Cô Dâu Đáng Yêu

Chương 1

Tôi Hoàng Thiên Thanh, đại tiểu thư của công ty A.L lớn nhất TG, và năm nay tôi vừa tròn 18 tuổi thôi, 18 tuổi là cái tuổi đáng lẽ ra là cái tuổi thanh xuân đẹp nhất của đời người, cái tuổi vui chơi, tự do. Nhưng…tôi thì lại khác, tôi không được như mọi người, 18 tuổi tôi lại phải bị bắt kết hôn, là KẾT HÔN đấy…TT^TT Sao tôi lại khổ thế này, tôi bị bắt kết hôn vì lý do là HÔN ƯỚC từ nhỏ của hai bên gia đình…thời đại nào rồi mà còn HÔN với chã ƯỚC nữa chứ, ba mẹ tôi thật là cổ lổ sĩ mà kể cả ba mẹ của gia đình " Chồng " tôi nữa
Tôi thật không muốn kết hôn chút nào nhất là kiểu ép hôn như thế này. Nhưng thật nực cười, có ai như tôi không ? kết hôn mà cô dâu chẳng hề biết mặt mũi của chú rể ra sao ?. Nhưng tôi dám cá là chú rể sẽ là một ông già xấu xí hay là có bệnh nan y không thể chữa hoặc cũng có thể chú rễ là một người tật nguyền nên mới có thể gật đầu đồng ý cho cuộc hôn ước này….AAAAAAAA tôi muốn hét lên thật to và muốn xông vào giết chết ông chồng tương lai của tôi cho rồi, khỏi phải kết hôn gì nữa ệt
Nhưng bây giờ những chuyện đó không quan trọng, điều quan trọng bây giờ cần làm là tôi phải tháo bỏ cái bộ sarê giết người này ra, mặc nó thật khó thở…chã biết những nhà thiết kế đó có phải là đang muốn giết người không khi mà lại thiết kế ra được bộ đồ quái quỷ này
^▼^ tôi cười một cách đắc ý, cuối cùng sau một lúc vật lộn thì tôi cũng tháo được bộ sarê này ra…tôi quẳng bộ sarê này lên giường một cách không thương tiếc, tôi nhìn "nó" bằng ánh mắt khinh bỉ không thể nào khinh bỉ hơn nữa
Tôi mặc lại chiếc quần Jean được mài rách và chiếc áo phông màu trắng, tôi nhét hết tóc vào chiếc nón kết màu đen, đeo thêm cái mắt kính mát màu đen nữa…bây giờ chắc chắn sẽ không còn ai nhận ra tôi…Tôi sẽ làm như những nhân vật nữ chính anh dũng khác, tôi sẽ bỏ trốn
Tôi ở khách sạn lầu 1, cũng may là lầu 1 nên cách mặt đất cũng không cao. Không do dự gì nữa tôi liền xong phi lao ra ngoài ban công và nhãy xuống
" Bịch " một âm thanh nặng nề vang lên. Êm quá, không đau tý nào…tôi nhãy từ lầu 1 xuống sao lại không đau mà ngược lại rất êm là đằng khác…
_Định bỏ trốn à ?

Một giọng nói lạ vang lên làm tôi giật nãy mình…Tôi xoay người lại thì trước mặt tôi là một người con trai lạ mặt. Tôi chết sững lại, há hốc mồm nhìn người con trai đó…đẹp thật…lần đầu tiên tôi được nhìn thấy người con trai đẹp như thế, quả là một tác phẩm của Chúa Trời…đẹp…nhưng người con trai đứng trước mặt tôi là con người hay là thiên thần thế, sao lại có vẻ đẹp hoàn mỹ như thế chứ ?
_Tởm quá…chãy hết cả dãi rồi kìa
Giọng nói lạ đó một lần nữa vang lên làm cắt ngang cơn mê muội của tôi …đợi đã, anh ta nói gì chứ tôi chãy dãi à ? , tôi vội vàng lấy tay quệt qua khóe môi…đâu có, tôi đâu có chãy dãi

Mà khoan đã, nãy giờ tôi lo chìm đắm trong cơn mê muội nên không biết tôi đang nằm gọn trên cánh tay của anh ta, anh ta đã đỡ tôi sao ?
_Anh, sao anh...? – tôi ngu ngơ nhìn anh ta
_Tôi biết thế nào cô cũng sẽ bỏ trốn
Anh ta biết tôi sẽ bỏ trốn sao ? sao anh ta biết được chứ ?, anh ta là ai ?
Anh ta thả tôi xuống một cách thô bạo...anh ta thật quá đáng, sao trên đời này lại có người không biết thương hoa tiếc ngọc như anh ta chứ ? >"
Khoan đã, anh ta đang làm gì thế ? đừng lại gần tôi…anh ta dám còng tay của tôi à ?
_Anh dám ?
_Ngoan ngoãn mà đóng tốt vai trò cô dâu đi, đừng nghĩ đến ý định bỏ trốn nữa
_Anh…
Chưa để tôi nói hết câu anh ta đã lôi xềnh xệch tôi đi rồi. Mà lúc nãy anh ta vừa nói gì ?... Đóng tốt vai trò cô dâu à ? lúc này tôi mới nhìn lại bộ đồ anh ta đang mặc…đó chẵng phải là đồ chú rể sao ?....AAAAAAAAA không lẽ tôi sẽ phải kết hôn với thiên thần này à không phải là ác ma thì đúng hơn
_Thả tôi ra, sao lại lôi tôi đi như thế này, nhìn chẵng ra gì cã
Tôi cố vùng vẫy để thoát khỏi bàn tay ác ma của anh ta…chã là anh ta lôi tôi đi thế này nhìn giống như tôi là kẻ phạm tội vậy

_Thả ra, anh có nghe tôi nói gì không…THẢ TÔI RAAA
Tôi cố gắng hét thật lớn vậy mà anh ta như một người điếc…chẵng thèm để ý đến tôi, làm mọi người đi đường nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quắc, tôi dám cá là mọi người sẽ nghĩ tôi là con điên vừa trốn viện tâm thần còn anh ta là bác sĩ bắt tôi trở lại đó
_Chậc…nhìn đẹp vậy mà bị khùng uổng quá
_Woaaa…Anh đó đẹp trai quá
_Chắc là bác sĩ đó
_Đẹp trai mà giỏi nữa chứ
_Woaaaaaaa

Thấy chưa thấy chưa, tôi nói đâu có sai…hiện giờ tôi đang là một con khùng bị chàng bác sĩ đẹp trai " dắt " về viện tâm thần đó…Thật là bất công mà…tại sao ác ma lại được mọi người coi là thiên thần…trong khi đó tôi là thiên thần thì lại bị coi là con điên, thật là tức chết mà
" Rầm "
Cánh cửa gỗ đóng sầm lại trước mặt tôi một cách không thương tiếc, thế là tôi đã bị bắt lại nhưng không còn ở căn phòng lầu 1 lúc nãy nữa…mà là lầu 14, chắc anh ta sợ tôi sẽ trốn thoát nữa chứ gì. Bao công sức bỏ ra để trốn thoát coi như đổ sông đổ biển hết rồi
_Đừng để cô ta trốn thoát đó
Tôi đứng trong phòng nghe thấy giọng nói của anh ta phát ra từ bên ngoài…anh ta cho người canh tôi à ? Thế là không trốn thoát được nữa rồi
Tôi đi tới đi lui trong căn phòng kím cách bỏ trốn lần nữa…Tôi phải quyết tâm bỏ trốn, tôi không muốn kết hôn với ác ma
“ Cạch…”
Cánh cửa phòng tôi bật mở và bước vào là hoàng loạt nhân viên make up
_Gì thế
_Đừng lại gần tôi…KHÔNG ĐƯỢC
Một đám nhân viên trang điểm bu lấy tôi…ra sức giằn xé ( theo tôi nghĩ là như thế ). Mấy người đang trang điểm cho tôi hay là đang giết tôi thế ?
.
.
.

“ tèn ten ta len…tèn tén tà len “
Giờ phút " giết người " đã đến, tôi khoác tay ba tôi, miễn cưỡng đi vào lễ đường, kia rồi…anh ta đang đứng ngông nghênh ngay trước mặt tôi kìa…gương mặt lạnh lùng không chút sắc thái, thật đáng ghét dù gì đây cũng là hôn lễ của anh ta mà, sao lại giữ nguyên bộ mặt đó vào đây chứ…Tôi nhếch môi và lườm anh ta một cái rõ sắc

_Nguyễn Thiên Vương con có đồng ý lấy Hoàng Thiên Thanh làm vợ. Dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra, đau khổ hay hạnh phúc, ốm đau hay khỏe mạnh, giàu có hay nghèo hèn, con có hứa sẽ luôn yêu thương, chăm sóc, cổ vũ và ở bên cạnh cô ấy không?
_Con đồng ý
_Còn con…con có đồng ý lấy Nguyễn Thiên Vương làm chồng không ?
_Con…con…đồng ý
Tôi miễn cưỡng gật đầu, vậy là từ giờ trở đi anh ta là chồng tôi à ?...Vậy là tôi hết được tự do rồi, tôi sẽ phải làm vợ hiền dâu thảo hay sao ?...Chỉ mới nghĩ đến thôi là tôi đã muốn chết rồi nói chi là thực hiện
Không biết khi về nhà chồng thì tôi sẽ ra sao, không biết mẹ chồng có hành hạ tôi như những bà mẹ chồng độc ác trên truyền hình không nữa ?
TT^TT…Tự do của tôiiiiiiiiiiiii

Bình Luận (0)
Comment