rồi!”

Nhìn sắc trời bắt đầu tối, hơn nữa mẹ Thẩm cũng sắp về, Thẩm Hạo Vũ lại quen thuộc với mọi thứ trong nhà, cô dặn dò anh một chút rồi trở về.

Một tuần lễ trôi qua, cô bắt đầu đi làm, cũng không qua thăm Thẩm Hạo Vũ, trong lòng hơi lo lắng chuyện mình nói dối anh, chỉ là cô đã sớm quên mất theo thời gian.

Thứ sáu, Sở Lăng Xuyên gọi điện đến bảo tuần này anh sẽ trở về.

Sau khi tan việc, Tố Tố mua thức ăn, cất vào trong bếp, sau đó chạy đi xem hai con rùa nhỏ, hôm nay Sở Lăng Xuyên sẽ gặp Hoan Hoan, Hỉ Hỉ.

Tố Tố đi đến cạnh bàn, phát hiện Hoan Hoan Hỉ Hỉ không có trong hộp thủy tinh, chẳng lẽ Sở Lăng Xuyên trở lại, đem chúng nó nấu canh rồi hả?

A a, nếu thực sự như vậy, Sở Lăng Xuyên, anh chờ bị đánh đi, Tố Tố tìm anh khắp nơi, nhưng không có ai, anh chưa về sao?

Vậy rùa nhỏ của cô đâu rồi, cô tìm nửa ngày không thấy được, lúc này có tiếng mở cửa, giọng nói của Sở Lăng Xuyên truyền đến: “Bảo bối, anh về rồi!”

Tố Tố đi về phía cửa, không hoan nghênh anh mà lại hỏi: “Sở Lăng Xuyên, em không thấy Hoan Hoan, Hỉ Hỉ.”

“Gì mà Hoan Hoan Hỉ Hỉ.” Sở Lăng Xuyên đã quên trước đây Tố Tố nói với mình chuyện cô mua hai con rùa nhỏ, anh đổi giày vào phòng khách, dưới chân vang lên tiếng vỡ vụn, anh nghi ngờ mình vừa đạp phải cái gì.

Tố Tố không kịp phản ứng, cũng sửng sốt, tiếp theo ý thức được cái gì, chạy tới bên cạnh Sở Lăng Xuyên, cúi đầu nhìn chân anh, “Anh…..anh.. nhấc chân lên!”

Sở Lăng Xuyên nhấc chân, một con rùa đã bẹp dí, Tố Tố “oa” một tiếng khóc lên, giậm chân nói: “Sở Lăng Xuyên, anh hại chết Hoan Hoan của em...ô ô….”

“Bảo bối, đây là ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn, anh không cố ý giẫm vào Hoan Hoan.” Sở Lăng Xuyên ôm lấy Tố Tố còn đang gào khan vào lòng, hai người đi vào phòng ngủ, dưới chân lại có tiếng vỡ vụn.

Tố Tố nhìn xuống chân, cũng không còn gào thét, cúi đầu, co chân lại, một con rùa khác đã bị giẫm nát, lần này Tố Tố tức mà không nói ra được, cô hại chết một con, bi kịch làm sao có thể xảy ra như vậy?

Sở Lăng Xuyên lần này phủi sạch, “Không phải anh nhé….”

Hoan Hoan Hỉ Hỉ cứ như vậy mà đi, Tố Tố lần này khóc thật, nước mắt như mưa, Sở Lăng Xuyên lại cười, Tố Tố ảo não đấm anh, “Anh còn cười, anh còn cười, đều tại anh.”

“Được, được, anh không cười, đều là lỗi của anh, bảo bối, rùa chết rồi không thể sống lại, nén bi thương, nén bi thương.”

Sở Lăng Xuyên ôm Tố Tố, đặt lên ghế sofa, sau đó cầm chổi quét dọn.
Bình Luận (0)
Comment