Cô Dâu Đáng Yêu

Chương 4

Tôi hậm hực bước về phòng, tiền của tôi…tất cả đều biến mất vì cái tên Thiên Vương trời đánh đó…Tôi không đòi lại số tiền đó thì tôi không phải Hoàng Thiên Thanh
“ Rầm…” Tôi giận dữ đạp mạnh vào cánh cửa…
_Thiên Vương anh đâu rồi…Mau ra đây cho tôiiiiiiiiiiiiiiii
Tôi bước vào phòng không thấy ai cả, tôi liền hét lớn. Lúc này cơn giận dữ của tôi đã lên đến đỉnh đầu rồi…Tôi phải bắt hắn trả lại số tiền lúc nãy
Hắn từ phòng WC bước ra…
_Cô về rồi à ?…tưởng cô sẽ bị họ bắt ở lại rửa chén chứ
Nói rồi hắn nhếch môi nhìn tôi cười…một nụ cười giễu cợt
Hắn còn cười nữa sao ? Thật quá đáng mà…
_Anh còn cười, mau trả lại tôi số tiền đó cho tôi
Tôi chạy lại gần hắn, ánh mắt tóe lửa nhìn thẳng vào mặt anh ta
Kế hoạch 1 : tôi phải hù dọa cho hắn sợ và hắn sẽ trả lại tiền cho tôi
_Tại sao tôi phải trả ? Tôi đâu có ngốc như cô
Hắn xỉ vào trán tôi rồi đi lại chiếc ghế sofa được đặt ngay giữa phòng ngủ và thản nhiên ngồi xuống trước cơn giận nảy lửa của tôi
Kế hoạch 1 : Thất bại !!!
Kế hoạch 2 : bắt đầu " uy hiếp…"
_Anh không trả, tôi sẽ mách ba mẹ là anh ăn hiếp tôi đó
Tôi hất hàm, chống nạnh nhìn anh ta bằng ánh mắt kiên quyết
Nhưng đổi lại anh ta không sợ còn nhìn thẳng vào mặt tôi như thể “ Cô dám mách không ???” ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc bén đó làm cho tôi bất giác phải rùng mình
Thật đáng sợ…ánh mắt đó nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống nếu như tôi đi mách ba mẹ chuyện anh ta đã làm với tôi

Kế hoạch 2 : Thất bại thảm hại

Kế hoạch 3 : Mỹ nhân kế
_Thiên Vương, tôi biết anh tốt với tôi lắm nên trả lại tiền cho tôi đi
Tôi đi lại ngồi kế bên hắn…giở giọng mía đường dụ dỗ, tôi nắm lấy cánh tay hắn lắc lắc năn nỉ…nhưng hình như hắn không lây động trước màn diễn vô cùng hoàn hảo của tôi
_Buông
Hắn lạnh lùng thốt ra mà không để ý đến gương mặt đang tối sầm lại của tôi
Hắn đứng dậy và bước đi
Kế hoạch 3 : Từ bỏ là cái chắc
Dùng lời nói không được thì tôi dùng bạo lực vậy
Cái này là tại anh…Đừng trách tại sao tôi ác
Kế hoạch 4 : Bạo lực
Tôi đứng dậy theo hắn
Tôi đưa tay lên vịn vào vai hắn, hắn xoay người lại nhìn tôi khó hiểu
Trước khi “ chết “ tôi tặng hắn một cái mĩm cười " dịu dàng "
Hắn nhìn tôi đầy nghi ngời…vì hiện giờ mặt tôi rất là gian
_Cho anh chết
Tôi đưa chân lên và đá vào chổ XXX của hắn làm cho hắn đau điến ( chỗ nào thì mọi người cũng hiểu mà phải không )
Hắn la lên một tiếng rồi nhãy cẩng lên vì đau…
Tới đây ba mươi sáu kế chạy là thượng sách…Tôi liền co giò chạy ra khỏi phòng, khi ra khỏi phòng tôi vẫn còn nghe tiếng rên đau của hắn nhưng khi đau hắn vẫn không quên cảnh báo tôi
_Cô giỏi lắm…cô mà về là chết với tôi
Hứ…không lấy được tiền thì tôi phải cho hắn chết, mặc dù tôi rất tiếc tiền nhưng trả thù hắn như thế tôi cảm thấy vui hẳn lên ^O^…Cho chừa cái tội rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt…
Giờ thì tôi không thể nào trở lại vào phòng rồi…Haizzz giờ tôi mới nghĩ đến kết quả khi hành động như thế T_T…Thôi kệ, tôi sẽ chống mắt lên coi hắn sẽ làm gì với tôi…hứ
Tôi ngồi ngoài phòng được một lúc lâu, lấy hết can đảm tôi mở cửa phòng ra…tôi lú đầu vào nhìn khắp phòng thì thấy hắn đang nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền lại không lẽ hắn ngủ rồi sao ?
_Thiên Vương!!!
Tôi nhỏ nhẹ kêu hắn để xem hắn ngủ thật hay giả
_Thiên Vương!!!!! Anh ngủ rồi hã ???

Để cho chắc ăn tôi hỏi lại lần nữa
Thấy hắn không có động tĩnh gì gọi là thức nên tôi an tâm bước vào phòng
Tôi rón rén đi lại giường nhìn xem anh ta ngủ thật hay là giả
Tôi nhìn hắn…tôi phải há hốc mồn ra nhìn, không ngờ gương mặt của hắn khi ngủ lại đẹp đến thế…nó như một bờ hồ tỉnh lặng chứ không như lúc thức, gương mặt lúc nào cũng đằng đằng sát khí
Tôi say mê nhìn hắn mà quên luôn cái nhiệm vụ của mình là “ cảnh giác “

_Cô ngắm đủ chưa ?
Bỗng giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên làm cắt ngang cơn mê muội của tôi
Tôi hoảng hồn định co giò bỏ chạy tiếp nhưng nào ngờ tôi vừa nhất chân lên thôi thì đã bị hắn giữ tay lại
_Buông tôi ra…buông ra
_Cô gây họa xong tính bỏ chạy hã ?
Hắn ngồi bật dậy nhanh như cắt hắn dùng sức kéo tôi lại, làm tôi mất đà và ngã vào bờ ngực của hắn…bất giác gương mặt của tôi nóng bừng lên…aaaa xấu hổ quá
_Tôi không có muốn làm vậy…tại…tại anh không trả tiền cho tôi…nên…tôi…
Tôi lên tiếng giải oan, cứ tưởng hắn sẽ mắng tôi một trận nhưng nào ngờ
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ…giờ trời đã nhá nhem tối rồi, từng cơn gió lạnh thổi vào phòng làm tôi phải rùng mình…tôi rúc đầu vào người hắn, thật sự khi nép vào người hắn tôi cảm thấy ấm lắm, tôi rất thích…
_Oápppp
Cơn gió lạnh đó cộng thêm hơi ấm từ hắn làm cơn buồn ngủ của tôi kéo đến đột ngột
Hắn nhìn tôi nhếch môi cười
_Ngày mai tôi sẽ tính với cô sau
Nói rồi hắn buông tôi ra…thảy cho tôi một cái gối nằm rồi hắn phán một câu
_Xuống sàn ngủ đi
Đang mơ mang trong cơn buồn ngủ đột nhiên nghe câu phán đó của hắn làm tôi phải bừng tỉnh giấc XUỐNG SÀN ?????....tại sao tôi phải xuống sàn ngủ trong khi đó hắn được nằm trên giường chứ ?...hắn không biết thế nào là nhường phụ nữ à ?...Tôi tức giận nhìn hắn

_Tại sao anh không xuống đấy ngủ mà lại là tôi ?
_Tôi không quen ngủ ở dưới
Không quen ?...bộ anh tưởng tôi quen chắc ?
_Tôi không biết, tôi không ngủ ở dưới đâu
_Hay cô muốn…ngủ chung giường với tôi ???
Hắn nhìn tôi nở một nụ cười nham hiểm

_Kh…ông không bao giờ
Theo phản xạ tự nhiên khi thấy nụ cười đó của hắn tôi lấy hai tay làm thành dấu X ở trước ngực
_Hahaha…Cô muốn ngủ trên giường thì cứ ngủ
Thấy tôi làm như thế hắn liền cười lớn
_Anh sẽ xuống dưới và…nhường tôi ngủ trên giường hã ?
_Không – bao – giờ
Hắn gằn từng chữ
_Vậy sao tôi…
Tôi khó hiểu nhìn hắn…như thấy được điều đó hắn lên tiếng
_Chia giường ra…nếu cô có can đảm thì cứ ngủ, không thì xuống sàn mà ngủ
_Ai nói tôi không ngủ ?
Tôi liền nhanh chóng leo lên giường và nằm xuống...sẵn tiện tôi với tay lấy chăn đắp đến tận cổ
Tôi nghĩ hắn sẽ không làm gì tôi khi không được sự cho phép
_Cô đừng hối hận khi ngủ ở đây đó
Vừa nói xong hắn với tay tắt đèn ngủ…nhanh như cắt cả căn phòng chìm đắm vào bóng tối. Lúc nãy hắn vừa nói gì ? " Cô đừng hối hận khi ngủ ở đây đó "
Câu nói đó là có ý gì ?...Tôi bắt đầu nghỉ ngợi lung tung, suy diễn ra đủ thứ
Nhưng không lâu sau tôi cũng chìm vào giấc ngủ…Cầu mong là hắn sẽ không làm gì tôi

Bình Luận (0)
Comment