Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Chương 180

Triệt Nhi lại đột nhiên lạnh lùng đẩy nàng ra, trừng mắt nhìn nàng, mâu trung lại hàm chứa nước mắt.

“Làm sao vậy? Triệt Nhi.” Vân Phi Tuyết sửng sốt, chẳng lẽ là bởi vì thời gian ly biệt quá dài nên hắn đã muốn quên mình rồi sao?

Triệt Nhi lại vẫn là cắn môi nhìn chằm chằm nàng.

“Triệt Nhi, ngay cả hoàng tẩu ngươi cũng không biết rồi sao?” Tiêu Nam Hiên đi tới lấy tay vuốt đầu hắn, không biết ở hắn cái gì không được tự nhiên, tuy rằng hai năm sau này gặp lại hắn đã không còn nhắc tới hoàng tẩu nữa, nhưng là mỗi một lần thấy bức họa của nàng hôm sinh nhật hắn đều ngẩn người một mình, hắn trong lòng vẫn là nghĩ đến nàng.

“Nàng không phải, hoàng tẩu nói sẽ không rời ta đi, nàng lại càng hội thấy ta còn làm bộ như không biết ta.” Triệt Nhi có chút oán hận nói, nàng cư nhiên không tiếp nhận hắn.

Vân Phi Tuyết thế này mới hiểu được hắn đang tức giận liền đi qua ôm lấy hắn giải thích nói: “Triệt Nhi hoàng tẩu có nỗi khổ riêng, hoàng tẩu cũng là bất đắc dĩ, ngươi lý giải sao?

“Vậy ngươi nói cho ta biết ngươi có nỗi khổ là gì?” Triệt Nhi vẫn là một phen đẩy nàng ra, chỉ biết tìm lý do thôi.

Vân Phi Tuyết ngẩn ra, nàng nên giải thích cùng hắn như thế nào? Hắn nghe có hiểu không?

“Triệt Nhi hoàng tẩu sinh cục cưng rồi, quá vài ngày là ngươi có thể nhìn thấy con gái đáng yêu của hoàng huynh.” Tiêu Nam Hiên ở một bên thay nàng giải thích nói.

Con gái? Triệt Nhi mở to hai mắt tựa hồ quên việc không vui vừa rồi, đột nhiên giữ chặt tay nàng tò mò hỏi: “Hoàng tẩu, là thật sao? Kia nàng ở nơi nào?”

Vân Phi Tuyết sủng ái cười cười: “Là thật, chờ vài ngày nữa ngươi có thể nhìn thấy các nàng rồi.Nàng cũng rất nhớ các con.

“Được rồi, nếu như vậy ta đây liền tha thứ người.” Triệt nhi bày bộ dạng đại nhân đại lượng, trên mặt cũng thay đổi thái độ.

Hắn một câu đều làm ọi người nở nụ cười.

Vân Phi Tuyết vừa định “hôn” hắn như với các con của nàng , chính là môi vừa muốn đụng tới, Triệt Nhi liền nhảy ra đằng xa, bất mãn đến: “Hoàng tẩu, ta đã muốn trưởng thành, ngươi không nên hôn ta”

“Chính là bởi vì ngươi trưởng thành, trưởng thành dễ nhìn rồi cho nên ta lại càng muốn hôn đây.” Vân Phi Tuyết cố ý đùa giỡn với hắn làm bộ muốn dùng tay bắt hắn.

“Ta không cần.” Triệt Nhi một khắc liền trốn được phía sau sư phụ.

“Triệt Nhi, ngươi về phòng trước, sư phụ cùng bọn họ nói chuyện đã.” Ma quân cười cười nhìn hắn nói.

“Nga, ta đây về phòng trước rồi.” Triệt Nhi thế này mới có chút không buông nhìn xem Vân Phi Tuyết, thấy nàng gật gật đầu hắn liền xoay người rời đi.

Ma quân thế này mới tiếp: “Hiên Nhi, ngươi cùng Tuyết Nhi về phòng trước nghỉ ngơi một chút, Phi Nhi ngươi cho người chuẩn bị bữa tối.”

“Dạ, sư phụ.” Bọn họ cùng nhau hồi đáp, biết sư phụ là cho bọn họ một cơ hội.

Tiêu Nam Hiên nắm tay nàng một đường đi trở về phòng mình, tiến vào phòng liền gắt gao ôm lấy nàng, nhiều năm thế này nàng một mình cùng các con, hắn biết nàng nhất định cũng chịu không ít cực khổ.

Vân Phi Tuyết ngẩng đầu lấy tay sờ qua khuôn mặt hắn: “Mấy năm nay ngươi tốt không?”

“Không tốt, nàng rời đi ngày nào ngày đó ta sẽ không tốt. Năm năm rồi ta thường xuyên nghĩ nàng đã về nhà rồi, nhưng là ta tin tưởng vững chắc nàng sẽ trở về cho nên ta luôn chờ nàng.” Tiêu Nam Hiên cầm tay nàng nói, hắn rốt cục cũng đợi được rồi.

“Cho nên ngươi liền từng tháng đưa ta một kiện lễ vật.” Vân Phi Tuyết cảm động mang theo tươi cười.

“Ngươi như thế nào biết? Chẳng lẽ ngươi đã về vương phủ?” Tiêu Nam Hiên sửng sốt, hắn giống như cũng không có nói qua cho nàng.

Vân Phi Tuyết chính là cười mà không nói, nàng đương nhiên đã về qua, sau khi nàng rời Vô Tình cốc chuyện thứ nhất chính là đi gặp hắn, nhìn hắn có ổn không.

“Nàng sẽ không là cố ý đi điều tra ta?” Tiêu Nam Hiên con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng lộ ra một tia nguy hiểm, hơi thở hắn liền vậy, hắn không đáng giá để nàng tín nhiệm sao?

“Ta không nên đi điều tra sao? Năm năm có lẽ ngươi đã sớm quên ta rồi hoặc là ngươi đã muốn tìm nữ nhân khác, dù sao nam nhân cũng là nửa động vật.” Vân Phi Tuyết mắt liếc hắn một cái, tuyệt không để hắn uy hiếp.

Nữ nhân khác? Động vật? Tiêu Nam Hiên vừa bực mình vừa buồn cười nhìn chằm chằm nàng, bay nhanh đến hôn môi nàng một chút rồi cố ý hỏi: “Nếu ta tìm nữ nhân khác ngươi liền làm sao bây giờ?”

“Làm sao bây giờ? Thỳ phải xem tình huống như thế nào, nếu chàng chính là giải quyết một chút sinh lý cần ta, có lẽ ta chỉ biết trừng phạt chàng một chút nếu chàng cưới người khác.” Vân Phi Tuyết cao thấp đánh giá hắn.

“Cưới người khác nàng sẽ làm sao?” Tiêu Nam Hiên nhìn chằm chằm nàng.

“Ta đương nhiên là từ này về sau mang theo hai bảo bối của ta đi tiêu dao cuộc sống, hoàn toàn quên chàng.” Vân Phi Tuyết trừng mắt nhìn hắn, hắn vẫn là hội nghĩ đến nàng khóc lóc om sòm, cầu xin cũng không nghĩ đến nàng có thể làm chuyện này.

“Nói lại lần nữa xem ?” Tiêu Nam Hiên mâu trung nguy hiểm, hơi thở nặng nề một phần, nàng cư nhiên nghĩ như vậy, lặng yên vô tức mang theo các con của hắn rời đi sao?

“ Giận à ?”. Vân Phi Tuyết lại cười lấy tay ôm cổ hắn, cũng học theo hắn, ở trên môi hắn hôn một cái nói: “Không cần, ta đã nói rồi, bởi vì không có loại khả năng này, bởi vì chàng đang đợi ta trở về, vậy là đủ rồi. Tiêu Nam Hiên, ta yêu chàng.”

Chính là nháy mắt đơn giản ba chữ này làm cho tâm hắn thực mềm mại đứng lên. Năm năm tưởng niệm, năm năm cảm tình tụ tập đều trong nháy mắt bùng nổ rốt cuộc ức chế không được, hắn cũng không muốn đi ức chế, hắn rõ ràng cảm nhận được chân thật người trong lòng mình.

“Vân Phi Tuyết, ta cũng yêu nàng.” Lời còn chưa dứt môi cũng đã hạ xuống, hắn hấp dẫn môi nàng, tình yêu triền miên…

Độ ấm bên trong càng lên càng cao, hai người gắt gao ôm nhau không khỏi ngã xuống một bên.

Nhìn dưới thân mắt đẹp mê ly thành thục tản ra xinh đẹp, tay hắn nhẹ nhàng cởi bỏ vạt áo trước ngực nàng, màn chậm rãi hạ xuống, trên giường quần áo phân tán, lung tung.

Hai thân hình chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ trên giường, kịch liệt run rẩy, tình yêu say đắm hóa thành kích tình…

Bình Luận (0)
Comment