Có Duyên Nhưng Không Có Phận

Chương 7

"Ngươi có biết, ta quyết định không quay đầu lại từ khi nào không?”

"Không phải là khi lão phu nhân nói, ngươi sẽ cưới thê, giáng ta xuống làm thiếp.”

"Cũng không phải là khi ta đề nghị hòa ly, ngươi liền đồng ý ngay.”

"Mà là khi ta nhìn thấy ngươi năm mười sáu tuổi, vì muốn cưới quận chúa, đã tự tay vẽ nên tòa tháp mới."

19

Sau khi ta và Tuần Tấn Vân hòa ly, phải đợi mười lăm ngày mới có thể nhận được giấy chứng nhận.

Nhưng ngày hôm sau, Tuần Tấn Vân đã được cử đi điều tra vụ án, rời khỏi kinh thành.

Lúc đó, thân phận của ta rất khó xử, không phải là thê tử của Tuần Tấn Vân nhưng cũng không phải là người không liên quan ngay lập tức.

Ta vốn định dọn ra khỏi phòng chính nhưng không ngờ, một nhóm thợ thủ công liên tiếp tiến vào.

"Ngươi không cần phải dọn đi."

Ma ma của lão phu nhân cười giả tạo nói với ta: "Quận chúa có thân phận như nào, sao có thể ở trong căn phòng người đã từng ngủ? Huống hồ, khi đại công tử mười sáu tuổi, đã tự tay vẽ nên tòa tháp để đón dâu, từng viên gạch, từng ngọn cỏ, đều có quy cách cấp bậc, đó mới là nơi đại công tử nên ở."

Phủ Quốc công giàu có, lấp đi một nửa ao sen, san bằng đất để xây tòa tháp cao tầng.

Ta ở trong viện, nhìn tòa tháp đó, từ không có gì đến có, từ thấp đến cao, sơn son thiếp vàng, vô cùng chói mắt.

Lúc đó, ta không thể tự lừa dối mình nữa.

Dù ta có nấu canh sen cho hắn bao nhiêu lần, dù ta có thêu bao nhiêu hoa sen trên vạt áo hắn, ta vẫn chỉ là điều ngoài ý muốn trong cuộc đời hắn.

Tòa tháp này, không thuộc về ta.

Tuần Tấn Vân, cũng không thuộc về ta.

"Ngươi hứa với ta năm năm phu thê, không tái hôn, có tình cảm với ta, điều đó là thật.”

"Ngươi ngầm cho phép những lời đồn đại về ngươi và quận chúa, ràng buộc Quốc Công phủ với thế lực của Huệ Quận Vương, điều đó cũng là thật.”

"Ngươi muốn ta cùng ngươi hồi kinh, muốn hàn gắn với ta, điều đó là thật.”

"Ngươi không muốn ở lại vì ta, từ bỏ cơ nghiệp của gia tộc, điều đó cũng là thật."

Ta cười, khẽ nói: "Ngươi thông minh tỉnh táo, hẳn biết rằng, ta và Tuần gia, không thể cùng tồn tại, mà ngươi cũng sẽ không chọn ta."

"Yểu Nhi." Giọng Tuần Tấn Vân khàn khàn, rõ ràng là một công tử cao quý, lạnh lùng, nghiêm trang nhưng lúc này lại có vẻ yếu đuối không chịu nổi: “Trước đây không thể nhìn rõ tâm ý, khiến nàng chịu ấm ức, ta sẽ nói rõ với mẫu thân, bà ấy sẽ không làm khó nàng nữa, người của Quốc Công phủ sẽ tôn trọng nàng, chúng ta là phu thê ân ái, điều này không liên quan đến Tuần gia, nàng hà tất phải ... "



"Quả nhiên." Ta khẽ thở dài: "Ngươi sẽ không chọn ta."

Tuần Tấn Vân ngây người, theo bản năng buông tay.

"Tuần Tấn Vân, ngươi có cuộc đời huy hoàng của ngươi, ta cũng có cuộc đời ta theo đuổi, có lẽ bình thường nhưng rất mãn nguyện.”

"Có loài hoa, sinh ra trong vũng bùn, nở trên đồng hoang.”

"Có loài hạc, tắm mình trong ánh sáng rực rỡ, không vướng bụi trần.”

"Hoa nở khắp nơi, hạc bay lên trời xanh, chúng ta định sẵn, có duyên nhưng không có phận."

20

Quãng đường còn lại, ta cầm một chiếc đèn lồng, Tuần Tấn Vân cũng cầm một chiếc đèn lồng, im lặng đi hết chặng đường cuối cùng.

Khi nhìn thấy bức tường viện, đột nhiên tay áo ta bị kéo lại.

Ngón tay Tuần Tấn Vân có chút không kiểm soát được, khẽ run rẩy, hắn thì thầm:

"Ta có nàng trong lòng, chỉ là ta... đã muộn."

"Không phải muộn."

Ta rút tay áo về, thản nhiên nói: "Là sai rồi."

Nếu không có đêm rằm tháng tám đó, ta vẫn là ta, hắn vẫn là hắn, mỗi người về chỗ của mình, mỗi người đều bình an.

21

Vũ Niết và cặp song sinh không còn xung đột nữa.

Nhưng cặp song sinh nhìn Vũ Niết bằng ánh mắt đỏ ngầu như muốn g.i.ế.c c.h.ế.t thằng bé.

Trước khi lên xe, Tuần Tấn Vân nhìn ta thật sâu: "Ta sẽ đến thăm nàng."

"Không cần." Ta nói: "Ta không muốn gặp ngươi nữa, càng không muốn gặp bọn chúng."


Ánh mắt cặp song sinh nhìn ta, lập tức giống như nhìn Vũ Niết vậy.

Tuần Tấn Vân im lặng một lát, dẫn theo hai hài tử lên xe.

Cỗ xe hoa lệ lắc lư đi xa dần, Vũ Niết nắm tay ta, khẽ nói: "Mẫu thân, con biết lỗi rồi."

"Lỗi gì?" Ta cúi đầu nhìn thằng bé.



Vũ Niết mím chặt đôi môi mềm mại, một lúc sau, nhỏ giọng nói: "Chúng cứ nói lời không hay, con nghe không chịu nổi nên đã bỏ một nắm xuyên tâm liên vào canh sen."

Xuyên tâm liên rất đắng, uống một ngụm, nửa ngày không nói được lời nào.

Vũ Niết có chút bực bội nói: "Chúng là hài tử của mẫu thân, con không nên ... "

"Chẳng phải ta chỉ có một hài tử sao?" Ta cười với hắn.

Cười xong, ta lại không nhịn được thở dài: "Chỉ là, chuyện con vào Thái học, e rằng khó như ý nguyện…"

"Con không vào Thái học."

Vũ Niết ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sáng ngời: "Con đã quyết định vào Phủ học, có trưởng học đường tiến cử, không lâu nữa, học đường Vân Mộng sẽ cử người đến."

Học đường Vân Mộng dù tốt đến đâu, cũng không bằng Thái học ở kinh thành, Vũ Niết vốn có năng lực vào Thái học.

"Tình thương dưỡng dục của mẫu thân và con đường tắt lên mây xanh." Vũ Niết cong mắt cười: "Con mãi mãi chọn mẫu thân."

22

Không lâu sau, Vũ Niết vào học đường Vân Mộng học.

Năm thứ hai, khi về nhà thăm thân, thằng bé cầm một cành hoa sen từ ngoài cổng viện vào.

"Có lẽ ai đó bẻ ở ao sen ra chơi, rồi tiện tay vứt đi." Vũ Niết đưa hoa cho ta.

Hoa này sắp nở, ta tìm một chiếc bình sứ, cắm nó vào.

Bông sen này, nở đến tận sau Trung thu.

Những năm sau đó, năm nào cũng có hoa.

Nhưng chưa từng thấy người bẻ hoa, vứt hoa.



Ngoại truyện: Tuần Tấn Vân

1

Tuần Tấn Vân là con trai trưởng của phủ Quốc công, dung mạo tuyệt đẹp, lạnh lùng xa cách.

Đối nhân xử thế, chưa từng sai lầm, nhiều thủ đoạn, mưu đồ rất sâu.

Làm thế nào để nổi danh, làm thế nào để lập uy, thậm chí về sau, làm thế nào để dựa vào hôn nhân, củng cố thực lực của bản thân, từng việc từng việc, Tuần Tấn Vân đều có mưu tính.
Bình Luận (0)
Comment