Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Chương 170

Ma quân chậm rãi nói ra chuyện cũ sư phó trước kia………..

Trong rừng cây phía sau Thiên Sơn, một thiếu niên tuyệt mĩ đang luyện công, một đường kiếm lóe lên, lá trên cây đều rơi xuống, trông rất đẹp mắt, đột nhiên xa xa liền truyền đến âm thanh đám người cùng tiếng bước chân.

“Mọi người phân công nhau đi tìm, đừng cho nàng thoát.”

Đang nghi hoặc, liền thấy một cái cô gái bả vai đang bị thương xuất hiện trước mặt, lập tức liền té xỉu ngay trước mặt hắn.

Thiếu niên theo bản năng tiếp được nàng.

“Mọi người nhanh lên, nhìn xem có ở phía trước hay không.” Rất nhanh thanh âm liền xuất hiện tại nơi thiếu niên cách đó không xa.

Chẳng lẽ là bị người đuổi giết? Thiếu niên không nghĩ ngợi nhiều, liền thân thủ ôm lấy cô gái nhanh chóng ẩn nấp vào một sơn động cách đó không xa.

Lúc này mới phát hiện trên vai cô gái là ám khí, chảy ra máu đen, sắc mặt cả kinh, biết trên ám khí có độc, không kịp nghĩ nhiều, liền xé mở quần áo trên vai nàng, rút ra ám khí, dùng miệng đem máu độc từng ngụm từng ngụm hút ra hết.

Cô gái từ từ tỉnh lại, liền thấy hắn ghé vào chính ngực mình, không hề nghĩ ngợi, cái miệng cứ mút vào rồi lại nhổ ra, giận dữ hét: “Sắc tặc.” Chờ nàng xem rõ ràng trước mắt là trang tuyệt mỹ dung nhan, nhất thời sửng sốt.

Ba……….. một tiếng vang thanh thúy từ bàn tay nàng vang lên, thiếu niên vuốt gương mặt ửng đỏ của mình, chính là nhìn nàng một cái, một câu chưa nói, xoay người ý niệm rời đi.

Cô gái thế này mới phát hiện bên cạnh là một bãi máu đen, ám khí trên đất đã biến màu đen, lòng đột nhiên sửng sốt, thì ra nàng đã trách nhầm hắn , thì ra hắn thay nàng hút độc.

Cuống quít đứng dậy, đuổi theo, liền thấy hắn ở một bên bờ sông nhỏ lấy tay vốc nước súc miệng.

Cô gái đi qua đi, thẳng tắp theo dõi hắn, không biết vì cái gì đột nhiên tâm bị rúng động, nhìn trên khuôn mặt hồng hào của hắn có cái dấu tay, cư nhiên xì một tiếng bật cười.

Thiếu niên đứng dậy nhìn qua, thanh âm lạnh lùng đến: “Tuy rằng ta là vì cứu cô nương một mạng, nhưng là tóm lại khinh bạc cô nương rồi, cô nương đánh ta một tát này cũng được, chúng ta đây xem như không ai nợ ai, cáo từ.” Nói xong, xoay người đã muốn đi.

“Đứng lại.” Cô gái ra tiếng gọi hắn lại, sau đó liền đi đến trước mặt hắn: “Ngươi khinh bạc ta rồi, chẳng lẽ nghĩ cứ như vậy quên đi?”

“Cô nương, ta khi đó vì cứu ngươi.” Thiếu niên nhìn nàng đáp lại, nàng cư nhiên không nói đạo lý.

“Nhưng là ngươi không biết sao? Đối một nữ tử mà nói, trinh tiết so với sinh mệnh quan trọng hơn, cho nên cho dù ta mất đi sinh mệnh, cũng không thể mất đi trinh tiết.” Cô gái nhìn hắn nói, trong lòng âm thầm quyết định chủ ý.

Thiếu niên nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng hỏi ngược lại: “Kia cô nương muốn thế nào?” (
Bình Luận (0)
Comment