Tuần Quốc công nghe nói phụ thân ta vì ông ấy mà c.h.ế.t thì khóc không ngừng, nói rằng mình đã nợ ân tình quá lớn, mà ta tuổi còn trẻ, không nơi nương tựa, ông ấy chỉ có thể hứa hẹn cho một mối lương duyên tốt đẹp, hứa cho ta một đời bình yên thuận lợi, như vậy mới không phụ phụ thân ta.
Vì vậy, ông ấy cho ta gặp Tuần Tấn Vân.
Ngày đông, ta đứng dưới hành lang nhìn thấy một bóng dáng thanh tú bước đến, từ xa.
Giữa trời tuyết trắng, chiếc áo choàng lông cáo màu xanh, dáng người như cây trúc thẳng tắp, trông như ngọc tạc.
Ta nhìn Tuần Tấn Vân, như ngắm hạc trong tuyết.
Một người phong lưu tuyệt thế như vậy, sinh lòng ái mộ là điều dễ hiểu.
Nhưng ta biết, ta và hắn, không xứng đôi.
Ta từ chối lão Quốc công và đề nghị lấy một nghìn lượng bạc, cùng một cửa hàng ở kinh đô để báo đáp là ta đã mãn nguyện.
Ta từ nhỏ đã theo phụ thân học y, cũng có chí hướng hoài bão, một đời bình an, đối với ta mà nói, không phải là chuyện khó khăn. Những gì ta cầu xin vốn cũng không nhiều, chỉ cần đủ dùng là được.
Vì yêu cầu thẳng thắn của ta, lão phu nhân và con cháu Tuần gia vốn đã không thích mối hôn ước này, thường xuyên mỉa mai, giễu cợt rằng ta lợi dụng ân huệ để đòi hỏi.
"Nhưng dù sao cũng còn chút tự biết, công tử nhà danh môn trăm năm giáo dưỡng ra, một nha đầu nhà quê như ả sao có thể mơ tưởng.”
"Huống chi, ai ở kinh đô mà không biết, Tấn Vân và minh châu trong lòng bàn tay của Huệ quận vương là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, chỉ chờ quận chúa cập kê, sẽ cầu hôn cưới nàng.”
"Người ta môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, một đứa nhà quê như ả, ngay cả vi cá và miến cũng không phân biệt được, chen vào làm gì?"
Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc chen vào chuyện này.
Lão Quốc công thấy ta đã quyết tâm, đồng ý sau tết Trung thu sẽ chuẩn bị tiền bạc và cửa hàng, để ta rời khỏi phủ.
Đêm rằm tháng tám trăng tròn, phủ Quốc công đèn đuốc sáng trưng.
Lão phu nhân làm chủ, mời rất nhiều quý nữ thế gia, cùng du ngoạn thủy các ở biệt viện, người đứng đầu chính là quận chúa nương nương.
Ta lấy một miếng bánh trung thu, tránh xa đám đông, ngồi bên hồ ngắm trăng, đột nhiên bị đẩy xuống nước.
Ta xuất thân từ Vân Mộng, vốn biết bơi nhưng việc xảy ra đột ngột, chân lại đau nhói, không dùng được sức.
Lúc sắp c.h.ế.t đuối, một bóng trắng như tuyết nhảy xuống hồ.
Ta bị sặc nước, ý thức không rõ, theo bản năng bám chặt, quấn chặt lấy.
Đợi đến khi có thể nhìn rõ người kia, ta chỉ thấy cả mảng trước n.g.ự.c bị nước làm ướt, áo lụa mỏng dính sát vào người.
Cùng với đó là ánh đèn lồng và nến sáng rực cả nửa phủ Quốc công, cùng với đám người đứng bu quanh lấy, nam nữ đều có.
6
Họ nói, ta rơi xuống nước, Tuần Tấn Vân cứu ta, quần áo ướt sũng, chính là mất đi trong sạch.
Nhưng ở Vân Mộng, mọi người đều sống dựa vào nước, đào củ sen, bắt cá, không phân biệt nam nữ, quần áo mấy ngày không khô, điều này có liên quan gì đến trong sạch?
Ta càng giải thích, sắc mặt mọi người càng khó coi.
Lão Quốc công tuyên bố trước mặt mọi người, ba ngày sau, ta và Tuần Tấn Vân thành hôn.
Không chỉ ta, mọi người ở đó đều không kịp trở tay.
Thái độ trên mặt mọi người không kịp che giấu, đến giờ ta vẫn nhớ rõ.
Lão phu nhân là giận dữ.
Các cô nương là căm ghét.
Các nha hoàn, ma ma là khinh thường.
Quận chúa nương nương... có rất nhiều biểu cảm, không cam lòng, hối hận, đau lòng, tuyệt vọng, ghen tị... Và cả hận thù.
Chỉ có Tuần Tấn Vân, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, không nhìn thấy chút cảm xúc nào.
Hạc tuyết cô độc kiêu ngạo, vô tình dẫm phải bùn lầy.
Lúc ấy bùn lầy còn chưa biết trời cao đất rộng, cho rằng đã giữ chân được hạc tuyết nhưng không ngờ rằng, một phương trời này rồi sẽ bị dẫm nát tan tành.
7
Văn Uyên Các tĩnh lặng một phiến.
Ta quỳ trên mặt đất, dập đầu hành lễ, không nhúc nhích.
"Ngươi..." Tuần Tấn Vân dường như đang kiềm chế, chỉ nói một chữ, rồi dừng lại.
Một lát sau, mới trầm giọng nói: "Có gì muốn nói với ta không?"
Ta không ngẩng đầu lên, cung kính nói: "Nhi tử của dân phụ là Vũ Niết, từ nhỏ đã thông minh, hiếu thuận, có chí hướng cao xa, mong đại nhân nâng đỡ, khen ngợi."
"Ta và ngươi hòa ly ba năm, Lạc Vũ Niết đã chín tuổi."
Giọng nói của Tuần Tấn Vân giống như hầm băng, lạnh lẽo và tĩnh lặng: "Nó là... con riêng của ngươi?"
Một người vốn thanh lãnh cấm dục, dù có uy nghiêm như sấm, cũng không lộ ra vẻ gì.
Nhưng ta lại nghe ra trong câu hỏi nhàn nhạt này, là nguy hiểm và căng thẳng bị kìm nén.
Nghĩ một lúc, ta trả lời thành thật: "Không phải con riêng, Vũ Niết là con nuôi của dân phụ."
Một lúc lâu sau, Tuần Tấn Vân nhẹ nhàng đáp một tiếng "Ừm", giọng điệu hơi mềm mại hơn một chút:
"Đã là con nuôi của ngươi thì cũng có liên quan đến ta, ta đương nhiên sẽ..."
"Đại nhân."
Ta nhẹ nhàng ngắt lời hắn, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Tuần Tấn Vân.
"Vũ Niết không liên quan đến người.”
"Dân phụ cũng vậy."
8
Ta trở về Vân Mộng, cuối cùng cũng làm được điều mình mong muốn từ lâu, trở thành bà đỡ.
Vì ta biết y thuật, không chỉ có thể đỡ đẻ, mà còn có thể chữa bệnh cho nữ tử.
Dần dần, ta có chút danh tiếng trong mười dặm tám hương.
Từ trong thành trở về làng, ta bận rộn với việc đỡ đẻ, không có thời gian để quan tâm đến những chuyện khác.
Nữ tử mang thai sinh nở, gian nan và nguy hiểm đến nhường nào, lại gặp tháng hoàng đạo hiếm có, số nữ tử sinh nở còn nhiều hơn bình thường.
Lại một kỳ nghỉ, Vũ Niết trở về nhà, hai đêm không ngủ, cắt thuốc, sắc thuốc, vo viên thuốc, chuẩn bị mười mấy lọ thuốc cầm máu.
Ta tranh thủ hỏi, Tuần Tấn Vân có làm khó nó không.
"Không làm khó, chỉ hỏi con về chuyện của mẫu thân."
Vũ Niết nhìn ta: "Ngài ấy và mẫu thân, là người quen cũ sao?"