Cô Dâu Hoa Yêu

Chương 43

Editor: Xám

Đã từng nằm mơ rất nhiều, lần này lại rất khác.

Gian phòng nhỏ có rèm cửa sổ hoa văn caro, ánh mặt trời chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, có thể nhìn thấy bụi nhỏ trôi bồng bềnh trong chùm ánh sáng.

Cô bé ôm gấu bông đứng ở bên cửa sổ tha thiết nhìn vọng ra bên ngoài, cuối cùng đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn bước nhanh đến từ chỗ rẽ nở đầy cây trúc đào. 

Cô chạy ra ngoài cửa rất nhanh, thậm chí tuột cả giày da nhỏ trên chân phải.

Người đàn ông mỉm cười cúi người xuống, ôm cô lên, quay một vòng thật cao.

"Mau đưa quà ra đây!" Cô giả vờ bóp cổ ông.

Ông lấy từ trong túi ra một quyển truyện tranh thiếu nhi huơ huơ trước mắt cô giống như làm ảo thuật, sau đó lại biến thành không thấy, làm cô kêu to oa oa.

"Tiểu Đan đã lớn rồi, biết đọc sách rồi.” Bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu, mang theo hơi thở ấm áp lại thân mật.

Cô giành lấy sách chạy vào nhà, trên bàn trà đặt từng đóa bách hợp lớn màu trắng đang nở rộ.

Trong bếp của phòng bếp, có hương thơm mê người của thức ăn.

Cô gái trẻ tuổi buộc tạp dề có hoa nhỏ, trong trách mắng có chút cưng chiều: "Còn không rửa tay ăn cơm."

Tất cả mọi thứ đều rõ ràng tựa như gần trong gang tấc.

Chỉ riêng người đàn ông có nụ cười mỉm dịu dàng nhất kia, và khuôn mặt mơ hồ nhất.

Muốn nhìn rõ, lại phát hiện khuôn mặt đó bong ra từng mảng, giống như một bức bích họa đã mục ruỗng.

Tất cả rơi vào bóng tối, cô hoảng sợ mở to mắt, không thể phát ra tiếng, không thể chạy trốn.

Tiếng nước của từng giọt một truyền đến từ nơi rất xa, máu đặc dính nhỏ giọt trên mặt đất, mà cúi đầu nhìn, chính là lỗ hổng mơ hồ lộ máu thịt trên cơ thể mình.

Đột nhiên bừng tỉnh, trên lưng túa ra mồ hôi lạnh.

"Sao thế?"

Hàn Đan lấy lại bình tĩnh mới phát hiện người nói chuyện là Kỷ Vân Dực ngồi ở bên cạnh, trong khoang hạng nhất hoàn toàn yên tĩnh, xuyên qua cửa sổ máy bay, đập vào tầm mắt là bóng đêm vô tận.

"Không sao." Cô có chút hối lỗi cười cười: “Đánh thức anh rồi."

Phải rồi, cô đang ở trên máy bay quay về thành phố H trong đêm. Vừa rồi vô thức ngủ thiếp đi, mơ thấy dieendaanleequuydonn cơn ác mộng tương tự. Hàn Đan xê dịch vị trí, điều chỉnh đến một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại lần nữa.

Nếu là cơn ác mộng, cách tốt nhất chính là mau chóng quên nó đi.

Trong không gian đã yên tĩnh lại lần nữa, Kỷ Vân Dực ngồi yên, nhưng trong ánh sáng hơi mờ, tầm mắt lại lặng lẽ không một tiếng động dừng ở trên người cô gái bên cạnh.

Vẫn có thể nhớ rõ, mỗi một chi tiết khi cô ngẩng đầu nhìn về phía mình.

Khoảnh khắc đó, vẻ cô đơn bất lực trong đồng tử đen như mực của cô chạm vào tầm mắt anh, tựa như một con hươu nhỏ sống sót sau tai nạn, run rẩy dưới ánh sáng mặt trời.

Trong lòng có thứ gì đó bị dính líu, nổi lên đau thương mơ hồ.

Ánh mắt của anh dừng ở trên người đàn ông phía sau cô, lạnh đi từng chút một.

Mà gần như đồng thời, vẻ lạnh lùng cũng xuất hiện trên mặt Thẩm Luật một lần nữa, anh hạ cánh tay đưa ra xuống, cười thản nhiên: "Không ngờ có thể chạm mặt Kỷ nhị thiếu ở đây."

"Quả thật, tôi cũng không ngờ có người lại lợi dụng chức vụ đưa trợ lý đến hang ổ để muốn làm gì thì làm đấy." Ngôn ngữ khắc nghiệt, không giữ lại nửa phần thể diện.

"Kỷ thiếu hiểu lầm rồi, chúng tôi có chút tranh chấp nhỏ mà thôi."

Chúng tôi. Tranh chấp nhỏ.

Khi nghe thấy hai từ này giống như dây cung đột nhiên bị kéo căng đến điểm giới hạn rồi đứt phựt, khóe miệng anh mang theo nét cười lạnh mở miệng nói: "Tranh chấp nhỏ đến mức động tay động chân cũng thật hiếm có. Xem ra cái gọi là gia quy của nhà họ Thẩm chỉ dùng để quản một chi thôi sao?"

Nhìn sắc mặt trắng bệch của Thẩm Luật, anh nhíu mày đang định nói tiếp lại bị người ta túm chặt góc áo. Chỉ thấy Hàn Đan bên cạnh cúi đầu xuống, tóc che khuất mắt, không rõ biểu cảm.

"Đưa tôi đi." Giống như nỉ non, lại tựa như năn nỉ. Giọng nói của cô giống như hạt giống bồ công anh mất đi phương hướng, gió thổi qua đã tan tác tản mát.

Anh cau mày giống như bất đắc dĩ, ôm chặt bàn tay lạnh băng của cô vào lòng bàn tay rồi xoay người đi.

Cảm giác lạnh lẽo mất đi nhiệt độ mãi đến khi buông tay vẫn chưa giảm đi phân nửa.

Trong bóng tối, Kỷ Vân Dực lộ ra nét cười khổ, đưa tay ra, từ từ dựa đầu Hàn Đan lên vai mình.

"Cậu muốn làm thế nào?" Lạc Tiêu tựa trên lưng ghế dựa chơi game trên màn ảnh nhỏ, cách một hành lang nhỏ hẹp thấp giọng hỏi.

"Không biết." Anh nhắm mắt lại: “Tôi đã cho anh ta cơ hội."

"Kết cục này, cậu nên dự liệu được từ trước."

Im lặng hồi lâu.

"Cho nên tôi hối hận rồi."

Giữa ánh trăng biển mây, máy bay màu trắng xuyên qua màn đêm bao la.

Trong ngày thường thời gian nghỉ ngơi của Hàn Đan không theo quy luật lắm, đến muộn đã trở thành như cơm bữa. Thường thường giảm bớt thời gian rửa mắt đánh răng hoàn thành trong vòng 3 phút, quá trình ăn bữa sáng càng chần chừ giữa “bị vứt bỏ” và “bị đơn giản hóa”. Hôm ấy về đến giờ cũng là ba giờ rạng sáng, vốn tưởng rằng sẽ ngủ liền một mạch tới tận tối, không ngờ bảy giờ sáng lại có thể tỉnh dậy tan biến cơn buồn ngủ.

Bình thường không dậy nổi, khi không muốn dậy lại rất đúng giờ.

Trong lòng Hàn Đan ảo não, lăn qua lộn lại nửa ngày, không nhịn được nữa chui vào trong chăn vừa la hét vừa vung vẩy tay chân.

Sau khi phát tiết tâm trạng bình phục hơn nhiều, bụng cô sôi ùng ục bò dậy, sau khi rửa mặt buộc mái tóc dài lên, đoan đoan chính chính buộc tạp dề, bắt đầu làm bữa sáng.

Khi lòng bình tĩnh lại, dường như tất thảy trong cuộc sống đều trở nên sinh động cụ thể hơn.

Ung dung thong thả ăn cơm, rửa bát, giặt quần áo phơi chăn mền, tưới nước cho cây xanh, chuyển xích đu cất ở trong góc ra, pha một ly trài, vừa lật tạp chí vừa nghe album mới của Tô Viễn Ca.

Cả buổi trưa cứ trôi qua như vậy, đang cân nhắc die,n; da.nlze.qu;ydo/nn bữa trưa ăn gì, chuông cửa đã vang lên.

Kỷ Vân Dực và Lạc Tiêu đứng ở ngoài cửa. Lạc yêu nghiệt nở nụ cười khuynh thành: "Chúng ta cùng đi ăn cơm đi?"

Hàn Đan vội vàng khoát tay: “Không cần, một mình tôi ở nhà tùy tiện ăn chút gì đó là được rồi." Dứt lời chợt nhớ ra gì đó, vội nói: "A, các anh chờ một lát......" Sau đó vào nhà lấy tiền ra đưa tới: “Cám ơn anh đã ứng tiền vé máy bay giúp tôi."

Ai ngờ Kỷ biến thái liếc nhìn cô bằng đuôi mắt, khinh thường nói: "Sao, muốn trả lại nhân tình đó cho anh à?" 

"Có vay có trả mượn nữa cũng không khó mà." Cô cười nịnh.

"Nếu muốn trả, chi bằng tính cả vé máy bay chiều đi vào đi. Nếu không phải vì bắt em về, ai muốn đến nơi tồi tàn chẳng có gì hay đó chứ." Lời người này nói ra đều giống như hắt axit sunfuric, tính ăn mòn siêu mạnh.

"...... Anh nhất định muốn?" Đầu cô đầy vạch đen, ý đồ giải quyết dứt khoát.

"Bàn về tiền tổn thương tình cảm lắm ~ chi bằng mời bọn tôi ăn là cơm được rồi." Người đàn ông yêu nghiệt không bỏ lỡ cơ hội đề ra một chủ ý ôi thiu.

Hàn Đan bất đắc dĩ, đành phải làm theo, theo hai người họ ra ngoài.

"Muốn ăn gì?" Ngồi lên xe, tài xế bên người nào đó lập tức hỏi ý kiến mọi người.

Hàn Đan chỉ sợ Kỷ biến thái hét giá cao độc ác ép khô mình thành gậy trúc, lập tức đề nghị: "Đồ Tây thì thế nào?"

"Được đó, đến nhà hàng nào?" Lạc Tiêu hỏi.

"Ừm, ra khu chung cư rẽ phải, sau đó rẽ trái ở ngã tư thứ ba, thêm một trăm mét là đến rồi." Người nào đó chậm chạp hướng dẫn ân cần chỉ đường, liếc mắt về phía sau một cái, chỉ thấy Kỷ biến thái ngồi phía sau không hề có ý kiến khác, chỉ khép hờ mắt chợp mắt.

Trên đường hơi kẹt xe, đi đi dừng dừng một hồi lâu mới đến nơi.

Nghe thấy Lạc Tiêu ngồi trước phát ra một tiếng cười “phì”, Kỷ Vân Dực mở mắt ra, nhìn thấy mấy chữ lớn vàng óng “Nhà hàng Pizza Hut vui vẻ” trên kiến trúc màu đỏ ở đường cái đối diện.

Bây giờ đang là thời gian bữa trưa, ở cửa Pizza Hut đã xếp thành hàng, chờ nhân viên phục vụ gọi tên.

Hàn Đan đang định xuống xe, đột nhiên nghe thấy phía sau phát ra một câu âm u "Em ngồi đàng hoàng cho anh".

Quay đầu nhìn thấy khuôn mặt giăng đầy mây đen trên ghế sau, cô không khỏi run rẩy trong lòng, nhỏ giọng uất ức nói: "Vừa rồi khi tôi đề nghị ăn đồ Tây anh cũng không phản đối mà......"

"Đây cũng tính là đồ Tây?" Giọng nói của Kỷ Vân Dực lại hạ xuống mười độ.

"Chẳng lẽ pizza không tính là đồ Tây sao?" Cô quay mặt sang hỏi Lạc Tiêu.

"Tính." Nam yêu nghiệt híp mắt lại, ôm tâm trạng xem kịch hay mà đáp rất phối hợp.

"Mì Ý thì sao?"

"Tính."

"Salad?"

"Cũng tính."

"Vậy thì được rồi." Cô nhếch miệng cười: “Xuống xe đi, tôi mời các anh ăn đồ Tây."

Trong buồng xe yên tĩnh chốc lát, chỉ thấy Kỷ Vân Dực nhìn chằm chằm cô một lát, khẽ cười giễu cợt một tiếng: "Em nhất định muốn ăn cái này?"

Hàn Đan rất dùng sức gật đầu.

"Được." Kỷ Vân Dực tựa lưng vào ghế ngồi, lấy điện thoại di động ra bấm dãy số: “Đóng gói tất cả pizza trong tiệm này thành mỗi loại một phần rồi đưa đến Khúc Trúc Ốc đi." Anh vừa dứt lời, Lạc Tiêu đã nhấn chân ga lao đến địa điểm mục đích kế tiếp.

Cả người Hàn Đan không ngồi vững, gáy va vào lưng ghế dựa, kêu rên một tiếng. 

Trên thực tế nơi có tên gọi Khúc Trúc Ốc là một tiệm ăn kiểu Nhật.

Màu xanh lục của trúc xanh và màu đỏ của cá chép tôn nhau lên tạo ra hứng thú, có dòng suối trong veo uốn quanh cầu vòm qua hạ lưu, tiếng chim hót, cách đó không xa giọt nước mưa lần lượt nhỏ xuống từ trên cành trúc một cách có quy luật, tạo nên từng lớp vằn nước.

Nữ sinh viên đại học mặc kimono đi guốc gỗ để đến đây làm thuê, nhìn thấy Kỷ Vân Dực và Lạc Tiêu thì hai mắt lập tức phát sáng, vội vàng bước lên trước chào cười ngọt ngào nói: "Chào buổi trưa hai vị, tôi là nhân viên tiếp tân số 5 – Huệ Tử, mời đi phía này."

Mắt Kỷ Vân Dực không nhìn ngang nhìn dọc đi về phía trước, Lạc Tiêu có lễ phép cười với cô: "Chúng tôi có ba người."

"A...... Vâng." Cô gái mặt hồng tim đập một hồi, lúc này mới chú ý đến còn có một cô gái theo phía sau, tự động chắn ngang Hàn Đan, tăng thêm bước nhỏ đi bên cạnh Lạc Tiêu, giới thiệu đồ ăn và đầu bếp.

Hai người đàn ông đã tới đây rất nhiều lần này đương nhiên vô tâm ngắm cảnh, cộng thêm người cao chân dài đi nhanh, Huệ Tử vẫn chưa quen đi guốc gỗ, nhất thời tụt xuống một khoảng cách.

Cô vô cùng bất đắc dĩ, đành phải cố gắng tiếp lời với cô gái phía sau: "Không biết cô đây có hứng thú với sashimi hay không, chúng tôi vừa mới vận chuyển bằng máy bay từ Hokkaido đến......"

"Cô nhìn dáng vẻ tôi giống như có hứng thú sao......" Hàn Đan chậm chạp quay đầu, buồn bã nói.

Hiện giờ cảnh sắc vui vẻ môi trường tuyệt đẹp gì đó rơi vào trong mắt cô đều hóa thành một chữ to đùng —— Đắt.

Cô Huệ Tử bị oán khí bức người ở khắp cả người cô làm chấn động, nuốt toàn bộ lời vào trong bụng.

Phòng đặt tên theo hoa cỏ, đều trang trí theo phong cách đơn giản trang nhã.

Mỗi lần Kỷ Vân Dực chọn một món trên thực đơn, khóe mắt Hàn Đan lại co giật một lần, mãi về sau co giật thành tê liệt, dứt khoát làm như mắt điếc tai ngơ.

Chỉ chốc lát sau đủ loại đồ ăn bày đầy ắp cả bàn. Đầu bếp tiến vào để cắt cá ngừ, Hàn Đan đang nhìn say mê, lại thấy một người áo đen tay bê một chồng hộp pizza của Pizza Hut đi tới.

"Đặt trước mặt cô ấy." Kỷ Vân Dực lười biếng chỉ tay, cô đổ đầy vạch đen: "Anh muốn làm gì?"

"Em vừa mới nói em muốn ăn cái này mà." Anh cười như không cười: “Bữa đồ Tây này coi như anh mời là được rồi."

Hàn Đan hết hơi, rõ ràng tên nhãi này muốn khiến cô tiêu tiền lại không ăn được đồ ngon. Cô cắn răng nói: "Cửa viết cấm dùng thức ăn mang từ bên ngoài vào."

"Không sao, tôi rất quen biết với ông chủ tiệm này." Lạc Tiêu chen lời hoàn hảo đúng chỗ.

Quen em gái anh ấy...... Người nào đó khóc không ra nước mắt: "Vậy anh bảo bạn lâu năm của anh giảm giá cho tôi đi......"

"Nói hay lắm." Lạc yêu nghiệt gắp một miếng cá biển lên bỏ vào miệng: “Ừm, mùi vị không tệ."

"Thần linh ơi, làm nghẹn chết bọn họ đi." Hàn Đan nhỏ giọng nguyền rủa.

Khóe mắt Kỷ Vân Dực đảo qua: "Nghẹn chết ai cơ?"

"Tại sao không mang cho tôi ly đồ uống đến đây......" Kẻ nhu nhược bị nghẹn pizza lặng lẽ chảy nước mắt.
Bình Luận (0)
Comment