Cô Dâu Đáng Yêu

Chương 23

Về đến nhà, tôi và anh chào ba mẹ xong là phóng thẳng lên phòng, đơn giản chỉ là hôm nay tôi cảm thấy rất mệt, anh cũng vậy. Phải nói hôm nay là ngày đầu tiên tôi vận động nhiều đến thế kể từ khi “dọn” về nhà chồng.
_Em tắm đi rồi mới ngủ chứ. – Anh từ trong phòng tắm bước ra, trên người mặc chỉ độc một chiếc quần thun màu xám.
_Em hơi mệt, cho em nằm nghỉ xíu đi. – Tôi uể oải nói, với tay lấy một cái gối che mặt lại tránh ánh đèn trong phòng làm chói cả mắt.
_Em ở dơ vừa thôi chứ, mau đi tắm đi vợ heo à…haha… - Anh ôm bụng cười sặc sụa trêu chọc tôi.
Ở dơ ? Tôi chỉ vừa nghe được hai chữ đó thôi thì lập tức ngồi bật dậy, định ch.ữi anh một trận nhưng rồi thôi, đang mệt tôi không muốn gây gỗ gì nhiều, tắm nhanh rồi còn đi ngủ nữa chứ.
_Tha cho anh lần này. – Tôi đứng dậy, lấy đại một bộ đồ ngủ rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Vợ heo ? Xí, có nhiều người muốn ăn mạnh như tôi còn không được nữa đấy chứ ở đó mà trêu tôi…Thiên Vương đáng ghét.
***
Bước ra khỏi phòng tắm, tôi không thấy anh. Không biết anh đâu rồi nữa, không bận tâm gì nhiều, tôi nhảy tót lên giường chuẩn bị ngủ thì anh mở cửa bước vào. Gương mặt tươi rói làm tôi có phần hơi sợ vì không biết anh định làm gì đây.
_Vợ à! Anh có tin vui muốn báo cho em này. – Anh ngồi lên giường, kéo tôi dậy.
_Tin gì ? Để mai nói đi anh, giờ em mệt quá. Em muốn ngủ. – Tôi uể oải nói và ngã xuống giường, nhắm mắt định ngủ thì lại bị anh kéo dậy tiếp.

_Không được, phải nói ngay bây giờ à. – Anh nhất quyết. Haizzz sao trẻ con thế không biết, đã 18 tuổi đầu chứ có con nít đâu mà muốn gì là được cái náy à.
Phải nói sau một hồi kéo lên rồi ngã xuống tôi cũng đã thắm mệt và khuất phục trước ý chí kiên cường của anh. Tôi cố gắng mở to hai con mắt ra nhìn anh, để xem chuyện gì trọng đại mà không thể để ngày mai nói chứ.
_Rồi. Anh nói đi. – Tôi đưa hai tay dụi dụi vào mắt.
_Anh đã xin bà và ba đã đồng ý cho em làm người mẫu của công ty đó.
Anh vừa dứt câu tôi như chết lặng, “người mẫu của công ty” thôi cho tôi xin, tôi không muốn làm người mẫu gì của công ty cả. Lúc sáng chỉ có chụp hình thôi thì tôi cũng đã thắm mệt rất nhiều rồi nói chi là người mẫu của công ty chứ. Tôi lập tức nhất quyết phản đối cái ý kiến theo tôi là điên rồ đó.
_Em không làm, không làm người mẫu gì cả. – Tôi đưa hai tay làm chữ “X” trước ngực phản đối.
_Em đi nói ba đấy, anh không biết gì hết. – Anh thờ ơ trả lời.
_Ơ, chẳng phải là anh xin ba sao ?
_Anh xin, nhưng cho hay không là quyền của ba ấy.


Xí, kiếm đủ thứ lý do để nói. Rõ là không muốn tôi phản đối đây mà, chứ cái chức “tổng giám đốc” gì đó của anh là để trưng hay sao mà không làm được gì. Biết số phận không thay đổi được trước cái “lưỡi không xương” của anh nên tôi đành khuất phục. Làm người nổi tiếng cũng vui đấy chứ.
Chắc mọi người đang thắc mắc vì sao khi đại tiểu thư Hoàng Thiên Thanh của một tập đoàn lớn như tôi mà thế giới lại không biết đến, đơn giản vì thân phận đại tiểu thư của tôi được mọi người trong gia đình giấu rất kỹ tránh những rắc rối từ phóng viên. Bạn cũng biết họ mà…họ là những con người nhiều chuyện, theo tôi thì thế đấy, luôn tìm mọi cách để xâm phạm đời tư của những người nổi tiếng vì miếng ăn nhưng tôi là chúa ghét bị xâm phạm như thế, nên thân phận đại tiểu thư của tôi được giấu từ khi tôi tròn 10 tuổi và…mọi người chỉ biết là gia tộc họ Hoàng có một cô con gái xinh đẹp đang du học ở Anh thôi. Giấu bí mật được 18 năm cũng là một điều rất khó đấy, lúc nào tôi cũng bị mọi người hoài nghi này nọ…rắc rối chết đi được, nhưng rồi mọi chuyện cũng được ba mẹ tôi giải quyết ổn thỏa. Ôi tôi yêu họ quá điiiiii.
_Em…ghét anh. – Tôi làm cái mặt bí xị, nói rồi tôi ngã lưng xuống giường và tiếp tục công việc ngủ mà lúc nãy tôi bị “ai đó” làm gián đoạn.
_Ghét anh cũng vô ích thôi, em đi ghét ba đấy.
Ánh đèn phòng vụt tắt, phút chốc chỉ còn lại một mảng màu đen tĩnh lặng. Đang nằm mơ mang trong cơn mơ, tôi cảm thấy có gì đó khác lạ, rất ấm, rất…tuyệt. Tôi thích cảm giác đó. Và nhờ cái cảm giác ấm áp đó mà tôi được ngủ một giấc ngon lành tới sáng.
***
Ánh sáng của buổi sớm từ bên ngoài rọi vào phòng khiến cho căn phòng sáng bừng lên. Khó chịu với ánh sáng đó, tôi lười mở mắt ra. Chớp chớp vài cái để thích nghi với cái ánh sáng đáng ghét đó.
Tôi quay sang nhìn anh, đôi mắt vẫn nhắm nghiền lại như đang ngủ. Tôi muốn ngồi bật dậy nhưng cảm thấy có gì đó nặng nặng đang đè lên bụng tôi, tôi nhìn xuống thì bắt gặp cánh tay đáng ghét của “ai kia” đang ôm tôi. Chợt, tôi nhớ đến cái cảm giác lạ của ngày hôm qua, thì ra…cảm giác lạ đó là từ đây. Tôi mĩm cười nhẹ nhìn anh, gương mặt góc cạnh cùng với nước da trắng hưởng từ mẹ, đôi môi đỏ mọng như tô son nhìn anh như một thiên thần, đáng yêu lắm kìa, nhìn là chỉ muốn hôn anh một cái thôi…hihi.
Tôi nhướng người ghé sát vào tai anh, khẽ thì thầm “Tặng anh một nụ hôn chào buổi sáng nè chồng yêu” nói xong tôi đặt lên bên má anh một nụ hôn nhẹ chào buổi sáng. Anh đang ngủ chắc không biết tôi làm gì đâu ha. Tôi gỡ tay anh ra và ngồi bật dậy, chuẩn bị đi học thôi. Tôi toan đứng dậy thì...bị anh mạnh bạo kéo ngã trở xuống.

Bất ngờ bị anh kéo xuống như thế thì tôi không thể nào tránh khỏi giật mình. Định mắng anh một trận nhưng khi nhìn thấy gương mặt tươi rói của anh nên tôi đành thôi bỏ qua.
_Anh làm gì vậy ?
_Em dám hôn lén anh, bắt đền đấy.
Vừa nghe hết câu, tôi liền mở to mắt ra nhìn anh…chẳng phải lúc nãy anh ngủ sao ? Không lẽ…anh giả bộ ? Oái, ngượng chết đi được. Đôi gò má của tôi dần ửng hồng lên vì ngượng làm cho anh phải bật cười.
_Anh…anh…có thôi đi không ? – Tôi nhìn thấy anh cười mà bực hết cả mình.
_Rồi, không cười em nữa. – Quả thật là anh ngừng cười hẳn. Anh cũng biết nghe lời đấy chứ.
_Trả lại em này.
Chưa kịp hiểu câu nói đó ra sao thì anh đã đặt lên môi tôi một nụ hôn, làm tôi đứng hình khoảng mấy giây. Sau khi hoàn hồn, tôi quắc mắt nhìn xung quanh thì đã không thấy anh đâu nữa, chỉ thấy cánh cửa phòng tắm vừa đóng lại thôi. Anh chạy vào đó nhanh dữ.
_Em mau chuẩn bị đi vợ, trễ học thì đừng có trách ai nha. – Bên trong anh nói vọng ra.

Xí, đã giành phòng tắm của người ta mà còn nói. Tôi hậm hực lấy bộ đồng phục sang phòng bên cạnh để tắm, vì đây là biệt thự nên còn rất nhiều phòng trống giành cho những vị khách qua đêm.
***

Tắm xong, tôi mặc đồng phục vào và bước ra khỏi phòng. Tôi nhìn quanh căn phòng này, cũng đẹp đấy chứ, cả căn phòng chỉ độc hai màu hồng, trắng dịu dàng. Cả những vật dụng cũng vậy, cái nào cái náy cũng chỉ có màu hồng hoặc màu trắng, nhìn giống như là lâu đài của một công chúa vậy. Tôi có cảm giác như…đây là căn phòng được thiết kế riêng ột người con gái nào đó vậy và không ai được bước vào khi chưa được sự cho phép của chủ nhân căn phòng.
Ánh mắt của tôi dừng lại ngay chiếc tủ nhỏ được đặt kế bên cái giường rộng lớn màu hồng trắng, trên chiếc tủ có một cái khung hình gỗ được đặt úp xuống. Thấy lạ và cái bản tính tò mò của tôi trỗi dậy nên tôi bước lại gần. Tôi đưa tay sờ lên khung hình, một cảm giác bất an len lỏi trong tim, tôi cầm khung hình lên.
_Thanh! – Nghe anh gọi, tôi vội quay sang nhìn và bắt gặp gương mặt hốt hoảng của anh đang nhìn tôi.
Nhanh như cắt, anh chạy lại giựt cái khung hình trên tay tôi, từ gương mặt hốt hoảng chuyển sang giận dữ. Chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì tôi đã nghe anh lớn tiếng với tôi:
_Ai cho em vào đây hã ?
_Em…em…- Tôi hoảng sợ trước thái độ giận dữ của anh, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh giận đến thế.
_Mau ra khỏi đây. – Anh lạnh lùng nói, chẳng màng nhìn đến tôi lấy một lần.
_Em…em…xin lỗi. – Tôi cảm thấy mình như vừa phạm một sai lầm nào đó rất lớn, và không thể tha thứ được.
Sao anh lại giận dữ với tôi như thế chứ ? Tôi đã làm gì sai nào ? Tôi cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹn lại khi nghe anh lớn tiếng với tôi. Khung hình đó, nó quan trọng với anh lắm à ? Tôi còn chưa kịp nhìn thấy gì nữa mà!
Tôi bước ra khỏi phòng khi kịp nhận ra đôi mắt của mình đang ngấn đầy lệ. Đã hứa là sẽ không khóc vì anh rồi mà, sao nước mắt cứ vẫn mãi rơi vì những chuyện liên quan tới anh thế. Có phải tình yêu của tôi quá lớn, lớn đến nổi phá bỏ cái lời hứa đó…hay là do tôi quá đau chăng ?

Bình Luận (0)
Comment