Cô Đơn Ơi Chào Nhé!

Chương 11

4:30 pm, Kapul airport.

“ Soạt …soạt …soạt!”

Người đàn ông ăn mặc thoải mái, với mắt kính đen trên sóng mũi cao, cùng làn da vàng đặc trưng, anh ta có vẻ hơi sốt ruột.

Vừa quẹt thẻ an ninh liền lập tức nhìn dáo dác xung quanh, đảo mắc một lượt vẫn không thể thấy được dòng chữ tiếng việt nào có tên mình. Chỉ thấy hàng dài người mặc quần áo như đang “ phủ bao bố” lên người, trên tay họ cầm những tấm bảng được viết bằng các nét chữ ngoằng ngèo, anh nghĩ họ đang thi nhau vẽ giun trang trí lên đó.

Hừm … cũng đặc biệt đó!

Anh theo thói quen móc từ trong túi ra chiếc điện thoại, sau khi khởi động hoàn tất, trên màng hình báo nhiệt độ hiện tại là bốn mươi bốn độ C. Ánh mắt không tự chủ lại lướt qua một lượt những người trước mặt, trong lòng không khỏi than thầm một tiếng, thật lợi hại, họ không bị nóng mà chết, hiện tại nếu người cần đến không đến anh sẽ bị nhiệt độ nơi này thiêu cho chết.

Qủa không hổ danh một đất nước nuông chiều tử thần a!

Chiếc taxi công cộng dừng trước mặt anh, người bên trong bước ra. Người cần đến đã đến anh cũng không muốn nhiều lời định chỉ nói “ hi”, để bày tỏ thiện tình. Nhưng cô nàng này sao thế nhỉ? Vừa thấy anh liền nhào tới ôm thật chặt.

Anh cười nhẹ, nói: “ Hi! Cố nhân.”

“ Trần Thuận! Welcome to Afganistan, hahaha.”, cô cố tình trườn tới bên anh để nói, hơi thở cũng lượn lờ thổi gió khí bên tai.

Anh không kiềm được khẽ rùng mình, đẩy nhẹ cô ra, cười như mếu.

“ Em ăn hiếp anh thành nghiện rồi hả! Sao điệu cười của em nghe rùng rợn như phim kinh dị thế Thanh?”

“ Ha ha ha em nào có! Em mừng vì anh đã đến thôi mà.”, Trang Thanh dùng tay vuốt lại đuôi tóc của mình, sau đó vội giúp anh mang hành lí lên xe.

Chiếc xe bon bon chạy trên phố xá thủ đô Kapul, hòa nhập trên tuyến đường đông nghẹt xe cộ, trong xe bởi vì không có hệ thống điều hòa nên tất cả cửa kính xe đều được hạ xuống. Nhiệt độ bên ngoài vẫn cứ hừng hực, xe chạy, gió thổi phất vào bên trong, đem theo khói bụi mịt mù làm cho con người khi mới tiếp xúc liền có cảm giác ngột ngạc, bí bách.

“ Thật là sai lầm.”, Trần Thuận vỗ hai tay vào nhau kêu “ tách”, sau đó lôi kéo trong balo ra một tuýp nhỏ spf 45++, thoa đều lên mặt, thỏa mãn thở ra một hơi.

Trang Thanh nhìn thấy hành động nhỏ này của anh, liền chịu không nổi bật cười thành tiếng.

“ Anh thật là …có cần kỹ lưỡng đến vậy không? Đàn ông gì mà có chút bụi cũng không thể chịu nổi, thật khác ngày xưa quá! Ngày trước anh có thể này đâu nhỉ?”

“ Tin anh đi, giá trị của con người luôn luôn thay đổi theo năm tháng, anh bây giờ sống nhờ vào khuôn mặt này đấy!”

“ Anh chẳng phải là “ mean boy” sao?”

“ Ha ha ha đúng đúng!”

Anh cười phá lên một tiếng, nhưng khi xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, tiếng cười liền im bặt, như trước đó nó chưa từng vang lên vậy, rất nhanh chóng. Trang Thanh nhìn theo hướng ánh mắt anh, thấy bên ngoài là lá cờ hình chữ thập của một trạm xá nằm bên đường, trong lòng cô cũng rầu rĩ đi không ít.

“ Anh rất lo cho em ấy! Đã qua bốn tháng bặt vô âm tín rồi Thanh ạ.”, giọng anh buồn bã vang lên.

“ Em xin lỗi! Tất cả cũng tại em quá bất cẩn, hại em ấy mất tích.”

Từ ngày, Trần Dạ mất tích, cô thật sự rất lo lắng, cô đã đi khắp mọi nơi thử thăm dò tin tức, cũng đã tận dụng hết mọi mối quan hệ mà mình có, hy vọng có thêm thông tin về cô ấy. Nhưng tất cả như muối bỏ biển, không một chút hồi âm nào. Cô sợ rằng bản thân sẽ bị sự hối hận và tự trách dày vò đến không thở nổi mất.

“ Em đừng suy nghĩ nhiều, chẳng ai muốn điều đó xảy ra cả! Số phận đã sắp đặt sẵn cả, dù muốn dù không thì nó đều xảy ra. Chúng ta là người phàm nào địch nổi ông trời chứ.”

“ Em chỉ mong em ấy có thể sống sót!”

“ Anh cũng vậy.”

Hai người lại rơi vào im lặng, để mặc cho cảm xúc của mỗi người chia đôi đường suy nghĩ. Bởi họ biết rõ, dấu sau những dãy nhà, hay những ngọn núi xa xa nằm yên tĩnh một góc kia là lưỡi hái tử thần không ngừng rình rập, một cô gái bé nhỏ như thế, cô làm cách nào mà có thể tồn tại nơi tràn ngập những nổi hiểm nguy này đây!

Thành phố đã bắt đầu chìm vào sắc đỏ của hoàng hôn, một màu đỏ của đô thành, ở nơi ấy cũng có những con người ôm trong lòng nỗi thổn thức muốn được đoàn tụ.

***

“ Mệt không? Để tôi giúp em nhé! ”, giọng nói của ai đó cũng dịu dàng đi không ít.

“ Không cần.”

Trần Dạ khuôn mặt lạnh tanh, mang một giỏ đầy ắp đồ bẩn hướng phía sau núi đi đến. Rose nhìn thấy cô không thèm để ý đến mình, đánh mắt, hai thuộc hạ của anh liền đi lên trước đón lấy giỏ đồ trên tay cô, cuối thấp người lui về sau.

Trần Dạ khó chịu, cô chẳng thèm giành giật với họ, không cho cô làm hả, được cô làm việc khác dù sao trong doanh trại cũng không thiếu việc cho cô làm.

Cô kéo khăn che mặt, để lộ khuôn mặt trắng noãn liếc mắt nghiến răng với người bên cạnh, cố tình cho anh thấy cô đang cực kỳ ghét bỏ anh, tốt nhất anh nên biến khỏi tầm mắt cô ngay.

“ Được rồi! Tôi sai rồi, em giận nhiều như thế có phải là em đang để ý đến tôi không hả? Ha ha ha.”

Anh ta đang là mắc chứng hoang tưởng nặng sao?

Để ý?

Có mà hận không cạp được cho anh một miếng thịt ấy.

Cô không thể đoán được thật ra anh ta đang muốn gì, định chơi trò ám muội với cô?

Tờ mờ sáng, khi mọi việc đã gần xong, muốn lén lút nghỉ ngơi một chút, chưa kịp, thì người đã bị ôm đi rồi. Anh ta nghênh ngang ôm cô nhét vào trong xe trước hàng trăm ánh mắt kinh ngạc của mọi người, làm cô vừa xấu hổ vừa tức giận. Cố vùng vẩy để thoát ra, nhưng lại bị người đàn ông đáng ghét kia dọa sẽ hôn cô trước mặt tất cả mọi người. Cô thà chết chứ nhất quyết không làm trò đùa cho thiên hạ!

Vì thế mà hiện giờ cô lại được về doanh trai, còn tất cả mọi người phải ở lại tiếp tục công việc, cô hơi có chút gì đó áy náy trong lòng. Điều làm cô khó chịu không chỉ có việc anh ta hành động lỗ mãng mà kể từ khi về đến nơi anh ta cứ liên tục quấn lấy cô không chịu đi.

Thật là một tên phiền phức!
Bình Luận (0)
Comment