Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Chương 203

Long Phi vươn tay hướng lên trên mặt hắn: “Sư huynh ngươi còn nhớ không? Đã từng không biết bao nhiêu lần ta muốn nằm ở trong lòng ngươi nhìn ngươi như vậy, hôm nay rốt cục đã được thực hiện rồi, ta đã thực thỏa mãn rồi.”

“Long Phi không cần nói nữa, để cho ta mang ngươi đi tìm đại phu, chờ ngươi khỏe lại ta sẽ cứ như vậy ôm ngươi có được không?” Tiêu Nam Hiên lại muốn ôm lấy hắn.

“Không cần, sư huynh, chỉ cần lúc này đây là đủ rồi, để cho như ta cứ như vậy nằm ở trong lòng ngươi, ta vốn không có gì phải tiếc nuối rồi.” Long Phi lắc đầu, chỉ cần để cho hắn lẳng lặng nằm trong lòng của hắn chết đi, cuộc đời này của hắn đã đủ rồi.

“Long Phi.” Tiêu Nam Hiên nghẹn ngào, hắn không biết hắn còn có thể nói gì sau đó nữa?

Vân Phi Tuyết chỉ đứng ở một bên, trong mắt đã đong đầy nước mắt nhưng mà nàng biết không thể đi quấy rầy bọn họ.

“Sư huynh ta thường thường nghĩ nếu không có thành kiến thế tục thì ngươi có thể đón nhận ta hay không?” Long Phi nhìn hắn, vấn đề này hắn đã từng hỏi qua chính mình cả trăm ngàn lần.

“ Sẽ, ta sẽ.” Tiêu Nam Hiên không chút do dự trả lời.

Long Phi đột nhiên cười khẽ , “Sư huynh tuy rằng biết ngươi gạt ta nhưng mà ta cũng thực vui vẻ.” Lời còn chưa dứt một ngụm máu tươi lại phun ra.

“Long Phi không cần nói nữa, ta mang ngươi đi tìm đại phu.” Tiêu Nam Tiên trong mắt đều là bối rối.

“Sư huynh không cần đâu, có thể chết trong lòng ngươi, so với còn sống ta càng cảm thấy hạnh phúc.” Long Phi mang theo vẻ mặt thỏa mãn, nhìn vẻ khẩn trương trên mặt hắn, nguyên lai sư huynh không phải đối với hắn không có cảm tình, nguyên lai sư huynh vẫn rất để ý hắn, có điều này vậy là đủ rồi, hắn còn cầu mong điều gì nữa chứ.

“Không, Long Phi, ta không cho ngươi chết, ta muốn ngươi còn sống.” Tiêu Nam Hiên ngữ khí bá đạo mang theo mệnh lệnh.

Long phi lại chính là mỉm cười, xoay đầu chuyển hướng về phía Vân Phi tuyết hướng nàng vẫy tay.

“Long Phi.” Vân Phi Tuyết nghẹn ngào, nước mắt ẩn chứa trong mắt không chịu khống chế mà rơi xuống, từng hạt rơi xuống dưới, ngồi xổm xuống bên người hắn.

“Phi Tuyết, ngươi biết không? Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy ngươi ta đã thích ngươi rồi, thích của ngươi kiên cường, thích của ngươi không sợ.” Long Phi nhìn nàng, chỉ là chính mình cũng không có yêu thượng nàng.

“Phải, ta biết, ta cũng thích ngươi.” Vân Phi Tuyết cầm tay hắn , trong mắt chứa đầy nước mắt nhưng trên mặt vẫn cứng rắn, ngoại trừ một chút ý cười, nàng vẫn thiệt tình xem hắn là bằng hữu, thực lòng là bằng hữu.

“Nhưng mà ta yêu nhất vẫn là sư huynh, ngươi biết không? Ta rất ghen tị với ngươi, lần kia ta thật sự là muốn giết ngươi, Phi tuyết tha thứ cho sự ích kỷ của ta.”

“Ta biết ta không trách ngươi.” Nươc mắt của nàng chảy càng lúc càng dữ.

“Vậy là tốt rồi, Phi Tuyết đáp ứng ta, thay ta hảo hảo thương hắn, hảo hảo chiếu cố hắn, nhất định phải làm cho hắn hạnh phúc.” Trong lời nói của Long Phi mang theo thỉnh cầu.

“Không, Long Phi, ngươi muốn thì chính mình đi mà hảo hảo thương hắn, chiếu cố hắn.”

Long Phi trên mặt lại mang theo tươi cười, lấy tay chậm rãi kéo tay của bọn họ sau đó đặt ở cùng nhau, “Sư huynh, Phi Tuyết chúc các ngươi…hạnh…phúc.”

Bàn tay đang nắm chặt tay bọn họ , đột nhiên chậm rãi rơi xuống, đầu cũng chậm rãi hạ xuống, lại mang theo vẻ mặt tươi cười thản nhiên mà hạnh phúc, an tường như vậy.

“Long Phi.” Tiếng gọi thê thảm tuyệt vọng vang vọng khắp sơn cốc này.

Tiêu Nam Hiên thống khổ ngửa mặt lên trời thét dài, nơi khóe mắt nước mắt chảy xuống từng giọt rơi xuống trên gương mặt của Long Phi.

Thiên Sơn lão nhân thống khổ nhắm mắt, lại đột nhiên sắc bén mang theo bi ai thống khổ bắn về phía Vô Tình sư thái, âm thanh chất vấn nói: “Đây là kết quả ngươi muốn sao? Đây là trả thù ngươi muốn sao? Ngươi làm được rồi đấy, thế này so với giết ta càng làm cho ta thống khổ hơn, hiện tại ngươi vừa lòng rồi chứ.”

Vô Tình sư thái thân thể loạng choạng lui lại phía sau mấy bước , “Đây là kết quả nàng muốn, đây là nàng trả thù nàng muốn, nhưng là vì sao? Trả thù hắn rồi nhưng nàng không vui vẻ cũng không có được giải thoát giống như trong tưởng tượng, mà cảm giác chính là bi ai trống rỗng thê lương.”

Vân Phi Tuyết đột nhiên cầm tay Long Phi, quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên thiên không, trên mặt tràn đầy nước mắt mang theo thành tâm cầu nguyện: “Ta khẩn cầu trời cao cho Long Phi một cơ hội trọng sinh để cho hắn xuyên qua đến ngàn năm sau có được một tình yêu không giống như vậy.”

Một đạo hào quang đột nhiên từ trên bầu trời chiếu xuống trên người Long Phi trong giây lát rồi biến mất.

“Hiên, hắn trọng sinh rồi, hắn được tái sinh rồi.” Vân Phi Tuyết trên mặt mang theo kinh hỉ vừa khóc vừa cười.

“Hắn trọng sinh rồi.” Tiêu Nam Hiên thống khổ trong mắt hiện lên một tia hào quang lập tức nghĩ lại nói : “Ngươi là nói hắn cùng ngươi giống nhau.”

“Ân.” Vân Phi Tuyết gật gật đầu, “an bài như vậy đối với hắn cũng không phải là một chuyện không tốt, hắn cũng sẽ có được một tình yêu bất đồng như vậy.”

“Tiêu Nam Hiên chậm rãi buông thân thể hắn, biết hắn cuối cùng vẫn còn sống, cũng là một loại an ủi.

Vân Phi Tuyết đứng dậy cước bộ nặng nề đi từng bước đến trước Vô Tình sư thái, lòng của nàng rất lạnh đã không còn độ ấm.

“Tuyết nhi.” Vô Tình sư thái kêu một tiếng, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nàng sắc mặt lạnh như băng như thế.

“Sư phụ.” Trong tiếng ‘sư phụ’ này của Vân Phi Tuyết có vô hạn bi ai, “ta chưa từng trách ngươi luôn luôn lợi dụng ta, nhưng mà ta thật không ngờ ngươi vì cừu hận của chính mình, vì trả thù sư công, thanh kiếm trong tay cư nhiên muốn giết ta, chẳng lẽ ngươi đối với ta thật sự không có một chút tình thầy trò nào sao?”

“Tuyết nhi, không phải, ta biết bọn họ sẽ cứu ngươi.” Vô Tình sư thái nhìn thấy sự tuyệt vọng trong mắt nàng, thật sự không nghĩ muốn giết nàng nhưng mà nàng quả thật là muốn giết bọn họ, làm cho Thiên Sơn lão nhân thống khổ.

“Vậy sư phụ lại lợi dụng ta.” Vân Phi Tuyết bi ai cười lạnh, nói một chữ một vạn phần tuyệt tình: “Sư phụ đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi một tiếng ‘sư phụ’, từ giờ trở đi ngươi không còn là sư phụ của ta nữa, ta không có sư ph tuyệt tình như vậy, ta với ngươi không còn quan hệ gì nữa.”

Nói xong đầu cũng quay lại mà bước đi đến bên cạnh Tiêu Nam Hiên, cùng hắn nâng thân thể của Long Phi dậy, một bên mắt mang theo nước mắt nói với Thiên Sơn lão nhân: “Sư công chúng ta trở về thôi.”

Bình Luận (0)
Comment