Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương

Chương 31

Tiểu Đào bị điểm huyệt ngủ, giờ phút này mới mở to mắt tỉnh lại, liền thấy Vân Phi Tuyết ghé vào bên giường phun dữ dội, sắc mặt có chút phát hoảng, vội vàng bước nhanh đi qua, nâng nàng dậy: “Tiểu thư, ngươi làm sao vậy?”

Vân Phi Tuyết ngồi đến bên giường, lắc đầu nói: “Không có gì? Đột nhiên có điểm không thoải mái, đúng rồi, ngươi như thế nào ngủ ở trên bàn, về sau cứ ngủ trên giường, như vậy sẽ sinh bệnh đấy.”

“Tiểu thư, ngươi không thoải mái, có nặng lắm không?” Tiểu Đào lập tức khẩn trương hỏi.

“Không có việc gì.” Vân Phi Tuyết nhẹ nhàng bâng quơ nói, nếu Tiểu Đào nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, phỏng chừng hiện tại sẽ sợ không dám đến gần nàng, đột nhiên nhớ tới hỏi:“Tiểu Đào, Dạ công tử là ai?”

Tiểu Đào nao nao, vui vẻ kêu lên:“Tiểu thư, ngươi hồi phục trí nhớ rồi, ngươi nhớ rõ Dạ công tử rồi.

“Không có.” Vân Phi tuyết cắt ngang nàng, cả đời này trí nhớ của nàng cũng không thể hồi phục.

“Không có.” Tiểu Đào lại sửng sốt, sau đó nghi hoặc hỏi:“Vậy tiểu thư, như thế nào biết Dạ công tử?”

“Hắn vừa rồi đã tới, muốn dẫn ta đi, bất quá, ta cự tuyệt rồi, hắn liền một mình rời đi.” Vân Phi Tuyết thản nhiên giải thích, lời nói hoàn toàn xem nhẹ.

Tiểu Đào gắt gao nhìn chằm chằm nàng, sau đó mới thở dài nói: “Nếu tiểu thư không phải mất trí nhớ, nhất định đã cùng Dạ công tử đi rồi.”

“Tiểu Đào, nói ta nghe, ta cùng hắn là như thế nào?” Vân Phi Tuyết có vẻ quan tâm điều này, nghe khẩu khí Tiểu Đào, nàng hẳn là rất yêu Dạ công tử kia.

“Ân.” Tiểu Đào gật gật đầu, sau đó chậm rãi mở miệng.

*****

Ngoài thành trên một con đường nhỏ, bốn kiệu phu đang khiêng một chiếc kiệu, bên cạnh là một cái nha hoàn đi theo. Đột nhiên trên trời một trận sấm ầm ầm vang lên, cuồng phong đột nhiên dữ dội, bầu trời vốn trong xanh lập tức thay đổi sắc mặt.

Kiệu phu cước bộ nhanh hơn, nghĩ trước khi trời mưa có thể về tới phủ, nhưng một khắc sau đó trời đã mưa tầm tã.

“Tiểu Đào, tìm một chỗ trú mưa.” Trong kiệu truyền ra một âm thanh mềm nhẹ.

“Vâng, tiểu thư.” Bên ngoài nha hoàn lấy tay che mưa, đột nhiên phát hiện phía trước có một gian nhà, vội vàng nói:“Chúng ta tới đó trú mưa đi.”

Kiệu phu gia tăng cước bộ, nâng cỗ kiệu đi vào, sau đó đặt cỗ kiệu xuống, đứng ở một bên, quần áo đã ướt sũng.

“Tiểu Đào, các ngươi thế nào?” Bên trong kiệu một cô gái mỹ mạo đi ra, nhìn nha hoàn bên cạnh hỏi.

“Tiểu thư, không có việc gì.” Tiểu Đào lắc đầu.

“Tiểu nương tử đẹp quá, bổn thiếu gia ta hôm nay gặp may mắn rồi, trú mưa lại gặp được một mỹ nhân xinh đẹp như vậy.” Từ cửa đột nhiên đi vào một công tử quần áo hoa lệ, phóng đãng, ánh mắt mê đắm nhìn chằm chằm tiểu thư, phía sau đi theo hai cái gia đinh.

“Các ngươi muốn làm gì?” Bốn kiệu phu lập tức chắn trước người tiểu thư.

Công tử phóng đãng lập tức nhìn về hai cái gia đinh phía sau, gia đinh lập tức hiểu ý, cực nhanh xuất thủ, một người một cước, bốn kiệu phu lập tức gục xuống, kêu rên đứng lên.

“Mỹ nhân lại đây, làm cho ta hảo hảo thương ngươi.” Công tử phóng đãng đi bước tiến về phía nàng.

Vân Phi Tuyết cùng Tiểu Đào nhìn người trước mắt cười có chút dữ tợn, hoảng sợ lui về phía sau …………..

Bình Luận (0)
Comment