Cô Đơn Ơi Chào Nhé!

Chương 4.2



Những tháng ngày trôi qua tiếp theo của Trần Dạ tương đối nhẹ nhàng, chỉ trừ một việc khiến cô cảm thấy phiền hà. Đó là hắc thiếu gia Trần Thuận đổi sở thích từ đi Phượt bằng môtô sang thú tiểu khiển nuôi thú cưng, anh ta cách vài ba ngày lại đem về một con chó to quá nửa người Trần Dạ. Toàn là giống chó được nhập từ những quốc gia Đông Âu, Châu Âu …, bọn chúng được nhốt vào những chiếc lồng to sau vườn hoa của ông bác.

Trần Dạ được hắc thiếu gia giao cho nhiệm vụ chăm sóc chúng vào những lúc anh ta bận, cô ra sức phản đối nhưng có vẻ như không mấy hiệu lực.

“ Này anh thật quá đáng! em có phải culi của bọn nó đâu? Anh không thấy mấy con chó cưng của anh nhìn giống chó sói lắm sao.”

“ Nhãi con … em thì biết gì? Giống chó này người ta gọi là Husky, là loại chó kéo xe ở vùng Đông Bắc Siberia, một con tầm mấy chục đô chứ không ít đâu nhé!”

“ Em mặc kệ, em vẫn không thích bọn chúng?” , Trần Dạ mặc hầm hầm phản đối, quả thực cô rất sợ bọn chúng, cô có nỗi ám ảnh với chó, ngày xưa lúc Trần Dạ còn bé từng bị một con chó mới đẻ con rượt cô chạy lòng vòng trong sân nhà hàng xóm, kết quả là cô bị nó táp một phát ngay mông, vết cắn sâu đến nỗi đến tận bây giờ vẫn để lại một vết sẹo nổi bật.

Trần Thuận thấy lần này có vẻ như cô rất kiên quyết, đành hạ giọng xuống nước, chạy xuống nhà dưới rót cho Trần Dạ ly nước mát, còn dùng cái ly do Tiệp Khâm từ Ả Rập gửi về cách đây vài tháng, cái ly có họa tiết rất đặc biệt, là một nhà thờ mang hơi hướng của người Hồi giáophía dưới còn khắc tên Trần Dạ bằng tiếng Ả Rập.

“ Con nhóc này, anh nhờ em có tí việc thế mà em vẫn không giúp anh. Uổng công anh vì em mà chạy đôn chạy đáo giúp đỡ em liên lạc được với anh hai, em nói xem cái ly đang cầm trên tay em là do ai không quản khó nhọc, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng để đưa đến tay em chứ?”, hắc thiếu gia chống tay lên trán, vẻ mặc rầu rĩ ngã về sau ghế, nhưng ánh mắt đảo nhanh về phía Trần Dạ xem xét phản ứng của cô, thấy cô có vẻ như đã lung lay ý chí, hắc thiếu gia đứng dậy thở ra một hơi dài rõ to, cố ý cho Trần Dạ nghe thấy, lấy tay vỗ nhẹ lên đùi vẻ chán nản …

“ Haizz … thôi vậy! Cô đã kiên quyết đoạn tuyệt, phủi sạch công lao của anh, thì người làm anh này cũng đành phải chịu. Ai bảo anh thương cô làm gì, mấy con chó của anh có đói khát hay kêu gào thảm thiết vì không thể có chủ chăm cũng đành mặc kệ chúng vậy!”, giọng nói của hắc thiếu gia vang lên bên tai Trần Dạ.

Trần Thuận đi được vài bước, phía sau truyền đến tiếng của Trần Dạ, anh ta mừng như trúng số độc đắc, nhãi con cuối cùng cô cũng dính bẫy của anh rồi nhé! Ha…ha…ha, Trần Thuận cười ngoác cả miệng, nhưng vì anh xoay lưng về phía trước nên cô không thấy được bộ dạng này của hắc thiếu gia.

“ Thôi được rồi, em sẽ chăm bọn chúng giúp anh. Nhưng mà chỉ một thời gian thôi đấy, khi nào em nhận được giấy báo đậu đại học thì anh phải tự lo cho bọn chúng đấy, em không giúp cho nữa đâu.”, Trần Dạ bất đắc dĩ nói.

“ Rồi … em cứ yên tâm! Đến lúc đó anh sẽ giải quyết gọn gàng cho em xem.”

“ Em cũng mong là được như vậy!”

Trần Thuận nở nụ cười nham nhở, đắc ý đi lên lầu.



Kapul, Afghanistan.

Bên ngoài bão cát đang cuồn cuộn càng quét qua thủ đô, những ngôi nhà có mái che đều được đóng kín cửa, không khí ở đây mù mịt, đường phố không một bóng người, dần trở nên vắng lặng, đất nước gắn liền với hơn năm mươi năm hỗn loạn giờ đây cũng trở nên sơ xát tiêu điều hơn hẳn.

Phía xa, mờ mịt trong làn gió cát có hai chiếc xe jeep màu xanh đang chạy băng băng tới, trên xe những người đàn ông với trang phục kín cổ, đầu đội khăn đóng cùng với một tấm lụa hình ô vuông che kín khuôn mặt họ, trên tay mỗi người đều được trang bị những khẩu súng với kích thước lớn được lắp đầu giảm thanh.

Chiếc xe dừng lại, tất cả họ đều đứng bên ngoài, cánh cửa duy nhất từ chiếc xe jeep đằng sau vẫn luôn được đóng chặt giờ đây được bật tung mở ra, người đàn ông với thân hình cao lớn bước xuống xe, anh ta mang một đôi boot sault cổ cao thường được dùng trong quân đội, trên người mặt một bộ quân phục màu xanh đậm, bên ngoài khoácáo măng tô qua hết gối, một nửa khuôn mặt khuất sau chiếc nón đen gắn quốc kỳ, lộ ra bờ môi bạc mỏng cùng sống mũi cao ngất.

Cả người anh toát ra khí chất lạnh lùng cùng nguy hiểm tột độ!

Đối diện ngôi nhà trắng, một đoàn người với những bước chân gấp rút vội đi nhanh tới, trong đó đi đầu là người đàn ông có râu hùm rất rậm rạp, bên hông hắn còn mang theo một khẩu súng lục ngắn M1911 đời mới nhất. Bước tới gần người đàn ông mặc quân trang đang đứng vững chải trong cơn bão cát, hắn ta cúi đầu cung kính hành lễ.

“ Thiếu gia, ngài đã trở về! Tư lệnh chờ ngài đã lâu lắm rồi, mời ngài bước vào trong.”

Người đàn ông mặc quân trang khẽ gật đầu, sải những bước chân dài đi vào tòa nhà trắng đối diện. Bên trong được trang hoàng với lối kiến trúc kết hợp Á – Âu nổi bật, thảm lót sàn cũng là loại thượng hạn, làm từ da thú rừng quý hiếm. Căn phòng bí mật nằm sau một giá sách lớn được mở ra , người đàn ông mặc quân trang đi nhanh vào trong, cánh cửa đóng sầm lại,trở về trạng thái nguyên vẹn không vươn lại bất kỳ dấu vết gì. Bên trong phòng họp có khoảng hơn hai mươi người, những khuôn mặt đăm đăm căng thẳng làm cho bầu không khí dần trở nên áp bứt, thiếu không khí trầm trọng.

“ Shalad con đã trở về, tạ ơn thánh Alla! Ta cứ ngỡ con …”, Tư lệnh mừng rỡ khi thấy con trai trở về sau trận đánh ác liệt phía Bắc, thần thánh đã bảo hộ con ông, để giờ đây anh được trở lại một cách nguyên vẹn bên ông.

“ Thưa cha, con đã trở về bên người!”, Shalad cúi người hành lễ với cha mình, anh gỡ chiếc mũ trên đầu xuống, mái tóc đỏ rực ánh lên giữa ánh sáng với những ngọn đèn sáng trưng trong phòng trông thật chói mắt.

Anh mang trong mình hai dòng máu Anh và Ba Tư, từ nhỏ cuộc sống của anh gắn liền với súng đạn, mẹ anh là một người phụ nữ Anh chính gốc, ngoại hình của anh thừa hưởng khá nhiều từ bà. Nhưng đáng tiếc anh mất đi tình thương từ mẹ khi còn rất bé, câu chuyện về cái chết của mẹ anhlà một bài toán bí ẩn mà anh luôn muốn tìm ra chân tướng.

“ Đại tá, chúng tôi rất mừng khi ngài được bình an trở về. Bên chiến tuyến phía Tây Nam vùng Manshi hiện đang rất căng, quân phiến loạn càng ngày càng to gan lớn mật, bọn chúng khủng bố khắp nơi, tuần trước bọn chúng vừa khủng bố hai tòa Thị chính trong Thủ đô, chúng tôi rất lo ngại về việc này.”, một sĩ quan cấp Thượng lên tiếng.

“ Tôi biết, Tư lệnh đã đề cập về việc này trước khi tôi đến đây! Sở mật vụ hiện đang rà soát rất kỹ, nên việc này không thể kết thúc nhanh chóng được.”

, Shalad cởi áo khoác ngoài, ngồi bên cạnh cha mình, vẻ mặt anh nghiêm nghị.

“ Shalad, trước khi con tới đây cha và các tướng lĩnh cũng đã lập ra được một kế hoạch tương đối ổn thỏa!”, Tư lệnh Mahaxen dè dặt nói với Shalad, ông cùng mọi người sẽ cài người thân tính vào tổ chức phiến quân Manshi, người này phải thật trung thành, tài giỏi và khéo léo thì mới có hy vọng được. Bọn họ bàn tính hết cả buổi sáng, suy đi tính lại cũng chỉ có duy nhất một người thích hợp nhất cho việc này, đó là con trai duy nhất của ông – Đại tá Shalad.

“ Shalad, con hoạt động tại sở mật vụ đã hơn mười năm, còn có tài chiến lược cùng sự khéo léo, ta lại cũng chỉ có thể tin tưởng hoàn toàn vào con. Nên nhiệm vụ lần này, dù ta thật sự không muốn cũng không còn cách nào khác, vì chính phủ này cũng vì đất nước, nên nhiệm vụ lần này con phải hoàn thành cho bằng được dù phải trả bằng bất cứ giá nào.”

Mọi người đều đổ dồn mọi ánh mắt vào người Shalad, chú ý từng biểu cảm của anh, nhưng có vẻ như anh chẳng mấy bận tâm, đối với anh sinh mệnh này từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc nó đã không còn do anh định đoạt.

“ Từ khi con tham gia quân đội cho tới nay, mệnh lệnh con sẽ luôn chấp hành. Chỉ có điều người là cha con, con có một thỉnh cầu này.”, giọng Shalad trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn. Sau khi thấy Tư lệnh Mahaxen gật đầu tỏ vẻ đồng ý, anh nói tiếp.

“ Sau khi nhiệm vụ kết thúc , con muốn trở thành một thường dân bình thường, sống một cuộc sống bình thường, rời xa khỏi chiến trường. Con sẽ giao nộp lại cho cha mọi chức tước mà con đang giữ.”

Mọi người có mặt trong kháng phòng đều sửng sốt trước quyết định đột ngột của vị Đại tá trẻ, ai cũng biết anh là người con trai duy nhất của Tư lệnh, không sớm thì muộn anh cũng sẽ là người thừa kế toàn bộ quyền lực trong quân đội Chính Phủ, nhưng thật không ngờ anh lại có thể cầu xin một việc như vậy. Tư lệnh Mahaxen ra chiều khó xử, ông biết rất rõ bản tính của người con này, trải qua bao nhiêu thăng trầm, chứng kiến những trận đánh khốc liệt, có khi còn tắm máu của chính những người anh em mình để sống, có lẽ con trai ông cần đến lúc phải nghỉ ngơi rồi!

“ Được ta đồng ý với lời thỉnh cầu của con! Con trai ta.”

“ Nhiệm vụ lần này Đại tá Shalad đã được thay đổi thân phận,ngài sẽ mang danh hầu cận của người Manshi – Rose Cyrus để hoạt động trong căn cứ địch. Tên của nhiệm vụ là Ros- 6, ngài sẽ có sáu năm trong lòng địch, từ giờ trở đi chúng tôi sẽ sắp xếp cho ngài một cái chết hoàn hảo để xóa tên Shalad ra khỏi sở mật vụ.”

Shalad chỉ nói “ Được”, sau đó rời đi nhanh chóng, chỉ còn lại những ánh mắt mang nhiều nét phức tạp dõi theo bóng lưng cao lớn của anh.



Tiệp Khâm tham gia quân đội xuyên biên giới – lính Liên Hợp Quốc được hơn bốn tháng, trên người anh đã thêm rất nhiều vết sẹo do trúng đạn.

Ở nơi đây, ngoài chết chóc ra thì vẫn là chết chóc, cuộc chiến giữa các thế lực chống phá ngày càng trở nên gay go hơn bao giờ hết, thần kinh của anh lúc nào cũng trong trạng thái căng như dây đàn để đối mặt với tử thần, chỉ khi đêm về tâm hồn anh mới nhẹ nhõm được hơn đôi chút.

Anh nhớ đến bóng dáng nhỏ nhắn của Trần Dạ mỗi khi cô loay hoay trong bếp, những lúc cô trầm ngâm, hay lúc cô cười, ngay cả điệu bộ chanh chua mỗi khi cô muốn gây hấn với Trần Thuận.
Bình Luận (0)
Comment