Cô Đơn Ơi Chào Nhé!

Chương 5.2

Khi máy bay vừa cất cánh cô nhìn ra ngòai cửa sổ, trong lòng tự thì thào với chính mình: “ Hai bác, anh họ tạm biệt. Tổ quốc tạm biệt, hẹn ngày gặp lại.”

***

Đêm khuya, khi hầu hết mọi người đã an giấc, trong bóng đêm vài bóng người di chuyển cực nhanh, họ men theo một bức tường rào, leo lên mái nhà vòng qua vườn hoa của một hậu viện.

Bên trong hậu viện, đèn đóm đều tắt ngóm, không gian im ắng đến rùng rợn, một người trong số bọn chúng ra hiệu cho đồng bọn đột nhập vào tòa nhà lớn nằm phía sau vườn hoa, họ dùng sợi dây thừng có đầu bám bằng sắt, sau đó quăng mạnh sợi dây lên cho chúng bám chặt vào vách, một người đàn ông bịt kín từ đầu đến chân, vai đeo khẩu súng lớn, dùng tay kiểm tra dây thừng rồi lanh lẹ bám vào sợi dây leo lên, trườn trên sợi dây giống như động tác của loài rắn.

Khi bọn chúng đột nhập thành công vào tòa nhà, vội di tảng ra để săn lùng, nhưng có lẽ bọn chúng không lường trước được rằng từ lúc chúng đặt chân vào tòa nhà, cũng đã có sẵn một người đang ẩn mình trong một góc tối, dùng đôi mắt sáng tựa chim ưng lặng lẽ quan sát mọi nhất cử nhất động của chúng. Người đàn ông nhếch khóe môi, cánh môi bạc mỏng khẽ hé mở, một tiếng huýt gió vang lên bên trong không gian tĩnh mịch.

Bọn áo đen khựng lại, cùng lúc đó trong góc tường người đàn ông vụt tới, anh ta dùng tay bịt chặc miệng người áo đen, sau đó dùng dao sắt nhỏ kết liễu hắn ta, hành động nhanh gọn lẹ, giết người một cách chuyên nghiệp, một tiếng động nhỏ cũng không hề có.

Tiếng súng nổ vang, liên tiếp phía Đông của tòa nhà, tiếng người hò hét dồn dập, tiếng bước chân có quy luật vang vọng trong hành lang, tòa nhà từ trong bóng đêm giờ đây sáng bừng không chừa mọi ngóc nghách, hai người áo đen bị dồn vào một góc tất cả bọn chúng đều trở nên hoảng loạn vội đẩy cánh cửa lớn phía sau tìm cách ẩn nấu.

Bọn chúng vừa đẩy cánh cửa, phía trong liền hiện lên một bóng dáng cao lớn, anh ta ngồi trên một cái ghế bành giữa phòng, trên tay cầm một ly rượu vang đỏ, ngón tay thon dài lắc nhẹ, chất lỏng trong ly cũng vì thế mà sóng sánh bên miệng thành.

Một người trong bọn chúng bước về phía anh, hắn ta cầm trên tay khẩu súng lục nhắm thẳng hướng đầu người đàn ông phía trước, cùng lúc đó những dấu đỏ của súng bắn tỉa đều xuất hiện trên ngực trái của bọn chúng, người áo đen liền dừng động tác nhưng hắn vẫn không quên giữ nguyên tư thế cầm súng hướng về phía trước, một phát súng xuyên qua cửa kính trong phòng trúng vào tay hắn, khẩu súng trên tay rớt xuống đất, máu tươi bắn ra vươn vải khắp sàn, cùng lúc hắn ta gục xuống sàn, toàn thân vì đau đớn mà trở nên run rẩy, hắn dùng tay còn lại không bị thương giật phẳng tấm vải đen trên mặt ra, hắn ta cười to một tiếng, vẻ mặt bất kham nói:

“ Rose, mày còn nhớ tao chứ?”

Anh đứng lên, đi về phía hắn, trên tay cầm một con dao găm Thụy sĩ mũi nhọn, nhìn hắn ta cười cười:

“ Ồ tao không ngờ lại là mày! Vết sẹo trên mặt mày vẫn khá đẹp đấy …Vit-ta. Tao vẫn còn nhớ rất rõ giây phút mà tao dùng con dao này để ghi dấu lại trên mặt mày, không biết mày có còn nhớ không hả Vit-ta.”

Người đàn ông tên Vit-ta nghiến răng, vẻ mặt hắn ta căm phẩn, hắn ta tất nhiên vẫn còn nhớ rất rõ nỗi nhục ngày hôm ấy, vốn hắn từng là thuộc hạ rất thân tính của thủ lĩnh Manshi, nhưng không ngờ lại có một ngày bại dưới tên con lai này, lại còn bị hắn ta phá hủy gương mặt, mối thù ấy hắn nhất định phải trả cho đủ.

“ Tao thật tiếc hôm đó không bắn nát sọ của mày đấy Rose ạ!”

“ Mày biết không Vit-ta, mày mãi mãi thua cuộc vì mày quá ngạo mạn và xem thường đối thủ của mình. Nhưng không có quá nhiều cơ hội cho mày sửa chữa lỗi lầm đó đâu.”

“ Mày là tên khốn kiếp Rose, mày cũng chỉ là một tên chó săn của Manshi thôi, mày cũng không tốt đẹp hơn tao là mấy đâu …ha…ha… sớm muộn gì Manshi cũng sẽ cho mày xuống địa ngục thôi. Đừng vội đắc ý!”

“ Thế sao? Tao lại không nghĩ như vậy đâu Vit-ta, mày hôm nay đến đây là muốn lấy mạng tao sao. Gan mày cũng thật lớn, trước đây tao đã từng tha cho cái mạng chó của mày, còn hôm nay phải làm gì với mày đây hả Vit-ta?”, anh vừa nói dứt lời, phía cánh cửa được đẩy ra, hộ vệ thân tính của Rose bước vào.

“ Lâm, đem hắn ta xử đi, sau đó vứt xác vào khu linh cẩu làm mồi cho bọn chúng, mấy bữa rồi bọn chúng vẫn chưa được ăn đấy.”, người đàn ông tên Lâm vội để tay lên ngực gật mạnh đầu, tỏ vẻ đã rõ mệnh lệnh, đôi mắt sắc như chim ưng lia tới người đàn ông, vươn tay rút khẩu súng ngắn vắt ngang hông nhắm thẳng vào đầu hắn nổ một phát súng, sau đó sai thuộc hạ cấp dưới xử lý gọn gàng phần còn lại.

“ Ngài Rose, hai ngày nữa sẽ có cuộc tập kích với bên phía chính phủ, tình hình lúc này đang rất căng thẳng nên sẽ có càng nhiều người để ý đến động tĩnh của Ngài. Thưa Ngài, thủ lĩnh Manshi vừa có lệnh triệu tập Ngài về doanh trại, đúng như những gì chúng ta đã dự đoán.”

“ Lâm, cậu theo tôi được mấy năm rồi?”

“ Thưa Ngài, tôi đã theo ngày hơn bảy năm ba tháng bốn mươi mốt ngày.”

Rose đặt tay lên vai cậu ta, khẽ nắm thật chặt, sau đó vỗ vỗ nhẹ, Lâm hiểu rõ được hành động này cậu ta biết hàm ý của chỉ huy, tuy Rose người lạnh lùng, ít nói nhưng Lâm biết bản chất con người anh không giống như thế, trái tim anh ấy không phải chảy dòng máu lạnh như Thủ lĩnh Manshi mà là những dòng máu nóng thật sự, dòng máu của một con người có lương chi. Qủa đúng như anh ta nghĩ, sau cái nắm ấy, Lâm nghe Ngài Rose nói:

“ Mấy năm nay cậu đã bao lâu không về với gia đình rồi? Còn cô người yêu nóng bỏng của cậu nữa, phải về cưới cô ta đi thôi Lâm à, tôi không muốn thấy cậu bị người ta cắm sừng đâu đấy. Đàn ông dù có xấu xa đến mấy gặp được đúng người phụ nữ của mình rồi cũng nên dừng lại đi thôi, đừng khiến cô ấy phiền lòng.Nhớ đấy, mai tôi sẽ cho cậu nghỉ vài ngày.”

“ Nhưng mà thưa Ngài, trong thời gian này làm sao tôi có thể rời bỏ Ngài được.”

“ Anh không cần phải lo thế đâu! Cứ làm theo như lời tôi nói là được.”

Nói rồi ánh mắt sắc lẹm của anh nhìn đi  hướng khác , ngoài khung cửa sổ bầu trời đã bắt đầu hửng sáng , nhưng trong lòng anh bóng tối vẫn đang bao trùm lên tất thẩy , anh biết mình sắp sửa phải đối mặt với những gì  đang sắp diễn ra!
Bình Luận (0)
Comment