Có Được Em Là Thành Công Lớn Nhất Của Anh

Chương 7

"Anh thật tốt bụng!" Cô xoa cái bụng no đến tròn trịa của mình, nhìn hắn cảm động.

"Đồ tham ăn!" Hắn nhiều thì nhiều tiền thật, nhưng cũng không phải tiêu phung phí như vậy nhé. Nghĩ đến đây lại nhớ tới thần tình yêu. Bà ta thật điên mà, kêu hắn xuống đây lừa tình cô, hắn muốn đánh nhau lại. Haizz... căn bản là không đánh lại được bả. Bả có Ngọc Hoàng trợ giúp, không thì hắn uýnh chết bà ta lâu rồi.

Xa xa trên mây, trong một cung điện dát vàng, một người mặc bộ đồ như kiểu đi hát quan họ ấy, nhưng màu vàng, chân đi đôi như kiểu bốt, cũng màu vàng. Đâu đâu cũng là hoạ tiết rồng. Rồi còn chiếc mũ...

Ông ấy đang ngồi trên chiếc ghế màu vàng, vô tình hắt xì một tiếng.

Người phụ nữ bên cạnh lo lắng.

"Ngọc Hoàng, người không sao chứ?"

"Ngọc Hậu yên tâm, ta không sao." Ngọc Hoàng trấn an Ngọc Hậu bên cạnh. Ngọc Hậu rất đẹp, chắc chắn phải hơn cả Hằng Nga tiên tử rồi. Một thân quần áo màu đỏ hình phượng. Cô mà ở trên này chắc chắn sẽ tưởng mình đi lạc vào sân khấu biểu diễn quan họ.

Một người đàn ông khác đi vào, một thân quần áo xanh dương, mũ cùng màu, toàn thân hoạ tiết bằng chữ Hán.

"Ngọc Hoàng, Ngọc Hậu, đã đến lúc phải khởi hành đi thăm Ngọc Đế nước Trung Quốc." Nam Tào cúi đầu hành lễ, cẩn trọng bẩm báo.

"Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi!" Ngọc Hoàng day hai bên thái dương, phất tay ý nói lui ra.

"Thần cáo lui."

"Ngọc Hoàng, người không khoẻ sao?"

"Ta cũng quen rồi, mỗi ngày đi thăm vài ông già ngồi đánh cờ uống nước thôi mà..."

"Nhất định không làm việc quá sức." (Đánh cờ uống nước cũng là làm việc quá sức sao?)

"Ta biết! Mà chuyện của tên người phàm Bích thì sao? Thần tình yêu tiến triển đến đâu rồi?"

Vừa nhắc thần tình yêu tức thời xuất hiện, làm Ngọc Hoàng, Ngọc Hậu với cả mấy chục người hầu hạ trong điện giật thót.

"Chào anh Hoàng, anh khoẻ chứ?"

"Tiểu Yêu, em có thể đừng xuất hiện bất thình lình như thế?" Ngọc Hoàng toát mồ hôi, con em gái trời đánh này, không yên phận làm quận chúa lại chạy đi làm thần tình yêu, liên tục doạ ông thiếu điều lăn khỏi ngai vàng.

"Chào chị Hậu!" Thần tình yêu không thèm để ý đến Ngọc Hoàng, tươi cười chào Ngọc Hậu.

"Em đúng là không nên như vậy." Ngọc Hậu hùa theo chồng mình.

"Hai người chán chết!" Thần tình yêu khinh bỉ liếc nhìn.

"Được rồi, thì cũng là anh gọi em đến đấy thôi! Phải biết rằng tai em rất thính nhé, ở dưới trần người ta hay ví thính như chó, mà em thấy con chó rất đáng yêu mà, tình nguyện chấp nhận!"

Mấy tiên nữ hầu hạ phía sau cố nén cười, đến Ngọc Hoàng với Ngọc Hậu cũng không nhịn nổi.

"Em nói gì sai sao? Mà em đến báo tình hình cho anh biết, kế hoạch tiến triển rất tốt, theo đúng chiều hướng em muốn, hai người không cần lo! Tạm biệt!" Thần tình yêu nói một lèo rồi phất tay biến mất.

"Tiểu Yêu đã hơn 1000 tuổi rồi mà vẫn xốc nổi như vậy."

"Người khác sao? Hơn nữa người cũng hơn 2000 tuổi rồi!" Ngọc Hậu chế giễu.

Mấy tiên nữ nén cười đỏ mặt đến đáng thương. Ngọc Hoàng trố mắt mà không thể phản bác được gì.

"Được rồi, chúng ta đi đến thăm Ngọc Đế Trung Quốc!"

Nam Tào lại bước vào, bên cạnh còn có Bắc Đẩu hồng từ trên xuống dưới.

"Kính mời Ngọc Hoàng, Ngọc Hậu."

Hai người đi đằng trước, theo sau là Nam Tào, Bắc Đẩu và gần một trăm tiên nữ hầu hạ, ra khỏi điện lại có hơn ba trăm binh lính đi đằng sau...

~~~~~~~

Trên đường về nhà.

"Ngươi làm tốt lắm!" Bên tai hắn đột nhiên vang lên một giọng nói, đương nhiên của bà Tiểu Yêu kia. Có chết hắn cũng không quên. Cơ mà hình như hắn không chết được.
Bình Luận (0)
Comment