Cô Dâu Gả Thay Của Tô Thiếu

Chương 91


Tô Hân Nghiên tự ý thông báo việc đám cưới với truyền thông để giờ đây tin tức về đám cưới giữa cô ta và Tô Dĩ Thần đã được lan truyền khắp cả nước.

Đây được dự đoán sẽ là một siêu đám cưới, bởi vì gần đây có tin tức Tô Dĩ Thần đang mua thêm vài chiếc siêu xe để chuẩn bị cho việc đi rước cô dâu.
Hơn nữa, sau khi nói cho Vương Hân Nghiên biết Vương Lan Chân đang bị nhốt ở bệnh viện tâm thần, cô ta cũng tức tốc đi đón bà ta ra ngoài.
Vương Lan Chân kể ra cũng có số tốt khi trong sáu tháng ở cùng với những người có vấn đề về tâm lý, bà ta vẫn chưa bị ảnh hưởng nặng nề.

Một phần do Vương Hân Nghiên đã đưa bà ta ra sớm, mà nếu chỉ cần để bà ta ở lâu hơn một chút nữa, bàn ta có lẽ sẽ thật sự biến thành một kẻ bị tâm thần rồi.
Nhưng về chuyện kết hôn với Tô Dĩ Thần, Vương Lan Chân lại cảm thấy con gái bà ta như đang bước vào hang cọp vậy, bà ta rất lo.
"Nghiên Nghiên à, con có thể suy nghĩ lại chuyện kết hôn với Tô Dĩ Thần không? Cậu ta rất nguy hiểm.

Trên đời này còn biết bao nhiêu là đàn ông vậy mà sao con lại nhắm phải cậu ta kia chứ?"
Vương Hân Nghiên ngồi vắt chéo chân, cô ta đang đọc tạp chí thời trang cũng phải giật mồng bỏ xuống, điệu bộ không còn là đứa con gái như trước đây chỉ biết chăm chăm nghe theo lời mẹ.
"Mẹ, đúng là trên đời có rất nhiều đàn ông, nhưng mẹ thấy có ai có thể sánh bằng Tô Dĩ Thần chứ?"
Vương Lan Chân vẫn dốc hết sức khuyên bảo.
"Trong nước không có, nhưng ở nước ngoài thì có thiếu gì.

Hay chúng ta đi nước ngoài thôi con, đừng động vào nhà họ Tô nữa, có được không?"

Sau khi bị Tô Dĩ Thần cảnh cáo rồi bắt nhốt, Vương Lan Chân đã trở nên dè chừng rất nhiều.

Được ra bên ngoài đã là một cơ hội tốt để sống một cuộc đời mới, bà ta không muốn lại có thêm bất cứ rắc rối nào nữa.

Nhưng Vương Hân Nghiên thì không nghĩ như thế, cô ta tự biết mình vẫn còn rất nhiều hạn chế, mà con đường duy nhất để cô ta nhanh chóng một bước làm phượng hoàng chỉ có thể là kết hôn với Tô Dĩ Thần.
Cô ta khoanh tay, lảng tránh mặt đi vùng vằng nói.
"Mẹ nghĩ gì vậy, ra nước ngoài đâu phải dễ.

Con làm gì… biết tiếng Anh chứ.

Con không muốn ở một nơi mà cả người ta nói gì cũng không hiểu.

Nhỡ bọn họ nói xấu con mà con không hiểu lại đi xã giao với bọn họ thì sao, đúng là nhục nhã chết mà."
Vương Lan Chân ngớ người ra với lý do này của cô ta.

Bây giờ bà ta mới nhận ra tác hại của việc bao che, dung túng cho cô ta ăn chơi lêu lỏng mà không học hành cho tử tế.

Chính bà ta cũng như thế, nói đến tiếng Anh, một chữ bà ta cũng không biết.
Vương Hân Nghiên liếc nhìn thấy Vương Lan Chân vẫn còn bày ra khuôn mặt ngờ nghệch, lo sợ, cô ta tức tốc liền nói thêm.
"Ai da mẹ à, mẹ còn lo lắng gì nữa? Con đang giữ con tin quan trọng trong tay, mẹ còn sợ Tô Dĩ Thần làm hại chúng ta sao? Sau khi kết hôn, còn sẽ từ từ quyến rũ anh ta, nếu con thuận lợi có con với anh ta, cuộc sống sau này của mẹ con mình sẽ như ngồi trên đống vàng vậy, à không là đống kim cương mới phải.

Ăn sung mặc sướng, cả đời không phải lo nghĩ, mẹ không muốn sao?"
Nhắc đến tiền tài, hai con ngươi của Vương Lan Chân đột nhiên sáng rực, bản tính ham hư vinh của bà ta mãi mãi cũng không thể thay đổi được, bà ta như mất đi lý trí mỗi khi nhắc đến tiền.
"Con nói đúng, nếu con có con với Tô Dĩ Thần, cậu ta ắt sẽ không dám làm gì con nữa."
Rốt cuộc cũng thuyết phục được, Vương Hân Nghiên hài lòng, ánh mắt trở nên gian xảo.
"Đấy, đó chính là mục đích của con.

Đàn ông mà, ở sát bên cạnh một người phụ nữ gợi cảm thì không ai có thể kiềm chế nỗi đâu.

Tô Dĩ Thần sẽ sớm quên Đường Thiên Tuyết thôi, đến khi đó, con sẽ để mẹ trút giận lên cô ta đến chết thì thôi.


Ai bảo cô ta chính là nguyên nhân đã hại hai mẹ con ta trải qua khoảng thời gian thê thảm kia chứ?"
Trong câu nói của Vương Hân Nghiên vô cùng đay nghiến, Vương Lan Chân cũng lộ ra khuôn mặt ghét bỏ khi nhắc đến Đường Thiên Tuyết, hai mẹ con họ nhìn nhau nở nụ cười vô cùng thâm độc.
Siêu đám cưới được Vương Hân Nghiên yêu cầu Tổ chức gấp rút, chỉ cho Tô Dĩ Thần một tuần để chuẩn bị.

Thế mà anh cũng đồng ý phát một không hề do dự.

Vương Hân Nghiên đạt được mục đích nhưng lại có phần không vui bởi Tô Dĩ Thần vì Đường Thiên Tuyết nên mới làm thế.

Nhưng khi cô ta nghĩ xa hơn một chút, khi đại công của cô cáo thành, Đường Thiên Tuyết sẽ chẳng là cái thá gì nữa, đến lúc đó cô ta có hành hạ cô bao nhiêu cũng được, nghĩ đến điều này làm cô ta vô cùng vui sướng nên quên đi cả chuyện ghen tị.

Hôm nay, Tô Dĩ Thần lại chủ động đưa Vương Hân Nghiên đi thử váy cưới và mua nhẫn.

Nơi anh chọn là nơi nổi tiếng nhất, đắt đỏ nhất thành phố này, khiến Vương Hân Nghiên vô cùng phấn khích.

Mà niềm vui của cô ta không thể thiếu mẹ của cô ta bên cạnh, nên cô ta cũng đã đề nghị đưa Vương Lan Chân đi cùng.
"Bác gái, lâu ngày không gặp."
Tô Dĩ Thần cười ôn hoà, đưa tay ra chủ động chào hỏi, xưng hô cũng có phép tắc hơn.

Việc anh thay đổi một cách chóng mặt khiến Vương Lan Chân rất e dè, không dám đáp lại, chỉ biết nắp sau Vương Hân Nghiên.
"Nghiên Nghiên, Tô Dĩ Thần có phải cư xử rất kỳ lạ không? Chắc chắn cậu ta đang có âm mưu gì đó."
Đang vui đột nhiên bị Vương Lan Chân làm cho cụt hứng, Vương Hân Nghiên có chút hối hận khi đưa bà ta đi cùng.


Cô ta thở dài như đang cố kiềm lại cơn bực mình.
"Mẹ, đừng đa nghi nữa, mọi chuyện vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của con, Tô Dĩ Thần không dám làm gì đâu.

Mẹ thấy anh ta tốt với con gái của mẹ thì mẹ phải vui lên chứ."
Trước đó Vương Hân Nghiên còn nghĩ Tô Dĩ Thần sẽ tổ chức qua quýt cho xong, nhưng bất ngờ là anh lại chu đáo đến từng chi tiết một, từng khâu trong đám cưới đều cho người đến hỏi cô ta có vừa ý không, vô tình lại làm cô ta có chút xúc động, trong đầu nảy sinh mộng tưởng rằng Tô Dĩ Thần không đến nỗi tệ bạc, sau này chắc hẳn sẽ là một người chồng cưng chiều vợ hết mực như điều mà cô ta hằng ao ước.
Nói rồi Vương Hân Nghiên bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, cười lên tươi rói sang khoác tay Tô Dĩ Thần.
"Anh đừng bận tâm đến bà ấy nữa, chúng ta mau đi chọn váy đi, anh phải nhìn giúp em đó."
Tô Dĩ Thần đồng lòng cười nhẹ.
"Tất nhiên rồi."
Trong lúc, Vương Hân Nghiên đang thử váy cưới, Vương Lan Chân cũng bận bịu đi chọn mấy bộ lễ phục, Tô Dĩ Thần chỉ ngồi không thảnh thơi, vài giây anh lại nhìn vào đồng hồ trên tay, mắt ngó nghiêng ngang dọc khắp nơi như chẳng hề tập trung.
Đột nhiên, có bộ váy cưới mặc trên người của một manocanh đang trưng bày làm anh để ý tới.

Anh như bị nó hút hồn mà nhìn nó rất lâu, nhìn đến ngây người, trong đầu đang suy nghĩ gì đó.
Khi Vương Hân Nghiên vẫn chưa bước ra, Vương Lan Chân thì mải mê với mấy bộ váy đầm đắt tiền, Tô Dĩ Thần đã ngoắc tay gọi một nhân viên đến nói nhỏ vào tai cô ta.

Cô nhân viên nghe xong liền gật đầu liên tục rồi nhanh chóng trở về vị trí cũ khi tiếng kéo ra của chiếc rèm phòng thử đồ cùng lúc vang lên..

Bình Luận (0)
Comment