Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu

Chương 86


Đám người đang loay hoay tức điên vì tìm Đường Thiên Tuyết mãi không ra thì bị người của Hoắc Diêm đến tóm về.

Bọn chúng ít người hơn đương nhiên bị tóm một cách dễ dàng, nhưng trên mặt tên nào tên nấy đều hiện ra vẻ không khuất phục.
"Chủ tịch, chúng tôi dẫn bọn chúng về rồi đây."
Hoắc Diêm cho sợi dây chuyền vào túi, sao đó xoay người qua nhìn bọn chúng bằng ánh mắt không một chút thiện chí, ông ta còn hạ giọng hỏi như đang đè nén cơn giận dữ.
"Các người làm gì đứa con gái đó rồi?"
Một tên trong bọn côn đồ nhướng mày, lớn giọng nói với vẻ bực tức, cay cú.
"Chúng tôi còn chưa làm gì thì con ả đó đã nhân lúc chúng tôi đi vệ sinh chạy mất, không phải ông cho người bắt chúng tôi thì chúng tôi đã tìm được cô ta rồi."
Dĩ nhiên đó chỉ là sự mạnh miệng biện minh để bọn chúng không bị chế giễu vì để một đứa con gái chạy mất.

Sự thật là có cho bọn chúng thêm thời gian thì có đào ba tất đất lên cũng chưa chắc đã tìm thấy Đường Thiên Tuyết.
Hoắc Diêm không nói gì, cũng không thể đoán ông ta đang nghĩ gì, ông ta vẫn đưa mắt nghi hoặc nhìn bọn chúng.

Chương 86: Mất kiềm chế
Hoắc Diêm không nói gì, cũng không thể đoán ông ta đang nghĩ gì, ông ta vẫn đưa mắt nghi hoặc nhìn bọn chúng.
Cả đám bỗng nhiên chột dạ không dám nhìn vào mắt ông ta, chỉ có một tên không biết điều, dù e dè trước thế lực của ông ta, nhưng vì danh dự của một thằng đàn ông nên tên đó cũng tỏ ra không sợ trời không sợ đất.
"Ông… ông lườm cái gì, cô ta chạy mất cũng do ông đến trễ, nói gì thì nói cũng phải trả số tiền còn lại cho chúng tôi."

Nói đến cùng thì cũng vẫn là vì tiền, Hoắc Diêm chưa tức giận thì người của ông ta đã thay mặt xử lý tên không biết thân không biết phận này trước.
"Để người chạy mất còn muốn nhận tiền à?"
Anh ta vừa nói vừa đá thẳng vào sau gối của hắn, làm hắn bất ngờ khuỵu xuống.

Tiếp sau đó là đến lượt những tên còn lại.

Cho đến khi bọn chúng đổ rạp hết xuống đất thì người của Hoắc Diêm nhanh chóng tiến lại, dùng chân tác động, dạy cho bọn chúng một bài học.
"Đúng là lũ vô học không biết người đang đứng trước mặt là ai sao?"
Bọn côn đồ bị vùi dập tả tơi mà không cách nào phản kháng được, lúc này chúng mới biết sợ mà ngẩng khuôn mặt sưng tím dập bầm nhanh chóng thốt ra mấy câu hèn mọn.

Chương 86: Mất kiềm chế
"Tha… tha cho chúng tôi đi, chúng tôi sẽ không lấy tiền nữa."
Đột nhiên, một người được Hoắc Diêm cho đứng ngoài bìa rừng canh chừng hốt hoảng chạy vào, mồ hôi của người này túa đầy ra, chắc phải chạy hết tốc lực nên khi đến nơi anh ta chẳng còn hơi nào để nói, phải cố để rặng từng chữ một.
"Chủ… chủ tịch."
Hoắc Diêm quay sang nhìn anh ta chắc cũng đoán được chút gì đó nên bộ dạng vẫn điềm nhiên hỏi.
"Chuyện gì?"
"Tô Dĩ Thần…"
Anh ta chỉ tay về một hướng, vừa nhìn sang đã thấy một đoàn người chạy tới, trong chớp mắt đã bao vây hết nơi này.

Tô Dĩ Thần tiến lên phía trước, ánh sáng của ngọn lửa chiếu đến anh yếu ớt, gương mặt anh hiện ra u ám, trên người nói không quá thì toả toàn âm khí lạnh sống lưng như đang đi đòi mạng.
Hoắc Diêm dù ban đầu cũng có một chút ngạc nhiên vì Tô Dĩ Thần nhanh thế mà đã phát hiện ra, nhưng hiện tại Đường Thiên Tuyết không có ở đây, ông ta không việc gì phải sợ, nên ông ta vẫn giữ phong thái vô cùng điềm tĩnh.

Chương 86: Mất kiềm chế
"Tô Dĩ Thần, cậu kéo cả người đám người đến bao vây nơi này là ý gì đây?"
Tô Dĩ Thần phát bực với vẻ mặt trơ tráo của ông ta, nhưng vì chưa thấy Đường Thiên Tuyết nên anh mới nhẫn nhịn mà đáp lại.
"Đừng giả vờ nữa, Đường Thiên Tuyết đâu?"
Hoắc Diêm nhướng mày giả vờ ngạc nhiên, ông ta còn nhìn xung quanh diễn cho giống, sau đó quay lại nói với anh với vẻ mặt hơi cười rất thách thức.
"Đường Thiên Tuyết? Sao tôi biết cô ta ở đâu chứ?"
"Hoắc Diêm, đừng thách thức sự nhẫn nại của tôi."
Tô Dĩ Thần nắm chặt bàn tay phát ra mấy tiếng rắc rắc như dấu hiệu của sự sẵn sàng vun nắm đấm.
Chính Hoắc Diêm cũng muốn biết Đường Thiên Tuyết đã chạy đi đâu rồi, nhìn Tô Dĩ Thần nóng giận đến thế thì chắc chắn Đường Thiên Tuyết vẫn chưa gặp anh.
Ông ta cũng không biết nên vui hay nên buồn đây, từ lúc thấy sợi dây chuyền mà Đường Thiên Tuyết đánh rơi, tâm trạng của ông ta đột nhiên rất phức tạp.

Chương 86: Mất kiềm chế
Ngoài mặt thì ông ta vẫn cố tỏ ra vô tội dù trong tâm ai cũng biết là ông ta là kẻ chủ mưu bắt cóc Đường Thiên Tuyết.
"Cậu có nổi giận cũng vô ích, Đường Thiên Tuyết không có ở đây, tôi cũng không biết cô ta ở đâu, cậu đến nhầm chỗ rồi."

Ngay lúc này, Thính Văn đã trở lại sau khi cho người lục soát khắp tám hướng của khu rừng.

Sự trở lại của Thính Văn mang cho Tô Dĩ Thần một chút hy vọng, nhưng nó nhanh chóng bị dập tắt.
Thính Văn nhìn anh lắc đầu.
"Phu nhân quả thật không có ở đây."
Tô Dĩ Thần tính toán chẳng sai một bước, thế mà cuối cùng vẫn không tìm thấy Đường Thiên Tuyết, dường như đã tới giới hạn chịu đựng cuối cùng, anh xông lên nhắm vào Hoắc Diêm hét lớn.
"Hoắc Diêm, ông giấu Đường Thiên Tuyết ở đâu? Đừng tưởng tôi không dám làm gì ông."
Trên người Tô Dĩ Thần đằng đằng sát khí, Thính Văn nhanh chóng ngăn anh lại, nếu không thật sự sẽ xảy ra án mạng mất.

Chương 86: Mất kiềm chế
"Chủ tịch, bình tĩnh đã."
Một mình Thính Văn cũng không ngăn được phải thêm hai ba người nữa lao vào ngăn anh lại.

Thính Văn biết rõ việc đánh một kẻ bắt cóc chẳng có gì là sai, nhưng hiện tại Đường Thiên Tuyết không có ở đây thì không thể buộc tội ông ta.

Vả lại, ông ta cũng lớn tuổi, nhất định không thể chịu được một đấm cuồng nộ của Tô Dĩ Thần.

Nếu không may ông ta xảy ra chuyện gì thì người gặp rắc rối lại là anh.
Nắm đấm của Tô Dĩ Thần đã suýt thành công, Hoắc Diêm thậm chí còn cảm nhận được tiếng gió vụt qua, ông ta cũng căng thẳng đến mức cứng đờ cả người.
Nhưng thật may người của anh vẫn còn đủ tỉnh táo không để Tô Dĩ Thần làm loạn, cũng vì chuyện này nên ông ta nhanh chóng khôi phục sắc mặt, chỉnh lại áo vest rồi đi về phía anh nhếch miệng nói.

"Ha, tôi hiểu cảm giác của cậu, nếu cậu muốn thì có thể lục soát hết những nơi mà cậu nghi ngờ, tôi sẽ không can thiệp."
Nói xong, ông ta dẫn người đi, những tên ông ta sai bắt cóc Đường Thiên Tuyết cũng phối hợp ngậm miệng.

Vừa rồi bọn chúng cũng chứng kiến, cả Hoắc Diêm mà Tô Dĩ Thần còn có ý định đánh thì lũ tôm tép bọn chúng nếu bị phát hiện là kẻ bắt cóc Đường Thiên Tuyết chắc xương bị đem ra ninh nhừ mất.

Chương 86: Mất kiềm chế
Nói xong, ông ta dẫn người đi, những tên ông ta sai bắt cóc Đường Thiên Tuyết cũng phối hợp ngậm miệng.

Vừa rồi bọn chúng cũng chứng kiến, cả Hoắc Diêm mà Tô Dĩ Thần còn có ý định đánh thì lũ tôm tép bọn chúng nếu bị phát hiện là kẻ bắt cóc Đường Thiên Tuyết chắc xương bị đem ra ninh nhừ mất.
Hoắc Diêm trở về xe, nói là nhẹ nhõm vì không bị Tô Dĩ Thần phát hiện cũng không đúng.

Ông ta quên mất ý định ban đầu bắt cóc Đường Thiên Tuyết làm gì, cái ông ta quan tâm chính là lai lịch thực sự của cô mà thôi.
Trợ lý của ông ta vẫn chưa nhận ra điều gì khác thường, vẫn nghĩ ông ta đang không vui vì kế hoạch bị đổ bể, anh ta quay lại dè chừng hỏi.
"Làm sao đây chủ tịch, Đường Thiên Tuyết chạy rồi còn tiểu thư… phải làm sao đây?"
Đột nhiên không còn cảm giác lo lắng cho Đường Mạn Đình đang phải chịu khổ ở trong trại giam nữa, Hoắc Diêm ngả người ra, ông ta thở dài mệt mỏi, hoàn toàn phớt lờ chuyện liên quan đến Đường Mạn Đình, ông ta nói.
"Để ý bên phía Tô Dĩ Thần, nếu Đường Thiên Tuyết trở về thì lập tức báo cho tôi.

Dù là lành lặng hay không cũng phải báo."
Trợ lý ngạc nhiên, vì sao phải báo cáo cả tình trạng của cô làm gì? Anh ta định thắc mắc hỏi thêm nhưng Hoắc Diêm đã nhắm mắt mất rồi..

Bình Luận (0)
Comment