Có Được Chàng, Đời Này Chẳng Uổng Phí!

Chương 4

Ta cũng khẽ vén rèm nhìn ra ngoài, nhưng khác biệt là, ta thấy được xe ngựa của Bùi Lệ.

Và hắn, như thể có thể nhìn thấu mọi chuyện, cũng vén rèm lên, ánh mắt xa xăm hướng về phía ta.

Đôi mắt hắn thật đẹp, khác biệt với tất cả mọi người – trong veo, thuần khiết, không vương chút bụi trần.

"Kinh Thước, muội nói xem… yêu là cảm giác thế nào?"

Cố Kinh Thước không đáp, cũng chẳng rõ lời nói của ta và chút tâm tư này có theo gió mà bay đến tai hắn không.

Tĩnh Khang Thư Viện là thư viện lớn nhất hoàng thành, nơi phần lớn các công tử, tiểu thư có chút gia thế đều tới đây học hành khai sáng.

Ta cũng từng là một học trò ở Tĩnh Khang Thư Viện, nhưng vì bản tính ngu dốt, kết quả học tập của ta luôn xếp hạng cuối. Tiểu nương bảo, những quyển sách ta học chẳng có ích gì đâu, chẳng bằng trau chuốt bản thân cho thêm phần cuốn hút.

Vì vậy, về sau ta xin nghỉ, không đến thư viện nữa.

Ngồi trong phòng, ta nhìn vào gương, thấy chính mình như một đóa hoa rực rỡ.

Hiện giờ, thứ duy nhất ta có thể dựa vào chỉ còn là bảy phần nhan sắc, ba phần trang điểm này mà thôi.

Thời gian lặng lẽ trôi qua giữa những lần tô tô vẽ vẽ, chớp mắt đã đến giờ Dậu – cũng là lúc thư viện tan học.

"Hoài Chi!"

Người chưa đến mà tiếng đã vang vào, Cố Kinh Thước uyển chuyển bước vào, ta liền đứng dậy chào đón, nhưng nàng kéo ta ngồi xuống, nói: "Hôm nay muội đến làm thuyết khách đây."

Thuyết khách? Là thuyết khách cho ai chứ?

"Mẫu thân muội hôm nay lại nhắc đến chuyện của tỷ, nói rằng hôn sự của muội đã định rồi, tỷ là trưởng nữ, tất nhiên cũng nên sớm chuẩn bị. Hoài Chi, tỷ nói thật cho muội biết…"

Nàng đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt thẳng thắn ấy khiến ta thấy không thoải mái.

"Có phải là tỷ thích Bùi Lệ không?"

Thích ư?

Ta cũng không biết mình có thích hay không, trước giờ ta chưa từng nghĩ đến điều này, dù sao nếu ta có thành thiếp của hắn, thì ta có yêu hắn hay không có gì khác biệt chăng? Lẽ nào nếu ta yêu hắn, hắn cũng sẽ yêu ta sao?

Hắn là chủ nhân, là lang quân, là người ta cần lấy lòng, vốn dĩ thân phận chẳng hề cân xứng, yêu hay không yêu, dường như cũng không quan trọng đến thế.

Suy nghĩ hồi lâu, ta vẫn đáp thật lòng: "Ta không biết."

Cố Kinh Thước như thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì đừng nghĩ đến những chuyện ấy vội. Dù không đến thư viện, cũng đừng cứ giam mình ở nhà. Để mai muội đưa tỷ ra ngoài dạo một vòng cho khuây khỏa."

Lúc Cố Kinh Thước hẹn ta ra ngoài, ta đang ngồi thêu.

Tiểu nương nói, thêu thùa là cách giec thời gian tốt nhất. Bà bảo, ta nên chuẩn bị trước cho cuộc sống sau này.

Cuộc sống sau này của ta…

Ta sững lại trong chốc lát, thì đã thấy Cố Kinh Thước kéo ta lên thuyền. Nàng nói muốn đưa ta đi dạo hồ, ngắm cảnh, thư giãn đầu óc.

Nhưng khi thấy Bùi Lệ trên thuyền, ta mới hiểu mình đã rơi vào bẫy.

Khi Cố Kinh Thước tìm cớ rời đi, ta cảm thấy mình đoán không sai.

"Sao nàng không đến thư viện?"

Ta khẽ giật mình, nhưng lời đầu tiên lại là: "Giọng của huynh thật hay."

Bùi Lệ lườm ta, ta vội chữa lại: "Nữ tử đọc sách…vốn dĩ vô dụng."

Đó đều là lời của tiểu nương dạy ta. Bà bảo rằng nữ tử rồi cũng phải gả làm dâu, đọc nhiều sách quá sẽ chỉ khiến lang quân chán ghét. Huống chi, mục tiêu của ta chỉ là làm thiếp cho nhà quyền quý, chỉ cần biết trau chuốt bản thân, làm vui lòng lang quân và chính thê là đủ.

Tiểu nương dạy ta như thế và tiểu nương của bà cũng từng dạy bà như vậy, từ xưa đến nay đều là như thế.

Bùi Lệ bật cười vì tức: "Ai bảo nàng nữ tử đọc sách vô dụng? Vậy cớ gì đích muội của nàng lại phải đọc sách? Những tiểu thư danh giá kia vì sao phải đọc sách? Còn Công chúa trong hoàng thất cũng thế, vì sao phải đọc sách?"

"Sau này họ đều sẽ làm chính thê, đọc sách để biết tính toán sổ sách chứ sao." Ta bĩu môi đáp.

"Vậy nàng chưa từng nghĩ đến việc làm chính thê sao?"

Chính thê ư?

"Ta… ta xuất thân hèn mọn, không làm chính thê được."

Bùi Lệ phe phẩy quạt: "Vậy thì có thể thấy nàng không thực lòng yêu ta."

Ta càng không hiểu, hôm trước khi nhìn hắn, tuy không có tình ý sâu đậm, nhưng ít nhiều cũng có ba phần thẹn thùng, cũng không phải hoàn toàn giả vờ, sao hắn lại chắc chắn như thế?

"Lang quân nói vậy là có ý gì?"

"Nếu nàng thật lòng yêu ta, nhất định sẽ ngày nhớ đêm mong, hôm qua ta ở ngay thư viện mà nàng chẳng đến, đủ thấy nàng không yêu ta."

"Nếu nàng thật lòng yêu ta, nhất định sẽ tìm mọi cách để trở thành chính thê của ta, chứ không phải khôn ngoan tự cho là đúng mà nhắm vào vị trí thiếp thất."

"Nếu nàng thật lòng yêu ta, hẳn sẽ nghe lời ta từng chút, vừa rồi ta bác bỏ lời nàng nói rằng đọc sách vô dụng, đáng lẽ nàng phải gật đầu tán đồng."

"Ba điều ấy, đủ thấy nàng không yêu ta." 
Bình Luận (0)
Comment